Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân, cựu tranh phong (1)

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Những kỹ thuật nằm trong đống sách cũ từ thời đại trước, được gọi chung là cựu thuật, cũng có người gọi nó là tán thuật.

Nhưng hiện giờ, đã có nhiều người bên Tân Tinh gọi nó là hủ thuật rồi ư? Điều đó cho thấy, con đường này đang dần xuống dốc.

Tuy nhiên, đối với những ai đang dồn hết tâm sức để nghiên cứu cựu thuật, cách gọi này quả thực rất chói tai.

Trong đêm tối, Vương Huyên vẫn bình tĩnh và thong dong, nếu đối phương đã đến đây tìm hắn, còn nắm giữ tân thuật thì hắn sợ gì mà không đấu một trận cơ chứ.

“Anh tên gì?” Hắn mở miệng hỏi.

“Chu Vân.” Người thanh niên được gọi là anh Vân trả lời, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Chỉ thoáng chốc, gã mang lại cho người khác cảm giác hết sức nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như dao như muốn đâm thủng người, nhẹ nhàng bước về phía trước, không phát ra chút tiếng động nào, giống như một con thú săn mồi đang tiếp cận mục tiêu.

“Vậy mà tôi tưởng anh họ Lăng chứ.” Vương Huyên nhìn thẳng vào ánh mắt của gã, không quan tâm đến điệu bộ hung hăng kia.

Sau khi nghe được suy đoán của hắn, Chu Vân híp hai mắt lại, nhưng tinh quang trong hai mắt thì lại hừng hực lên, càng phát ra vẻ nguy hiểm.

Vốn có cảm quan cực nhạy bén, sau khi thấy tia sáng loé lên rồi biến mất trong đôi mắt của gã, Vương Huyên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chu Vân bảo: “Đến đây đi, tôi muốn dùng tân thuật đối đầu với cựu thuật, để xem xem những kỹ thuật trong đống sách cũ nát này có nên được đưa vào viện bảo tàng luôn hay không.”

Gã vừa cười, vừa toả ra khí tức đầy ngang tàng, tuy di chuyển nhẹ nhàng không tiếng động nhưng cũng chẳng đi theo đường thẳng, thoạt nhìn, gã có kinh nghiệm thực chiến khá phong phú.

Tần Thành la lớn: “Mắc gì phải đấu với anh, anh từ đâu ra vậy, có thân phận gì, đến đây với mục đích gì?”

Hắn hơi lo lắng cho Vương Huyên, đối phương rõ ràng đến đây với ý đồ xấu, nếu gã không nắm chắc thì đã không ra tay rồi.

Vương Huyên xua tay, ý bảo không sao, hắn đã quyết định đấu với kẻ trước mắt này, không cần phải nói thêm gì nữa.

Tuy Chu Khôn, Tô Thiền, Khổng Nghị và những người khác vốn muốn ngăn hai người lại, nhưng Vương Huyên đã gật đầu đồng ý cuộc so tài này nên mọi người không khỏi lo lắng cho hắn.

“Nói trước nhé, đây chỉ là so tài, không được ra tay quá năng, phải biết dừng lại đúng lúc.” Triệu Thanh Hạm vừa dứt lời, bỗng có tiếng động truyền đến từ xa, hai người máy bước nhanh đến đây.

Đây là hai người mấy thông minh mang theo vũ khí công nghệ chí mạng, chúng đứng dọc hai bên bãi cỏ nhìn chằm chằm Chu Vân và Vương Huyên với vẻ lạnh như băng.

Đồng tử của Chu Vân co rút lại, gã biết Triệu Thanh Hạm đang im lặng đưa ra cảnh cáo cho gã, sợ gã sử dụng siêu thuật gây nên một trận chiến đẫm máu.

Gã gật đầu nói: “Tốt thôi, cứ quyết định như vậy đi, tôi vốn dĩ chỉ muốn nhìn xem người luyện cựu thuật có lối thoát nào không, con đường này thật sự đã rơi xuống đáy vực hay chưa.”

Chu Vân có dáng người rất cao với mái tóc ngắn và làn da màu lúa mạch sáng bóng, trông rất mạnh mẽ, ngay lập tức, gã bày ra tư thế tấn công, khiến người khác cảm giác như bị áp lực vô hình đè nén.

Trong nháy mắt, Vương Huyên vận chuyển nội dưỡng pháp, thở hắt ra một ngụm hơi rượu, đêm nay đã uống hơi nhiều, điều này khá bất lợi cho hắn.

“Có cần nghỉ ngơi một lát không?” Chu Khôn vội vàng hỏi.

Tần Thành vội gật đầu: “Đúng lắm, cậu đã uống nhiều rượu rồi, phản xạ thần kinh chắc chắn không theo kịp.”

“Chờ tôi vài phút.” Vương Huyên nói với Chu Vân.

Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, vận chuyển căn pháp được truyền thừa từ phương sĩ trong đại mộ thời Tiên Tần, dựa theo tiết tấu độc đáo để tồn tưởng (1) ánh sáng của trăng sao hoá thành một làn mưa sáng thấm vào trong cơ thể.

(1) Công phu hồi quang phản chiếu, tức là khi tĩnh toạ ta nhắm mắt lại thì thấy được mục quang của mình, thu tâm lại thì thấy được tâm cảnh của mình.

Đồng thời, trong quá trình tồn tưởng này, trọc khí không ngừng được bài tiết ra khỏi cơ thể hắn từ những lỗ chân lông, hoán đổi với ánh trăng và mưa sao.

Cảnh tượng tồn tưởng như thế này cũng không hiếm thấy, các phương pháp tu luyện như nội dưỡng, minh tưởng pháp… đều có những ghi chép liên quan đến phương diện này, thế nhưng tần suất và tiết tấu đặc thù mới là thứ quan trọng nhất.

Căn pháp của phương sĩ Tiên Tần có lai lịch kinh người, hiệu quả cũng thật không thể tưởng tượng nổi.

Mọi người đều có ảo giác như có một màn sáng trắng tinh khiết đang bao phủ cả người Vương Huyên, hắn như được trăng sao ưu ái, khiến bản thân hắn càng trở nên mông lung huyền ảo.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến mọi người xung quanh ai nấy đều phải trầm trồ kinh ngạc, cựu thuật còn có thể luyện đến mức này sao? Con đường này vẫn có thể đi tới a.

Sáu phút sau, Vương Huyên mở mắt ra, bảo: “Được rồi.”

Hắn có vóc dáng cao nhưng không gầy, cân đối mạnh mẽ, trong bóng đêm, nét mặt của hắn vẫn ôn hoà và điềm tĩnh.

“Tôi đang đợi cậu nói câu này.”

Chu Vân trực tiếp lao tới, cuốn theo gió mạnh. Tốc độ của gã thật sự quá nhanh, nhiều người không phản ứng kịp, chỉ có thể thấy những dấu chân hằn trên mặt cỏ.

Hơn nữa, ở những nơi gã bước qua, bùn đất và cỏ xanh đều bị giẫm tung toé, có thể thấy sức bật của gã mạnh mẽ đến mức nào.

Ầm!

Vương Huyên phản ứng cực nhanh, nhấc chân đá vào chiếc bàn gỗ đang trưng đồ ăn bên cạnh, khiến nó bay vào bóng người đang tấn công tới.

Điều khiến người khác rùng mình chính là Chu Vân hoàn toàn không dừng bước né tránh mà lại như hổ báo đội lốt người, giương tay chưởng thủng mặt bàn gỗ dài và cứng kia.

Âm thanh răng rắc vang lên, chiếc bàn gỗ dài vỡ vụn, mảnh gỗ bay tứ tung mọi làm người phải nhao nhao tránh né, sắc mặt ai nấy đều biến đổi.

Chu Vân này quá hung tợn và dã tính, lực đạo cũng cực mạnh, với công kích đáng sợ như thế này, nếu bị gã đánh trúng người thì chắc chắn sẽ đi đời.

Vương Huyên hơi nghiêng người, với cơ thể cực kỳ cùng nhanh nhẹn, tránh mấy chưởng cực mạnh của Chu Vân rồi bước lên nửa bước, khiến gã như hổ báo vồ hụt con mồi.

Bàn tay của Vương Huyên cũng thuận thế chém xuống người Chu Vân, mang theo lực đạo mạnh đến nỗi khiến không khí xung quanh bị khuấy động.

Chu Vân quả nhiên cũng là kẻ mạnh, trong khoảnh khắc khi tiến lên, gã thúc khuỷu tay phải ra sau, đón lấy bàn tay của Vương Huyên, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Thân thể của hai người hơi lảo đảo, Chu Vân thừa dịp xoay người.

Sau khi xoay người, chỉ trong chớp mắt, Chu Vân lại vọt tới lần nữa, nhảy vọt lên không trung như một con hắc hổ hung ác muốn xé xác con mồi, cực kỳ nguy hiểm và cuồng dã, giang hai tay vồ xuống Vương Huyên.

Lần này, Vương Huyên không né tránh mà nhanh chóng xoay người, dứt khoát giơ chân đá mạnh lên cao.

“Rầm”. Một tiếng vang như sấm nổ dội ra tứ phía, âm thanh trầm muộn và mạnh mẽ như bóp nghẹt không khí xung quanh, khiến những người đang chứng kiến phải run sợ.

Thân thể mạnh mẽ của Chu Vân bị đá bay ra ngoài, dù lúc đáp xuống có vẻ hơi lảo đảo, nhưng gã vẫn có thể nhanh chóng ổn định thân hình.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.