Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngàn năm

Tiểu thuyết gốc · 2384 chữ

Thanh sam, mộc kiếm, hồ rượu dắt hông.

Tóc dài rối tung rối mù, hai mắt thâm trầm như thâm uyên vạn trượng.

Thanh niên nam tử ngẩng đầu trút hết hồ rượu vào miệng, rượu tràn ra ngoài chảy quanh cổ ướt đẫm thanh sam, cả người nồng vị, đang ngồi trên tầng ba tửu lâu bỗng nhiên lung la lung lay đứng lên hai mắt mang theo nồng đậm bất cần:" Tiểu nhị! Cho thêm một hồ rượu" Thanh niên nhỏ giọng gọi, mấy tháng nay hắn đều lui tới tửu lâu này uống rượu, uống đến say khướt, chỗ ngủ cũng chỉ là một cái miếu hoang ngoài trấn.

Người dân trong trấn không ai biết thanh niên từ đâu tới chỉ biết hắn là một tên Tửu Si coi rượu hơn mệnh, hắn uống rượu đều là say khướt nhưng cũng chưa từng quậy phá hay cùng người đánh đấm, ngược lại còn có chút nhiệt tình thường xuyên giúp đỡ việc vặt cho nên tương đối được lòng người.

Thanh niên ném hồ rượu cho tiểu nhị, một lúc sau nhận lấy hồ rượu đầy, cẩn thận dắt vào hông đồng thời ném ra một vụn bạc nhỏ lung la lung lay đi xuống, những nơi hắn đi qua nồng nặc mùi rượu giống như cả người lâu ngày ngâm trong rượu mạnh mới được trục vớt, mắt hắn không nhìn về trước mà đăm đăm trên mặt đất, có lẽ sợ trượt chân vấp ngã.

"Thanh niên tốt dáng như vậy lại nghiện rượu..Thật đáng tiếc!" Vị chưởng quỹ trung niên bận rộn với sổ sách cảm nhận được mùi rượu lướt qua mũi liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy thanh niên đi ngang, giống như không đành, than nhẹ một tiếng.

Thanh niên nghe được càng bị kích thích nâng vò rượu ừng ực uống một ngụm lớn vui vẻ cười ha hả, hắn không quan tâm người khác nhận xét cái gì, hai mắt mờ đục càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Chưởng quỹ lắc đầu thở dài, không thèm nhìn nữa tiếp tục cắm đầu vào sổ sách, chỗ của hắn là tửu lâu đương nhiên coi trọng sinh ý, càng nhiều người uống càng tốt ai sống ai chết hắn không muốn quản nhưng mà đối phương tuổi còn quá trẻ, ở độ tuổi kia nên tiến thân lập nghiệp, đáng ra dùi mài kinh sử nạp đầy bụng văn chương tranh thủ một phen công danh địa vị, chí ít cũng tòng quân vì thiên hạ thương sinh giành giật thái bình.

Tuổi kia lại mê mệt tửu vị không khỏi quá phí hoài.

Chưởng quỹ có hài tử, năm nay hình như quá 18 rồi, mấy năm trước sung quân Bắc Thành Vân Châu đang ngày đêm cùng ngoại bang chém giết không rõ sống chết, thật lòng mà nói hắn có lẽ không muốn hài tử nhà mình thân lâm sa trường đối mặt sinh tử, nhưng mà bậc phụ mẫu trong thiên hạ nếu ai cũng nghĩ vậy thì lấy đâu nhân lực thủ hộ quốc gia, lấy đâu người canh giữ ngàn dặm cương vực?.

Bước khỏi tửu lâu suýt chút nữa trượt chân té sấp, mộc kiếm rớt khỏi đai lưng, thanh niên ngồi trên bậc tam cấp liên tục trút rượu, đầu tóc rối tung rối mù tựa vào con Sư Tử đá trấn thủ gia môn, hai mắt lim dim muốn vào giấc ngủ.

Ngoài phố người đi kẻ lại nhiều lắm trong đó không ít ánh mắt mang theo chán ghét, cũng đúng, thanh niên lôi thôi lếch nhếch giống như ăn mày nhìn đều khó nhìn.

"Sinh một đứa con, đắp nặn đến tuổi kia rốt cuộc người không ra người quỷ không thành quỷ..Đau lòng lắm!" Lão phụ nhân chống quải trượng tay dắt nữ hài đang đi đường bỗng nhiên nhìn tới không kìm được lòng than nhẹ một tiếng, bên kia nữ hài cũng tò mò, chăm chú nhìn, trong trấn người uống rượu rất nhiều, nhưng uống thành bộ dạng kia vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Người đi ngang như gió thổi lướt qua, mặc kệ chỉ trỏ chê cười thanh niên vẫn ngủ ngon lành trên môi mơ hồ một vệt cười, chỉ có hắn mới biết bản thân là ai, chỉ có hắn mới biết trong mộng kia nhìn thấy cái gì.

Rất lâu về trước, thời gian phải kể đến ngàn năm, ở một cái quốc gia trung đẳng gọi Càn Nguyên Quốc đi ra một nhân sĩ Tu Tiên thiên tư trác tuyệt, không cần trăm năm liền đi tới nhân sinh đỉnh phong.

Tận cùng phàm nhân đạo là Phi Thăng kỳ, vị kia bằng vào trăm năm trở thành tu sĩ đầu tiên của Càn Nguyên Quốc phi thăng thượng giới, là một cái huyền thoại, chỉ có điều không người biết được quá trình phi thăng trắc trở.

Phi Thăng kỳ đại tu sĩ cũng chính là thanh niên đang say khướt trước mắt.

Trong mộng, ngàn năm trước thiếu niên tầm thường rời nhà hăng hái như chim non:" Cha..Mẹ! Hài tử đi Tu Tiên nhất định thành Tiên Nhân!".

"Thanh Nhi! Mẫu thân tích góp mấy năm được hơn trăm vụn bạc ngươi cầm lấy tự chiếu cố bản thân, cổng Tiên Gia không dễ dàng như ngươi nghĩ nhất định cẩn trọng..Nếu mà không vào được Tiên Gia thì quay về..".

"Mẹ nó đừng hạ thấp hài tử, lão mù đạo sĩ nói rồi, con trai chúng ta có căn Tu Tiên, tương lai thành tựu không tầm thường! Cầu trời phù hộ nhà họ Trần, nếu như Thanh Nhi trở thành Tiên Nhân ta nguyện tổn thọ nửa đời đền ơn!."

....

"Đêm trăng ai thả đèn trời? Trong mộng Thiên Đăng bay lên cao, nhắm mắt ngàn năm tự lúc nào?" Thanh niên nhếch miệng lẩm bẩm lời đồng dao, trong cơn mơ màng giống như muốn tỉnh lại rồi, một tay mân mê vò rượu, vẫn không mở mắt mà theo quán tính đưa lên miệng cắn bỏ nút hồ trút một hơi dài cho đến khi hồ rượu trở thành nhẹ tênh.

"Ngủ một cái liền là ngàn năm, mở mắt không còn thấy cái gì..Thân nhân, gia hương bằng hữu đều hoá bụi đất rồi!" Thanh niên bỗng nhiên cười, trong mắt kia không còn mơ màng mà thay vào đó là một mạt thanh minh, chỉ có điều chỗ sâu con ngươi cất chứa nồng đậm bất lực, tang thương mỏi mệt.

"Thôi..Thôi!" Thanh niên tỉnh cơn say lấy mộc kiếm chống cơ thể đứng dậy nhếch nhác bước đi, nếu như tình nguyện chỉ sợ toàn bộ rượu trong thiên hạ cũng không thể làm say được hắn, thanh niên tu vi kinh thiên động địa, ở ngàn năm trước đã Vấn Đỉnh Chí Tôn.

Về sau thêm ngàn năm trong Thời Không buồn tẻ tu luyện tu vi hôm nay không biết đạt đến cảnh giới gì, có điều ngàn năm bị nhốt Thời Không Trường Hà may mắn thoát ly lại tình cờ đi vào Càn Nguyên Quốc ngàn năm sau, coi như trùng sinh phàm giới tu vi chỉ có thể cố định cực hạn Phi Thăng cảnh.

Thanh niên tự Trần Thanh là Càn Nguyên Quốc mấy ngàn năm truyền thuyết.

"Rượu hồ đào uống say...Miếu hoang nhất mộng! Lại buồn ngủ rồi!" Trần Thanh than nhẹ theo dòng người tấp nập hướng ngoại thành chỗ miếu hoang lung la lung lay bước đi.

Lúc này sau lưng hắn một vị lão nhân hạc phát đồng nhan dắt theo một tên thiếu niên hoa phục.

"Sư tôn! Ngài nhìn xem thanh mộc kiếm bên hông tên ăn mày kia..Giống như là linh khí nha!" Thiếu niên tướng mạo bất phàm, cả người bước đi mỗi một bước đều là Long Hành Hổ Bộ, lúc nhìn thấy mộc kiếm bên hông Trần Thanh bỗng nhiên kêu lên một tiếng quái dị.

"Hử! Chính là linh khí..Không biết tên kia nhặt được ở đâu!" Lão nhân chăm chú nhìn nhỏ giọng đáp, trong mắt loé lên một vệt tham lam.

Thiếu niên liếc mắt liền biết chủ ý của sư tôn, có điều vẫn không khỏi lo lắng, nhỏ giọng nói:" Sư tôn thận trọng một chút, ta nhìn tên kia thế nào cũng đều không tầm thường, giống như phàm phu tục tử nhưng hơi thở có một cỗ dao động khó nói!".

"Ngươi yên tâm, Thông Linh Thể của ngươi chưa tới đại thành làm sao tinh mắt hơn vi sư..Hắn chính là một tên phàm nhân mà vi sư thế nhưng Kim Đan kỳ đại tu sĩ!" Lão nhân lạnh giọng đáp, thực vậy, Kim Đan kỳ ở trong trấn nhỏ này hành tẩu cực kỳ hiếm thấy, ngay cả ngàn dặm cương vực một Châu chi địa cũng không phải muốn liền bắt gặp.

Trần Thanh vô tâm không nghe không thấy, mơ mơ màng màng đi vào miếu hoang.

Miếu này nhiều năm không hương khói cho nên cũ nát hoang phế, đại môn mấy năm trước bị gỡ xuống làm củi đốt, ngay cả tượng thờ bên trong cũng bị dời đi, bệ thờ trống trơn chất đầy rơm khô là chỗ Trần Thanh thường ngày nghĩ chân.

Miếu hoang thờ phụng chính Trần Thanh hắn, trên bức phong trướng gần như còn nguyên vẹn đắp nổi mấy chữ.

Hộ Quốc Thượng Thần.

Ngàn năm trước bằng vào sức một người đánh đuổi man di dẹp hoạ thú triều bị phong cho Hộ Quốc Thượng Thần, ở Càn Nguyên Quốc vạn dặm cương vực không thiếu miếu thờ hương hoả sung túc, nhưng sau ngàn năm kể từ ngày hắn phi thăng, thiên hạ liền khác đi, chiến tranh liên miên kèm thiên tai dịch hoạ hơn nữa kiếp người trăm năm, thời gian quá lâu rốt cuộc không ai còn nhớ Hộ Quốc Thượng Thần.

Cũng khó trách, triều đại thay phiên, dòng chảy lịch sử khó lường, mỗi một đời Quân Chủ vì duy trì thế vận không ngại chối bỏ lịch sử, mà 200 năm trước đại cải cách tín ngưỡng đem tư liệu ghi chép của tiền nhân phong sát đốt bỏ, khiến cho hậu nhân hôm nay đối với quá khứ hoàn toàn mờ mịt.

Trần Thanh cũng không để tâm, bị vây bên trong Thời Không Trường Hà ngàn năm tâm hắn nguội lạnh, thoát ly rồi nhận lấy mất mát càng lớn, gia hương biến mất, thân nhân chết già ngay cả quốc thổ cũng đều tàn lụi khiến lòng hắn gần như chết lặng, mặc kệ tu đến Chí Tôn, đạo tâm là cỡ nào vững chắc, nhưng cô độc nhiều năm như vậy không chống đỡ được, tín niệm tại một khắc kia hoàn toàn sụp đổ.

Thanh sam bết bát đầu tóc rối tung, cả người thon dài nằm trên bệ thờ rúc vào đống rơm khô, mỗi một hơi thở đều nồng nặc mùi rượu.

Ngoài trời gió lạnh dồn dập phong vũ nổi lên, một chút nữa sẽ có mưa to, mặc kệ mưa không đến đầu nhưng hắn cũng không tình nguyện bởi mỗi lần mưa sấm đều sẽ có khách vãng lai vào miếu trú tạm, Trần Thanh lại thích yên tĩnh nhiều hơn.

Tử Lôi chém về nơi xa, chớp mắt một tiếng sấm kinh thiên động địa nổ tung theo đó mưa như thác đổ trút xuống.

Ngoài cửa có hai người đi vào, Trần Thanh nhìn ra liền phát hiện chỗ dị thường.

Hai người một già một trẻ song song, đầy trời mưa lớn không một giọt đụng được vào góc áo, có một tầng khí trắng bao bọc cơ thể ngăn cách với ngoại giới.

"Chỗ này lại có tu sĩ hành tẩu? Tu vi không tệ!" Trần Thanh nhướng mày nói nhỏ, đăm đăm nhìn.

"Hử? Bình tĩnh như vậy?" Lão giả tới trước bệ thờ liếc mắt nhìn Trần Thanh, xem đôi con mắt kia trước sau thản nhiên như nước, trong lòng lão không khỏi chột dạ.

"Sư tôn! Có cái gì đó không đúng?" Thiếu niên kéo tay áo lão giả nhỏ giọng truyền âm, hắn không nhìn ra chỗ nào bất hợp lý, chỉ có điều bản thân là Thông Linh Thể tương đối bất phàm, vậy mà một cái liếc mắt toàn thân lập tức phát lạnh, giống như rơi vào hầm băng, giống như sâu kiến nhìn thấy Thần Linh.

"Người này toàn thân không hề lộ ra tu vi dao động, hơn nữa tuổi còn rất trẻ..Có thể Thông Linh Nhãn cảm ứng sai, nhưng cẩn thận vẫn không thừa!" Thiếu niên nghĩ thầm, liền vọt tới phía trước lão giả, hướng Trần Thanh hơi hơi khom người ôm quyền, nói.

"Vị đại ca này! Thầy trò chúng ta mượn miếu hoang nghĩ chân một chút!".

"Tùy tiện!" Trần Thanh lười nhác đáp, mặc kệ bọn hắn muốn làm cái gì, nói xong quay người rúc đầu vào đống rơm khô.

"Phong Nhi..Cần thiết sao?" Lão giả cười cười khàn giọng hỏi, hai mắt sắc lẹm chém lên người Trần Thanh dò xét, lão muốn tìm thanh mộc kiếm kia.

"Người vẫn dạy ta hành sự cẩn trọng, thứ càng tầm thường chỉ sợ càng phi thường" Thiếu niên xem như hạng tinh anh, xưa nay hành sự đều cẩn thận từng li từng tí.

"Tốt..Liền coi như học xong một thân bản lĩnh của vi sư! Cẩn thận không thừa, nhưng đôi khi cẩn thận quá mức lại lãng phí tâm tư, tiếp theo dạy cho ngươi thủ đoạn cướp đoạt..!" Lão giả gật gù, âm thanh càng lạnh, rất nhanh trong mắt hiện ra một mạt băng liệt.

"Mộc kiếm kia tuyệt đối là bảo vật, đoạt lấy nó, nếu có thể, đừng hạ sát tha cho hắn một mạng, phàm nhân mà thôi!" Lão giả hướng thiếu niên truyền đạt, nói xong thong dong đứng nhìn.

"Vâng!".

Thiếu niên áp tới, khí cơ lập tức khoá chặt lấy Trần Thanh.

Chỗ kia Trần Thanh nhất thanh nhị sở, bất đắc dĩ thở dài.

Bạn đang đọc Thái Tuế sáng tác bởi toyota84i
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi toyota84i
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.