Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân thuật (1)

Phiên bản Dịch · 1326 chữ

Triệu Thanh Hạm có dáng người mảnh mai. Tối nay, cô khoác lên mình một bộ váy trắng dài tới đầu gối, thể hiện ra vẻ đẹp toàn thân, đường cong chữ S, hai chân thon thả.

Gió đêm thổi tới khiến mái tóc của cô bay phất phơ. Gương mặt trái xoan thanh tú ngọt ngào luôn nở nụ cười kia, giờ phút này, đột nhiên cứng ngắc.

Không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng.

Dưới tình huống này, đến cả một cô nàng có EQ cao, đã trải qua nhiều sự đời như Triệu Thanh Hạm, cũng không khỏi rơi vào im lặng. Từ đó, có thể thấy bầu không khí lúc này khác thường ra sao.

Vương Huyên ngoảnh đầu, vừa vặn đối mặt với cô.

Những cây phong trên núi đỏ rực, cảnh sắc đẹp đẽ. Thành phố phía dưới cũng toả sáng rạng ngời, khung cảnh lúc này như một bức tranh đẹp đến mê người, khiến người ta không tự chủ đắm chìm trong đó.

Vương Huyên chẳng ngờ Triệu Thanh Hạm lại xuất hiện đột ngột như thế này.

Chủ yếu là do câu nói Tần Thành chen miệng vào nên đã khiến khung cảnh này bị tì vết.

“Cậu đến muộn, phạt một chén nhé.” Vương Huyên mở lời.

Ai ngờ, hắn lại bình tĩnh đến vậy. Không nao núng tí nào, hắn giơ chén rượu trên tay lên, mình cười nói với Triệu Thanh Hạm trước mặt.

Dù thường ngày vẫn luôn thong dong, tự tin, hay tham gia vào các buổi gặp mặt xã giao và từng được chứng kiến nhiều sự kiện hoành tráng, nhưng vừa rồi, Triệu Thanh Hạm thú thực có hơi mất tự nhiên.

Lúc này, nàng giơ ly rượu vang trong tay lên theo bản năng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Vừa giơ ly lên được nửa đường, Triệu Thanh Hạm lại nở nụ cười, khôi phục vẻ rạng rỡ. Tuy nhiên, cô cũng không hề nói chuyện hay chạm ly cùng Vương Huyên mà lại đứng nhìn, xem hắn còn có thể biểu hiện ra sự sắc sảo và nhạy bén gì nữa không.

Ngay lúc này, Tần Thành mở miệng: “Thanh Hạm, cậu đừng hiểu lầm. Lão Vương không phải loại người như vậy, vừa rồi chỉ là tớ nói giỡn không đúng lúc đúng chỗ mà thôi.”

Vốn dĩ đang bình tĩnh, Vương Huyên đột nhiên đờ người. Hắn rất muốn nói, người anh em, cậu có biết cách nói chuyện hay không vậy, sao lại chen mồm vào ngay lúc này hả?

Khi gặp phải tình huống này, phương pháp xử lý tốt nhất là đánh trống lảng, không cần giải thích gì nữa. Chính vì vậy, Vương Huyên mới lảng sang việc mời rượu mà không chút biến sắc, xem như chưa từng có gì xảy ra vậy.

Triệu Thanh Hạm cũng không nói lời nào, giơ ly rượu trong tay lên, cụng ly với Vương Huyên rồi nhấp một ngụm, sau đó, quay người rời khỏi, để lại một bóng lưng ưu nhã.

"Bộ tớ nói sai điều gì hả?” Tần Thành hỏi, chính cậu cũng biết bản thân vừa vẽ rắn thêm chân, càng tô càng đen.

Vương Huyên vỗ vai hắn, nói: "Cậu nói cũng đúng đó, không sai đâu. Trực tiếp đuổi cổ đi rồi, tất cả mọi người đều khỏi cần gượng gạo.”

Tần Thành phun một ngụm rượu, phân bua: “Không phải, ý của tớ là muốn được nói chuyện riêng với cô ấy vài câu, uống một ly rượu. Bây giờ, cổ bỏ đi rồi thì tớ biết tìm ai đây.”

Khổng Nghị cổ vũ Tần Thành: "Cứ trực tiếp đi qua thôi, hiện tại cô ấy vẫn chưa rời đi đâu."

Sau đó, Khổng Nghị rủ Vương Huyên đến ven vách núi, dựa vào lan can, nhìn những ngọn đèn xa xa bên dưới.

"Lần này, có người ra mặt giúp cậu, muốn giúp cậu đến Tân Tinh.” Khổng Nghị đặt hai tay lên lan can, chợt nói ra một câu như vậy.

Vương Huyên biết giáo sư Lâm từng nói chuyện với nhà đầu tư.

Nhưng, Vương Huyên cảm thấy Khổng Nghị không chỉ muốn nói cho mình biết điều này, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

"Những người phụ trách dự án nghiên cứu cựu thuật này có ấn tượng tốt đối với cậu. Mặc dù tình trạng của cậu không phù hợp với tiêu chuẩn tuyển chọn lần này, nhưng biểu hiển xuất sắc của cậu trên con đường cựu thuật này đã gây ấn tượng mạnh cho họ, vốn dĩ có thể dành cho cậu một suất đặc cách.”

Quả nhiên, trong chuyện này còn có uẩn khúc, Khổng Nghị kéo hắn ra đây vì có lời muốn nói.

"Người nhà của Lăng Vi can thiệp, muốn cậu vĩnh viễn ở lại Cựu Thổ, không thế đi đến Tân Tinh.”

Những lời này tựa như sét đánh ngang tai Vương Huyên, khiến hắn tỉnh lại từ cơn say rượu ngay tức khắc. Ánh mắt của hắn sắc bén không gì sánh được, nhìn Khổng Nghị chằm chằm.

Khổng Nghị vốn là người cứng rắn, không tỏ ra chút yếu thế nào, xoay người sang nhìn thẳng vào Vương Huyên, nói: “Nếu không tin thì cậu cứ tìm người khác hỏi, chắc chắn có đầu mối còn sót lại. Huống chi, đến tôi cũng biết được chuyện này, chắc chắn có người khác cũng biết.”

"Vì sao cậu lại nói cho tôi biết chuyện này?” Vương Huyên hỏi.

Khổng Nghị trầm giọng: "Chẳng qua là tôi sợ cậu lấy được tin tức không đầy đủ ở đâu đó, biết có người muốn chèn ép mình nhưng không biết người nào rồi đổ oan cho tôi, tiếng xấu này tôi gánh không nổi đâu.”

Trước khi rời đi, Khổng Nghị nhỏ giọng nói thêm: “Người nhà của Lăng Vi có quyền lực và sức ảnh hưởng hơn những gì cậu nghĩ.”

Nhìn bóng lưng của Khổng Nghị thấp thoáng sau ánh đèn biệt thự, Vương Huyên đứng sững ngay tại chỗ, quay người nhìn thành phố về đêm được ánh sáng bao trùm dưới chân núi

“Mình đã quá ngây thơ tin người hay sao?” Vương Huyên thì thầm.

Trước đó, Tần Thành cũng đã từng hoài nghi có phải vì người nhà của Lăng Vi chèn ép nên hắn mới phải ở lại Cựu Thổ hay không. Lúc đó, hắn còn lắc đầu, cho rằng họ không đến mức như vậy.

Vương Huyên đã từng có dịp ra mắt cha của Lăng Vi. Nói đúng hơn, người đàn ông trung nên kia chủ động tới tìm hắn gây sức ép.

Lần đầu gặp mặt ấy để lại cho Vương Huyên một ấn tượng rằng cha của Lăng Vi, Lăng Khải Minh, là một người đàn ông nghiêm khắc nhưng đồng thời cũng có một bộ mặt khác. Đó là bộ mặt của một người cha tràn ngập lo lắng và thương yêu con gái mình, muốn dành hết những gì tốt đẹp cho con, sợ con gái chọn lầm người.

Lúc đó, Vương Huyên bị ông ta xét nét đủ đường. Tuy lời nói của Lăng Khải Minh đầy sự chất vấn nhưng Vương Huyên cũng không tức giận.

Nếu đổi lại là mình, khi biết con gái có bạn trai ở Cựu Thổ, hắn cũng sẽ cảm thấy lo lắng, không nhịn được muốn gặp trức tiếp người đó.

Khí thế của Lăng Khải Minh thật quá mãnh liệt, càng nói chuyện, Vương Huyên càng không chịu nổi nữa, đành phải chịu một tràng cảnh cáo.

Tuy vậy, dù cho cho Lăng Khải Minh giận dữ cỡ nào, ông ta cũng tuyệt không dùng địa vị để xỉa xói Vương Huyên. Điều này khiến Vương Huyên có ấn tượng không xấu với ông ta.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.