Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân thuật (2)

Phiên bản Dịch · 1309 chữ

Từ trước đến nay, hắn không bao giờ muốn phán xét người khác theo hướng xấu mà luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để đưa ra kết luận. Hắn cho rằng, Lăng Khải Minh chỉ là một người cha có tính cách mạnh mẽ đang muốn bảo vệ con gái mà thôi, dù có lúc hơi thái quá nhưng cũng có thể thông cảm được.

Đến giờ khắc này, Vương Huyên không thể không cảm thấy bản thân mình đã đưa ra kết luận về con người và sự việc theo cách quá tốt đẹp rồi.

Vương Huyên chỉ lắc đầu, thở hắt ra một hơi rồi quay lại. Hắn không muốn buồn rầu về chuyện đã rồi. Dù sao thì con người vẫn nên tiến về phía trước.

"Vương Huyên, bên này!" Chu Khôn gọi hắn qua uống rượu.

Ánh mắt của Vương Huyên tức thì trở nên là lạ. Hắn biết rõ, một khi uống rượu, Chu Khôn sẽ buông thả bản thân, giống như biến thành một người khác, lải nhải không ngừng.

Chu Khôn nói với vẻ bất cần: “Lúc trước, khi đi mời cậu, không phải tớ đã nói rồi sao. Đêm nay, tớ muốn uống thật sảng khoái cùng cậu, tám chuyện cho đã mới được.”

Cách đó không xa, mí mắt của hai người Tô Thiền và Từ Văn Bác hơi giật giật. Chu Khôn làm vậy chẳng khác nào chủ động đi tiết lộ bí mật, cậu ta mà đã say thì sẽ nói rất nhiều, người khác hỏi gì đáp nấy.

"Cậu ấy cố ý đúng không?" Lý Thanh Trúc hỏi nhỏ.

Tô Thiền bĩu môi: "Kệ cậu ấy đi. Tân thuật cũng chẳng phải bí mật gì, qua mấy hồi chắc chắn cũng sẽ truyền đến Cựu Thổ thôi.”

Vương Huyên đương nhiên hiểu rằng Chu Khôn đang mượn rượu để chủ động cho mình biết một vài tình hình.

Đúng lúc này, Tần Thành xáp lại, mặt mũi hồ hởi: “Tớ vừa cụng ly với Triệu nữ thần. Cô ấy nói nếu có thời gian thì sẽ đến Tân Nguyệt thăm tớ. Đúng rồi, cổ còn hỏi thăm lão Vương cậu đã luyện cựu thuật đến mức độ nào rồi. Tớ đáp rằng, cỡ 9.8 Khổng Nghị, 12.5 Chu Khôn và 11.6 Từ Văn Bác.”

Chu Khôn vốn đang chuẩn bị say rượu, nghe thấy vậy thì chẳng còn muốn “say” nữa, nói: “Tần Thành, cậu nói vậy mà coi được sao?”

Khổng Nghị cũng hùng hùng hổ hổ đi tới với vẻ mặt bất thiện, nói: “Cậu có biết cách ăn nói hay không?”

Đến cả người luôn bàng quan như Từ Văn Bác cũng không nhịn được, khoé miệng co giật hai lần, tỏ ý: “Tần Thành, trong miệng của cậu, tớ trở thành đơn vị tính toán rồi hả?”

“Tớ chẳng qua chỉ là thuận miệng nói bậy thôi mà. Uống rượu đi, đàn ông con trai, so đo từng tí làm gì?” Tần Thành kéo Chu Khôn lại, bảo: “Tớ thích nhất là uống rượu chung với cậu đó. Nào, hai ta đi uống mấy ly.”

Chu Khôn liếc xéo hắn. Chắc chắn tên Tần Thành này muốn chuốc say mình để moi bí mật đây mà. Cậu ấy còn chưa biết chuyện mình tính chủ động “say rượu” với Vương Huyên.

Vương Huyên cấp tốc cản Tần Thành lại. Sợ cậu ấy chuốc say Chu Khôn thật, bảo: “Uống từ từ thôi.”

Tần Thành kinh ngạc, Chu Khôn mới uống nửa ly rượu mà đã dần dần buông thả bản thân rồi.

“Tớ nói cho các cậu biết. Bên Tân Tinh có tân thuật xuất hiện, cũng được gọi là siêu thuật, càng có người cường điệu là Thần thuật…”

“Chu Khôn, gan của cậu lớn thật, dám tuỳ tiện ăn nói lung tung. Một số chuyện vẫn còn đang trong giai đoạn được bảo mật, nếu để lộ ra hết thì cậu có chịu nổi trách nhiệm hay không?”

Một giọng nói đột nhiên truyền đến, có người đang bước nhanh về phía này.

Nhìn bề ngoài, người nọ là một thanh niên trẻ tuổi để tóc ngắn, thân thể cường tráng, cao tầm 1m85, đôi mắt sắc bén và sáng ngời.

"Anh Vân, do tôi uống say lỡ lời thôi, lần sau sẽ chú ý hơn.” Chu Khôn lập tức “tỉnh rượu”, nhưng không có vẻ khẩn trương, hiển nhiên nhận ra người thanh niên này.

Người tới lớn hơn Chu Khôn, Từ Văn Bác vài tuổi, có da màu lúa mạch sáng bóng. Gã rất phách lối, nhìn chắm chằm vào Vương Huyên và Tân Thành rồi bảo rằng: “Hai cậu cũng to gan thật, dám chuốc say Chu Khôn để moi tin tức?”

Chu Khôn tức khắc ngăn gã lại, bảo: "Anh Vân, đây là tiệc chia tay của đám sinh viên chúng tôi, nếu anh muốn uống rượu thì ra chỗ khác uống đi.”

Mấy người Khổng Nghị và Từ Văn Bác cũng tức tốc đi tới, đứng ngăn trước mặt gã, khuyên gã đừng như vậy nữa.

"Anh là ai, lớn tiếng như vậy làm gì, bộ mồm của anh ngậm thuốc súng hay sao vậy?” Vương Huyên không quen gì hắn, trực tiếp chất vấn.

Nhìn thấy Tô Thiền, Lý Thanh Trúc và vài người khác cũng đi tới, người được gọi là anh Vân tức thì cười nói: "Các cậu không cần phải căng thẳng, trông tôi giống một kẻ không biết điều đến vậy hay sao?”

Triệu Thanh Hạm cũng vừa đi tới, đáp lời: "Anh Vân, tôi biết lý do anh xuất hiện ở đây, đừng có như vậy được không?”

Anh Vân cười cười: " Hôm nay, tôi tới đây không phải để kiếm chuyện. Tôi chỉ nghe nói rằng ở đây có người tu luyện cựu thuật đến trình độ không kém nên muốn so tài cao thấp mà thôi.”

"Vương Huyên, cậu không phải rất tò mò về tân thuật sao. Đến, so vài chiêu, tôi sẽ biểu diễn cho cậu thấy.” Người được gọi là anh Vân nói tiếp.

Trong phút chốc, bất kể là người Cựu Thổ hay người Tân Tinh, ai nấy cũng đều tỏ ra kinh hãi, vậy mà gã ta đã… luyện thành tân thuật rồi?

Vương Huyên rất bình tĩnh. Hắn đã sớm chú ý tới người này, gã lái một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ, đáp xuống khoảng đất trống không xa.

Vừa xuống phi thuyền đã trực tiếp đi tới bên này.

Vương Huyên cảm thấy rằng người này đến đây vì mình, bởi vì, ánh mắt của gã nhiều lần lướt qua người mình, không ngừng dò xét.

Hiện tại, gã càng trực tiếp nói ra tên hắn.

"Sao nào, chỉ là đọ sức đơn giản thôi, cậu dám đánh một trận không? Cựu thuật đối đầu với tân thuật, hay cậu không có lòng tin?” Thanh niên được gọi là anh Vân kia hỏi tới.

Vương Huyên nhìn gương mặt của gã, như đang suy nghĩ đến điều gì.

Trước đây, nếu gặp phải người không quen biết khiêu khích như vậy, hắn chắc chắn không thèm để ý.

Thế nhưng, thanh niên trước mắt này đã khiến hắn động tâm, không ngờ gã đã nắm giữ được tân thuật. Vương Huyên rất muốn biết con đường mới này ra sao.

"Tân thuật, còn được gọi là siêu thuật, càng có người gọi đó là Thần thuật.”

Người thanh niên phách lối đứng đó, nói tiếp: “Trên Tân Tinh, cựu thuật đã hầu như bị loại bỏ, hiện tại đã có người bắt đầu gọi nó là hủ thuật.”

Gã giơ ngón tay ngoắc ngoắc Vương Huyên, khích: “Cậu muốn thể hiện chút không, chứng minh cho mọi người thấy cựu thuật vẫn có thể toả sáng.”

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.