Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay Đồ 1

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Chương 7: Thay Đồ 1

Huống chi đây còn là một chương trình có tai to mặt lớn trong nghề, dù là cao tầng phía sau lưng họ thì thấy Ninh Đan cũng phải cung kính chào một tiếng.

Nàng từng làm việc với rất nhiều người nổi tiếng, cũng tạo ra rất nhiều kỳ tích tuyển tú.

Tâm tính Lạc Mặc ngược lại rất tốt, dù sao hai linh hồn cũng đã dung hợp, Lạc Mặc lăn lộn trên trái đất cũ như thế tâm tính tất nhiên khác nhiều với người cùng tuổi.

Hắn cáo già hơn nhiều.

Năm nay Ninh Đan vừa mới 40 tuổi, dù sao cũng lăn lộn trong làng giải trí nên nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt.

Dung mạo của nàng không thể nói là tinh xảo nhưng ánh mắt khác hẳn với phần lớn nữ nhân. Hơn nữa môi có hơi dày, nói năng cũng thận trọng.

Lạc Mặc cảm thấy nàng khá giống một nữ minh tinh tên Du Đan ở trái đất cũ.

Đó là loại người không chú ý thì thôi, một khi để ý tới sẽ cảm nhận được một sự gợi cảm đặc biệt từ nàng ấy.

Nàng cứ như vậy một đường đi tới, từng bước từng bước nhìn sang các tuyển thủ, chẳng khác nào huấn luyện viên quân sự cả.

Có Thực tập sinh còn không dám thở, thậm chí còn đang chảy mồ hôi, có người còn cố gắng mỉm cười, hết sức lấy lòng.

Thời điểm đi ngang qua Lạc Mặc, nàng dừng bước.

Không có cách nào khác, những người khác đều rất chú tâm tới việc ăn mặc, dù sao đây cũng là ngày ra mắt đầu tiên, cần để lại ấn tượng tốt.

Mà sau đó thì đồng phục đều sẽ được tổ tiết mục chuẩn bị, mọi người khó mà chơi mấy trò tiểu tâm cơ.

Nhưng trong 100 người chỉ có Lạc Mặc mặc áo trắng ngắn tay cùng quần đùi, chẳng khác nào ở nhà cả. Nếu đứng chung với các nhân viên làm việc trong trường quay thì thích hợp hơn.

Lão sư tổ đạo cụ và phục trang vội tới hỏi.

"Ninh tỷ, phía bên ta còn có vài bộ quần áo chuẩn bị sẵn, kêu hắn thay đồ nhé.”

Đồng phục lão sư nói.

Ninh Đan lắc đầu một cái:

"Không, không cần!"

Nàng nhìn từ trên xuống dưới Lạc Mặc, càng xem càng hài lòng.

Ninh Đan không nói gì nhiều, cũng không nói nguyên nhân, nói vài câu với nhân viên rồi thông báo thay đổi địa điểm với Thực tập sinh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lạc Mặc nhìn bóng lưng nàng, luôn cảm thấy ánh mắt nữ nhân này nhìn mình rất có thâm ý.

Ninh Đan đi rồi thì có hai mươi phút tự do.

Vào lúc này Lạc Mặc bắt đầu mất thần.

Linh hồn vừa dung hợp, chưa thể thích ứng, vì thế hắn rất khó tập trung.

Huống chi hắn cũng không có chuyện gì để làm.

Thực tập sinh đa phần có quen biết với nhau, ví dụ cùng một công ty, từng luyện tập với nhau vài năm, có khi còn quen biết với các Thực tập sinh của công ty khác.

Phải biết, bây giờ có rất nhiều Thực tập sinh không phải hài tử nghèo, đa phần đều là phú nhị đại, còn có không ít tinh nhị đại* xen kẽ trong đó, có vòng quan hệ nhỏ của riêng mình.

*Đời sau của diễn viên nổi tiếng

Người không có công ty Thực tập sinh dù sao cũng là số ít, khác với các show tuyển tú mấy năm trước, hiện tại là sân chơi của tư bản, là bàn cờ của các công ty.

Lạc Mặc không quen ai hết, hắn chỉ biết vài nhân viên làm việc, nhưng hiện tại chung quanh có máu quay, nhân viên và Thực tập sinh cách nhau một khoảng, không cách nào nói chuyện phiếm.

Cùng lúc đó, Lạc Mặc cảm thấy có một nam sinh vẫn luôn nhìn mình.

Mà Lạc Mặc cũng chẳng hề ngượng ngùng, ngươi xem ta, thì ta nhìn lại ngươi.

Kết quả Lạc Mặc nhìn một ngồi lại khiến người ta xấu hổ.

Kỳ thật dựa vào dung nhan thanh tú của thiếu niên thật sự không biết năm nay đối phương bao nhiêu tuổi, trông rất non nớt, ánh mắt phá lệ không chút tạp chất. Hắn chạy chậm tới bên người Lạc Mặc, nhẹ giọng nói:

"Cái kia. . . . Xin chào, thực ra ta còn một bộ đồng phục, ngươi có thể thay bộ đồ đó, cái kia. . . . . cái kia. . . . ."

Rõ ràng là người có lòng tốt cho người ta mượn y phục nhưng lại nói chuyện ngượng nghịu.

Hẳn con hàng này vừa nghe được đoạn đối thoại của đạo diễn Ninh Đan nói với lão sư trang phục.

Nha, Tiểu Thiên Sứ tới rồi!

Lạc Mặc ngẩn người, nói:

"Lạc Mặc."

"À?"

Thiếu niên ngẩn ra, một lúc mới phản ứng được mà đối phương đang tự giới thiệu bèn trả lời:

"Đồng Thụ, ta tên là Đồng Thụ."

"Ngươi là Thực tập sinh?"

Lạc Mặc hỏi.

"A, ân, đúng rồi."

Đồng Thụ nói.

Lạc Mặc cười một tiếng rồi vỗ vai đối phương một cái:

"Cám ơn, nhưng ta không cần thay."

"A, được. . . . Được rồi, vậy, quấy rầy ngươi rồi."

Đồng Thụ nói.

Lạc Mặc chỉ cảm thấy thiếu niên này khá thú vị, rõ ràng là có lòng tốt đến giúp đỡ nhưng lại ngượng ngùng như thế.

Cơ mà dù sao đi nữa Lạc Mặc vẫn nhận phần hảo tâm này.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn tin thiếu niên kia là thật tâm.

Lạc Mặc lăn lộn trong làng giải trí lần ấy năm, lên xuống mấy lần, mắt nhìn người vẫn có.

Thú vị là đoạn đối thoại vừa rồi của hai người đã thu hút sự chú ý của không tí người xung quanh.

Bạn đang đọc Tên Minh Tinh Này Rất Muốn Về Hưu (Bản dịch) của Ấu nhi viên nhất bả thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.