Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy lại tuổi xuân đã mất

Phiên bản Dịch · 2028 chữ

"Cậu thực sự đã luyện thành loại kỹ thuật từ thời đại trước này rồi?" Tần Thành lao tới. Nhìn dấu tay hằn rõ trên thân cây đại thụ thô to, cậu ngạc nhiên không thôi.

Những kỹ thuật này đều được ghi lại trong đống sách cũ nát có từ thời đại trước, từ thể thuật, minh tưởng, cho đến các loại công phu như thu khí thuật, nội dưỡng pháp và các phương pháp rải rác tương tự khác.

Hiện nay, chúng được gộp chung lại, gọi chung là tán thuật, cũng có rất nhiều người gọi chúng là cựu thuật.

Mấy năm nay, dù đã được tiếp xúc với tán thuật rất nhiều lần, thế nhưng, sau trong nội tâm, cậu vẫn luôn nghi ngờ rằng liệu những kỹ thuật này thực sự có thể được luyện thành hay sao?

Sự thể hiện của Vương Huyên khiến cậu xúc động mạnh, đôi bàn tay bằng xương bằng thịt lại có thể để lại dấu vết trên một thân cây thô to và cứng cáp như vậy một cách dễ dàng, cựu thuật… thật sự có thể được luyện thành hay sao?!

"Dựa trên tiêu chuẩn của thời đại trước, mới chừng này thì còn chưa tính là gì cả." Vương Huyên lắc đầu. Khuôn mặt của hắn rất anh tuấn, dưới ánh trăng sáng ngời, hắn như được khoác lên một lớp sương trắng mờ ảo.

Tần Thành thở dài: "Cậu đừng đem bản thân đi so với đám người thời đại trước, tớ không bao giờ tin mấy vụ đó đâu. Thực ra, rất nhiều ghi chép đều chỉ là chém gió mà thôi.”

Tần Thành cũng luyện cựu thuật, cậu ấy biết rõ nó khó cỡ nào, chỉ mỗi minh tưởng pháp thôi đã đủ khiến người ta tinh thần phân liệt.

Ngày nay, vì mối liên hệ mật thiết với Tân Tinh, khoa học kỹ thuật trong thâm không đã phát triển rực rỡ vô cùng, có bao nhiêu người tin tưởng vào những chuyện này đây? Chỉ sợ chưa luyện thì trong lòng đã lung lay rồi.

Nhưng dưới tình huống ấy, khi mới vừa bước chân vào đại học, đã có người tìm hỏi Vương Huyên, Tần Thành và những người khác rằng bọn họ muốn tham gia những hoạt động nghiên cứu về cựu thuật hay không.

Vì đã tiếp xúc với tán thuật từ trước, Vương Huyên rất có hứng thú với việc này nên đã đồng ý ngay lập tức.

Trong khi đó, Tần Thành căn bản chẳng tin những chuyện này. Có điều, sau khi nghe nói những nghiên cứu này đã được vài tài phiệt bỏ ra một số tiền lớn tài trợ, cậu vô cùng ngạc nhiên và ôm thái độ thử gia nhập xem sao.

Lúc đầu, tất cả những người tham gia đều chỉ học những chuyên ngành cơ bản trong khoa của mình rồi mới dành thời gian rảnh rỗi tham dự việc gọi là “nghiên cứu cựu thuật” sau giờ học này.

Lúc đó, bọn họ mới phát hiện, tuy hoạt động này gọi là nghiên cứu nhưng thực chất chủ yếu là bọn họ tự thân luyện tập với nhau.

Đồng thời, có người chuyên phụ trách cung cấp các loại đồ ăn đặc biệt để giúp cho họ có thể tu luyện tán thuật một cách thuận lợi hơn.

Càng ngày, bọn họ càng cảm thấy việc “nghiên cứu” này quả thực không hề đơn giản như bề ngoài, hai vị giáo sư chuyên giảng dạy tán thuật vậy mà đều là người được điều tới từ Tân Tinh.

Rất nhanh, có mấy người không kiên trì nổi nữa nên chủ động từ bỏ. Bởi vì, luyện cựu thuật không những khó mà còn khá tẻ nhạt.

Quan trọng nhất, trong thời đại ngày nay, ai nấy cũng đều ôm tâm tư hoài nghi đối với thứ “thuật” vốn chỉ nằm trong những quyển sách cũ nát từ thời đại trước này.

Chẳng qua, dù có không ít người rời khỏi “nghiên cứu” nhưng ngược lại, càng có nhiều người tham gia hơn.

Bởi vì được tài phiệt chống lưng duy trì, khoản vốn đầu tư vào việc “nghiên cứu” này rất lớn. Thế nên, họ bắt đầu mở rộng quy mô tuyển chọn thành viên mới gia nhập vào dự án.

Không chỉ vỏn vẹn trong phạm vi thành phố này mà quá trình tuyển chọn còn mở rộng ở khắp nơi trên Cựu Thổ. Điều này thu hút một số lượng lớn thành viên mới tham gia “nghiên cứu”, chủ yếu là sinh viên của các trường đại học. Ngoài ra, vì tăng độ thu hút, ban quản lý dự án còn cấp thêm những ưu đãi về lương thưởng.

Đợt đầu tiên, số người báo danh cực kỳ đông. Có điều, sau khi được tuyển chọn trên quy mô rộng lớn, những thành viên mới này lại phải trải qua nửa năm sàng lọc. Cuối cùng, số lượng người tham gia chỉ còn lại khoảng năm mươi người mà thôi.

Đại đa số những người này đều tập trung chuyển về trường đại học mà Vương Huyên và Tần Thành đang theo học để vừa tiếp tục theo học chuyên ngành ban đầu, vừa tham gia “lớp thực nghiệm cựu thuật”.

Thế nhưng, cũng chẳng mấy ai gia nhập vì đam mê như Vương Huyên cả.

Những người chuyển trường đều được hứa hẹn rằng, tối thiểu bọn họ sẽ được đảm bảo một công việc có lương bổng hậu hĩnh sau khi tốt nghiệp.

Đến lúc này, tất cả mọi người mới nhận ra: Việc “nghiên cứu” này rất không tầm thường. Nếu không, vì sao những nhà đầu tư kia lại phải tốn nhiều công sức và tiền bạc đến thế cơ chứ? Những “tài liệu giảng dạy cựu thuật” của lớp thực nghiệm đều có lai lịch rất lớn, có thứ là bản độc nhất trong viện bảo tàng, có vật thì nằm trong bộ sưu tập quý hiếm của tài phiệt, còn có cả một số kinh văn của tông giáo.

Ví dụ như nội dưỡng pháp, vốn là một pháp môn rất nổi tiếng trong thời đại trước, nhưng đến thời nay, nó lại bị thất truyền.

Mấy năm trước, cuối cùng nó cũng được người ta phát hiện trong một ngôi mộ cổ và được mang ra ánh sáng. Giờ đây, nó được chỉnh lý lại, rồi trở thành một trong những “vật nghiên cứu” của lớp thực nghiệm.

Hơn hết, chế độ ăn uống của tất cả sinh viên trong lớp thực nghiệm cựu thuật được những chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị từ a tới z, được chú trọng vô cùng.

Sau khi tìm hiểu, ai nấy cũng đều kinh ngạc, một số nguyên liệu nấu ăn lại cực kỳ quý giá và hiếm có, rất khó có thể mua được chúng trên Cựu Thổ, phần lớn những nguyên liệu này đều được nhập khẩu từ Tân Tinh.

Vị giáo sư già dạy thu khí thuật cho bọn họ từng cảm thán rằng: Dù ở trên Tân Tinh, những nguyên liệu nấu ăn này cũng rất đắt đỏ với cái giá có thể hù chết người. Huống hồ gì, lại phải trải qua quá trình vận chuyển từ thâm không đến đây, giá cả được đội lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Hơn hết, có vài nguyên liệu dù có tiền cũng không mua được.

Trong đó, có những nguyên liệu nằm sâu bên trong lòng biển ở Tân Tinh, một số có tác dụng chống lão hoá, vài loại thì có thể bồi bổ khí huyết, những loại khác lại có thể tăng cường sức khoẻ và giúp tinh lực dồi dào.

Những thực phẩm bổ sung này cực kỳ quan trọng với người tu luyện cựu thuật.

Vị giáo sư già kia từng nói, có vài nguyên liệu nấu ăn chuyên được cung ứng cho những người có thân phận và bối cảnh kinh người ở Tân Tinh. Họ lũng đoạn thị trường của những thực phẩm này vì chúng có tác dụng ngăn ngừa lão hoá cho người già cực tốt.

Từ đó, có thể thấy được dự án “nghiên cứu cựu thuật” này có tầm quan trọng to lớn đến nhường nào.

Thế nhưng, điều khiến mọi người bất ngờ nhất là sau đó không lâu, vậy mà có hai mươi mấy tân sinh đến từ Tân Tinh chuyển đến đây.

Từ trước đến nay, chỉ có sinh viên của Cựu Thổ mơ ước được đi du học Tân Tinh, thế nhưng lần này thì ngược lại.

Theo tin tức ngầm được truyền ra từ những tân sinh này, thành viên cũ của lớp thực nghiệm cựu thuật rốt cuộc cũng hiểu thêm được một phần chân tướng.

"Những tổ chức và cơ quan nghiên cứu được tài phiệt chống lưng đang theo đuổi sự trường sinh bất lão!"

Câu nói này đã tạo ra chấn động rất lớn trong lớp thực nghiệm cựu thuật, ai nấy đều sửng sốt.

Dưới con mắt của người hiện đại, loại theo đuổi này quả thực viển vông đến mức buồn cười, lố bịch, những thứ này vốn chỉ tồn tại trong giấc mơ mà thôi.

Tuy vậy, từ xa xưa cho đến ngày nay, hễ là người có địa vị cao trong xã hội thì ai nấy cũng đều dày công tìm kiếm sự trường sinh.

Các truyền thuyết liên quan đến liệt tiên, phương sĩ từ thời Tiên Tần xa xưa đã khiến cho người đời sau ao ước không thôi, đến cả những bậc quân vương cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng, từ Tần Hoàng đến Hán Vũ, trong thế hệ sau này, chưa có ai tìm ra được phương thuốc trường sinh, không một ai có thể thành công.

Mãi đến thời đại ngày nay, ai cũng tin rằng những thứ thần thoại này vốn là sản phẩm đến từ trí tưởng tượng của con người nên chúng sao có thể thực sự tồn tại được cơ chứ?

Vậy mà hết lần này tới lần khác, tin tức này lại được truyền đến từ Tân Tinh, cái nôi của khoa học kỹ thuật rực rỡ.

“Nói đúng hơn, một lão già sắp chết trong đám tài phiệt, là nhân vật cầm quyền, muốn có được tuổi thọ cao hơn.”

Dù chỉ được truyền miệng chứ không có chứng cứ xác thực nào, nhưng tin tức này vẫn gây ra sự chấn động lớn với những thành viên lớp thực nghiệm.

Dòng sông lịch sử luôn có những đoạn giống nhau đến lạ kỳ, trong suốt chiều dài của nó, luôn có những nhân vật lớn, khi bước vào tuổi xế chiều, không cam lòng nằm xuống, muốn lấy lại tuổi xuân đã mất, khát vọng có được sức sống tràn trề một lần nữa.

Năm đó, Vương Huyên và Tần Thành từng thì thầm bàn tán về những nhân vật lớn ấy:

“Mấy lão già này ngày càng suy bại nên đương nhiên mới khao khát tuổi trẻ, nếu không thì sao họ thưởng thức mỹ nữ được? Có tài sản trăm triệu trong tay nhưng lại không cách nào xài hết. Nếu đổi lại là bản thân mình, tớ cũng muốn sống thêm năm trăm năm nữa!”

"Các lão thái thái chắc chắn còn điên cuồng hơn những lão già kia. Mất đi vẻ đẹp của tuổi xuân, dung nhan mỹ miều ngày nào giờ nổi đầy nếp nhăn. Tuổi già tuyệt đối là thiên địch của những nữ nhân nắm giữ lượng của cải và quyền lực lớn trong tay! Nếu có cơ hội, những bà già đó còn điên cuồng hơn cả mấy ông già kia, chắc chắn sẽ làm mọi cách để khôi phục thanh xuân!”

Lúc đó, vài tên nam nữ trẻ tuổi đến từ Tân Tinh nghe được lời của hai người họ thì đều trợn tròn mắt, bởi vì, chuyện này hình như cũng có liên quan đến trưởng bối của bọn họ.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.