Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạy kiếm

Tiểu thuyết gốc · 2370 chữ

Thiếu niên bước tới một bước lập tức rùng mình, nhìn lại tứ phía lúc này vô thanh vô thức dâng lên cuồn cuộn khí lãng, rơm khô bay lên, rèm che vải mục bay lên, thanh niên kia vậy mà không đổi tư thế cũng đang bay lên, theo đó một cỗ uy áp kinh thiên động địa tại trong miếu hoang bao trùm, chưa kịp giật mình một đạo âm thanh thay thế kinh lôi ngoài trời, nổ tung.

"Một cái Kim Đan, một cái Trúc Cơ cũng dám mơ tưởng đoạt kiếm của ta?".

Âm này như Đạo Âm vừa thoát ly liền kiềm toả thiên thượng địa hạ khiến cho sấm chớp im bặt phong vũ bất động.

Lão giả trợn mắt kinh hô một tiếng muốn xuất thủ ngăn lại thiếu niên nhưng bất lực, cả người không thể cử động, hơn nữa bốn phía giống như có một đôi bàn tay khổng lồ vô hình hướng tới hắn chầm chậm bóp nghẹt, uy áp kia là cả đời hắn lần đầu tiên gặp phải cũng là lần đầu tiên cảm thụ sâu nhất, giống như sâu kiến khinh nhờn khiến cho Thần Linh nổi giận.

Chật vật vô cùng, nghiến răng nghiến lợi mới thốt ra khỏi miệng một câu:" Đồ nhi! Không được vô lễ...".

Thiếu niên chết lặng tại chỗ, cỗ khí cơ kia không nhìn bản thân hắn mà hướng lão giả tầng tầng bao phủ, không gian lập tức vặn vẹo oanh minh, bên kia nghe được một tiếng hét thảm đau đớn, lão giả kinh hoảng phun ra một ngụm máu tươi.

Lão giả biết đối phương muốn cái gì.. Đệ tử phạm thượng sư phụ chịu phạt là lẽ thường.

"Tiền bối thứ cho tội mạo phạm..Chúng ta thực có ý đoạt bảo nhưng chưa từng động sát tâm!" Thiếu niên trực tiếp quỳ lạy, cực kỳ cung kính nói, hắn rõ ràng rồi, thanh niên trước mặt không phải phàm nhân càng chưa từng che giấu tu vi, bởi vị cách đối phương quá kinh khủng mơ hồ phản phác quy chân, tồn tại như vậy không thể khinh nhờn không dám dối gạt, càng ít lời càng tốt tận lực biểu lộ thành kính.

"Mộc kiếm ở đó, tới đi một đoạn kiếm chiêu, nếu như không tệ ta có thể tha cho các ngươi một mạng" Trần Thanh không buồn không vui nói, thanh âm đủ lớn mang theo cực độ uy nghiêm, hắn không muốn giết người, bằng không chỉ cần một cái ý niệm đối phương liền thần hồn câu diệt.

Mộc kiếm bay ra, quay vòng hư vô.

Thiếu niên kích động xá dài, không dám tùy tiện nhìn thẳng, tồn tại kia uy nghiêm khiếp người vị cách cao thượng tuyệt không phải hạng đại năng hiếu sát, gọi hắn múa một đoạn kiếm chiêu chính là mở ra một đầu sinh lộ, thiếu niên bước ra một bước, đối với mộc kiếm tương đương cung kính, trước khi nhận kiếm không quên vái lạy.

"Vãn bối múa rìu qua mắt thợ, hổ thẹn một đoạn Thái Bình Kiếm Quyết!" Bắt lấy mộc kiếm cả người lưu thủy hành vân, bộ pháp tinh diệu đạp lên từng cơn sóng gợn, mỗi một kiếm đánh ra đều sáng chói đẹp mắt giống như Kim Liên trong hồ nở rộ.

Kiếm ảnh đầy trời bay múa, không là kiếm sĩ đánh kiếm mà hoàn toàn trở thành vũ sư múa kiếm.

Thái Bình Kiếm Quyết trong tay hắn hiển nhiên không trọn vẹn nhưng đánh ra đầy đủ kiếm ý, nhìn thấy một người một kiếm tiêu dao đi trong thương sinh, thấy tại chiến trường giết ra ngập trời gió tanh mưa máu.

Đạp lên ngàn vạn thi hài, dẫm xuống núi thây..Định muôn đời Thái Bình Thịnh Thế!.

Mộc kiếm vui sướng reo hò, thân kiếm linh quang xoay chuyển, chín cái tinh điểm chạy dọc đồng loạt phát sáng khiến cho kiếm quang bạo phát giờ phút này càng thêm khoa trương, thiếu niên trầm vào ý cảnh múa kiếm say sưa không còn sợ hãi sinh tử không lo lắng vận số, tại trong núi thây biển máu chém giết vô tận, bị ý cảnh chi phối giết đến đỏ mắt, một mình hắn đầu tuyến trấn thủ đạo quan ngăn lại ngàn vạn quân thù tiến vào cương thổ.

"Lê Hoa Tuyết Vũ..Tử Cực Mãn Sinh!" Liên miên bất tuyệt kiếm ảnh, thiếu niên hét dài.

"Cái kia!! Kiếm Thế!" Lão giả kinh sợ hô lên một tiếng, đệ tử của hắn vậy mà ngộ nhập đánh ra Kiếm Thế?.

Bản thân lão cả đời truy cầu Kiếm Đạo nhưng khoảng cách Kiếm Thế xa vời, cũng chưa bao giờ nghe nói một tên Trúc Cơ kỳ lại có thể toàn diện thi triển Kiếm Thế, ít nhất trong 100 năm này Càn Nguyên Quốc chưa từng xuất hiện qua thiên tài như vậy, kiếm sĩ tu kiếm cũng giống như tu sĩ tu đạo phân chia cảnh giới rạch ròi, nhập môn Kiếm Quyết, tiểu thành Kiếm Chiêu, đại thành Kiếm Ý, viên mãn Kiếm Thế, ứng với Tiên Gia Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh.

Nếu là Nguyên Anh kỳ kiếm tu đi đến Kiếm Thế chi cảnh hoàn toàn có thể miểu sát đồng giai, hay Kim Đan thậm chí Trúc Cơ luyện kiếm thành Thế đủ sức vượt cấp chém giết.

Trần Thanh có chút say sưa nhìn thiếu niên múa kiếm, trong lòng vô tận hồi tưởng, rất nhiều năm về trước bản thân hắn cũng từng như vậy, từ một tên thiếu niên thiên tài từng bước đi lên, hơn 10 tuổi lộ diện Kiếm Thế oanh động Tu Chân giới, 20 tuổi năm đó kiếm đạo nhập Thần, một mình trấn thủ cương vực chém giết ngàn vạn kẻ thù ngoại tộc, sáng tạo ra Thái Bình Kiếm Quyết.

Hơn 50 tuổi một chút, trầm mình Bắc Cảnh Động Thiên mười năm ngăn cản thú triều bị Càn Nguyên Quốc phong làm Hộ Quốc Thượng Thần.

Về sau Kiếm Đạo nhập Thánh mới chuyên tâm Tu Tiên cho đến 100 tuổi đi vào Phi Thăng chi cảnh.

Hôm nay nhìn thấy hậu bối diễn lại sở học tâm đắc cả đời lòng hắn không khỏi ấm áp.

"Kiếm Ý là ý cảnh cùng kiếm tương thông, mượn ý huy kiếm đánh ra sắc bén nhất kiếm chiêu chứa đựng Sát Lục, lúc này kiếm như bằng hữu, rõ ràng xuất xứ, đặc tính, cấu tạo của kiếm, lâu ngày thân cận kiếm khí hoá Linh..

Cùng kiếm là hữu tuyệt không buông bỏ, quyết không rời tay, Sơn Hải một đường trung thành gắn bó..Mà Kiếm Thế giống như Thiên Địa Chi Thế chỉ có thể ngộ vô pháp cầu..

Ngươi đánh ra cao cấp Kiếm Ý lại không hoàn chỉnh Kiếm Thế chỉ là mượn mộc kiếm của ta minh tưởng, nhưng thiên tư không sai, về sau tìm cho mình một thanh kiếm tốt..

Hôm nay hữu duyên, nhìn thấy ngươi không phải hạng Tu Tiên cường đạo..Dạy ngươi đầy đủ Thái Bình Kiếm Quyết..Chăm chú một lần học được bao nhiêu nhìn vào tư chất..!"

Trần Thanh truyền đạo, trong chớp mắt ngồi dậy bước ra một bước, lập tức mộc kiếm quy chủ.

Thiếu niên nghe đạo liền minh ngộ giống như một tay chạm đến Kiếm Thế chi cảnh, cảm kích quỳ lạy.

Lão giả minh bạch thanh niên trước mặt tuyệt đối là một vị đại năng nhập phàm du lịch Hồng Trần, không thể nhìn diện mạo để phán đoán bởi lẽ Tu Tiên giả thọ mệnh quá dài, thanh niên nhìn như 20 tuổi lại có thể là lão quái vật sống mấy ngàn năm, trước đó hắn tự phụ bất cẩn nhưng giờ phút này vạn phần thanh minh, theo đệ tử quỳ xuống hắn cũng quỳ gối bái lạy.

"Đồ nhi! Đây chỉ sợ là cả đời ngươi cơ duyên lớn nhất..Tranh thủ!" Lão lặng lẽ truyền âm, trong âm thanh đầy đủ chân thành cung kính.

"Nhìn!!".

Trần Thanh hô khẽ, bộ pháp không cầu kỳ hoa mỹ, giống như phàm tục tiêu diêu tự tại nhưng mỗi bước chân đều cất chứa vận luật thâm ảo, theo mỗi bước đều có luân bàn nâng đỡ.

Mộc kiếm phá không, tay nhấc kiếm tựa Thống Soái đứng trên thành cao phất phất tinh kỳ, kiếm chém xuống hoá thiên binh vạn mã, hoá ngập trời kiếm thương giáo mác hướng kẻ thù một chiêu kích sát.

"Thái Bình Kiếm Quyết bát thức lấy Hạo Nhiên chính khí làm chủ, kiếm rời vỏ liền không thấy máu không lùi, chưa sạch thù chưa bỏ..".

"Thức thứ nhất..Thân Chinh Sa Trường!"

Đạo âm quanh quẩn giờ phút này đăng thiên lập địa mà đứng giống như Chí Cao Quân Vương, một mắt lạnh nhạt nhìn quân thù, mắt kia quản chặt thương sinh thương xót dân đen.

Mộc kiếm quét ngang, ngàn vạn kiếm ảnh ở trong khoảng không nhỏ miếu hoang tụ thành kiếm trận, một đạo kiếm ảnh là một tên Tử Sĩ, chỉ cần xuất trận liền không chết không thôi.

Tràng cảnh kinh thế hãi tục để cho hai người đang quỳ dưới đất không mở nổi mắt, trong lòng vô tận sùng bái không một khắc nào dám kinh nhờn.

Trần Thanh khống chế lực lượng, tận lực áp xuống mỗi một chiêu thức đều là hư ảo, bằng không kiếm trận kia trong chớp mắt liền đễ dàng xoắn nát miếu hoang, diệt sạch sinh linh mấy dặm.

"Thức thứ hai..Tử Chiến Không Lùi!".

Đạo âm rơi xuống kiếm trận giật động, đầy trời kiếm ảnh, bát phương kiếm minh nổ tung..

Quân Vương hạ lệnh, vạn quân đi trước, Tử Sĩ đỏ mắt hận thù, sát khí kinh thiên động địa thề không thấy máu không về.

Trăm trượng ngoài miếu hư không sụp đổ bị vạn kiếm nghiền nát.

"Thức thứ ba..Kiếm Diệt!".

Vạn kiếm phong sát bát phương, hư vô ngàn trượng giống như cầu vồng chói mắt cực điểm, tầng mây bị chém đứt, phong vũ rụng xuống ngay cả thiên địa vận luật cũng trì trệ một khắc, rõ ràng ở trong chớp mắt kia vạn kiếm lan về tứ phía quét sạch hết thảy chướng ngại.

Lúc này bầu trời sáng sáng tối tối, sau một tiếng sấm nổ không phải lôi điện bổ xuống đại địa mà là một thanh kiếm màu vàng ẩn hiện.

Bá tánh kinh hãi không biết chuyện gì xảy ra chỉ có kiếm tu mới mơ hồ cảm nhận được phía ngoại thành truyền đến một cỗ kiếm khí kinh thiên động địa.

"Thức thứ tư..Kiếm Định Càn Khôn!".

Đạo âm quanh quẩn không rơi, chỉ thấy vạn kiếm một lần nữa loé hiện ở trong tầng mây cao tốc du động rốt cuộc tụ lại hoá một thanh Vạn Trượng Cự Kiếm.

Giống như sấm sét bổ dọc chia đôi bầu trời, cự kiếm chống đỡ thiên thượng địa hạ, lăng lệ ngập trời, túc sát ngàn vạn..Thực một kiếm định càn khôn..

Cự kiếm như một ngọn sơn nhạc uy nghiêm treo ngược, chỉ cần nguyện ý rơi xuống liền san bằn toà thành này.

"Thức thứ sáu, thứ bảy...Ngươi không học được mà mảnh thiên địa này cũng không chịu nổi!".

"Thức cuối cùng!! Quân Lâm Thiên Hạ!".

Đạo âm rơi xuống, Trần Thanh thu kiếm lập tức trên người hắn bộc phát một cỗ Đế Vương ý chí, giống như trong phiến thiên địa này duy ngã độc tôn!.

Vạn kiếm lần nữa tách ra, ở bát phương hướng về Quân Vương, hoá thành kiếm linh hình người trùng điệp quỳ lạy.

"Thái Bình Thịnh Thế!".

Vạn kiếm cùng hô, tầng không nhấc lên phong lãng quét sạch mây đen mưa lớn.

Bầu trời xanh ngắt, bách tính kinh hoàng khiếp đảm nhìn dị tượng trên trời.

Giống như Thái Bình hàng lâm, Thịnh Thế bắt đầu.

Kiếm dắt đai lưng, Trần Thanh mỉm cười..Rất lâu rồi hắn tựa hồ bỏ quên Thái Bình Kiếm Quyết, hôm nay chỉ là diễn luyện vẫn như cũ say mê, như cũ lâm li vui sướng.

"Tạ tiền bối dạy kiếm!" Thiếu niên bàng hoàng hồi phục, càng thêm cung kính bái lạy, một khắc vừa rồi bị kiếm nhập tâm giống như rơi vào chiến trường chân thật, trải qua liên miên vô tận giết chóc.

"Vẫn còn thiếu một thức..Thức thứ năm!!" Nghĩ thầm trong lòng, biết bên trong có ẩn tình thiếu niên không dám nhiều lời.

"Tạ ơn chỉ điểm!" Lão giả cung kính dị thường, đời hắn gặp qua quá nhiều Nguyên Anh, ngay cả Hoá Thần đại năng cũng may mắn bái, nhưng múa kiếm tạo ra bực kia oanh động quả quyết Hoá Thần tu sĩ không cách nào làm được.

Tồn tại cao thượng như vậy lại vì đồ đệ của hắn dạy kiếm là sự tình gì?.

"May mắn vị tiền bối kia không trách tội mạo phạm..Bằng không!!" Nghĩ lại rét lạnh, lão cúi đầu càng sâu.

"Học được cái gì?" Trần Thanh quét mắt nhìn thiếu niên, không mặn không nhạt hỏi.

"Kiếm kia tinh diệu quá mức, vãn bối tài học nông cạn nhưng vẫn cảm thấy là trong thiên hạ kinh diễm nhất..Kiếm trọng khí chất, giống như đạo tâm vì thương sinh thiên hạ thủ hộ..Không chết không ngã!!!" Thiếu niên chất phác đáp, để học xong kiếm kia không biết mất đến bao lâu, nhưng hắn mơ hồ nhìn ra phương hướng.

"Tốt!" Trần Thanh nhỏ giọng, nhớ tới cái gì đưa tay lật lật hồ rượu:" Hết rồi!" Buồn bực than.

"Phong Nhi!!" Lão giả kéo tay áo thiếu niên.

"Vâng!!Vâng!" Thiếu niên cơ trí liền biết thiếu hụt cái gì, chớp mắt phóng ra ngoài thành hướng tửu lâu chạy như ma đuổi.

"Cùng ta nói chuyện một chút" Trần Thanh ngồi xuống bệ thờ, nheo mắt nhìn lão giả, lạnh giọng nói.

"Vâng!!".

Bạn đang đọc Thái Tuế sáng tác bởi toyota84i
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi toyota84i
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.