Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ hoá (1)

Phiên bản Dịch · 1343 chữ

"Kiểm tra trang bị!" Thanh Mộc trầm giọng nhắc nhở mọi người trong phi thuyền chuẩn bị sẵn sàng, hành động sắp bắt đầu.

Địa hình của núi Thanh Thành đã hiện ra rõ nét trên màn hình phi thuyền, phủ khắp dãy núi là rừng cây xanh tươi và rậm rạp, từng ngọn núi sừng sững xem kẽ lẫn nhau như một thành quách khổng lồ.

Vương Huyên mặc đồ bảo hộ vào, hắn cảm thấy hơi nặng nề. Tuy vậy, bộ quần áo này này chống được một số loại đạn và vũ khí lạnh thông thường, có thể bảo vệ tính mạng của hắn vào thời khắc then chốt

Hắn đeo một thanh đao hợp kim vô cùng sắc bén trên lưng để đánh đánh cận chiến. Đây là thứ vũ khí giết người cực kỳ hiệu quả trong không gian chật hẹp thiếu sự cơ động như địa cung này, cũng là nanh vuốt sắc bén giúp hắn liều mạng với kẻ địch.

"Có vài trang bị tôi không biết cách sử dụng." Vương Huyên chỉ vào mấy lọ chất lỏng, rồi đưa ra nghi vấn.

Thanh Mộc giải thích, bên trong chúng là mống mắt nhân tạo, họ phải đeo nó để tránh bị lộ thân phận.

Sau khi làm theo, Vương Huyên nhìn mình trong chiếc gương nhỏ: con ngươi đã biến thành màu xanh nhạt, phối hợp với chiếc mặt nạ da người mô phỏng, vẻ ngoài của hắn chẳng khác gì người phương Tây.

"Núi Thanh Thành có liên quan mật thiết đến Đạo giáo và cũng đầy sắc thái thần bí, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã đào được thứ gì không tầm thường?” “Hắc Hổ”, người cũng tham gia lần hành động này, mở miệng bày tỏ sự hứng thú.

Bọn họ đều xưng hô lẫn nhau bằng biệt danh, không ai dùng tên thật.

Diều Hâu bảo: "Lần này chúng ta nhất định phải ngăn cản cho bằng được, không thể để bọn chúng đem đồ thoát đi! Cựu Thổ sắp bị bọn chúng đào rỗng rồi, đồ tốt nào cũng đều bị mang đến Tân Tinh, rồi trở thành vật trong bộ sưu tập của bọn tài phiệt và các tổ chức nghiên cứu tư nhân.”

Nhắc đến chuyện này, mọi người đều tỏ vẻ căm phẫn.

Hiện nay, lòng đất bên dưới tất cả những danh lam thắng cảnh trên khắp Cựu Thổ đều đã bị đám người này xới tung. Ngay cả núi Thanh Thành cũng không ngoại lệ, nơi đây đã bị đào qua không biết bao nhiêu lần rồi.

Vậy mà bọn họ vẫn còn tìm ra được phát hiện mới ở đây, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Vương Huyên là người mới nên không hiểu gì, hỏi: “Chúng ta chặn đánh bọn họ như thế này, liệu có bị trả thù, rồi dẫn đến bùng nổ xung đột quy mô lớn hay không?”

Thanh Mộc lắc đầu, bảo: “Không sao cả, dù đã suy tàn nhưng Cựu Thổ còn chưa phải nơi mà một hai tài phiệt có thể khống chế hay dấy lên sóng gió. Vả lại, mối quan hệ giữa Cựu Thổ và Tân Tinh vẫn còn khá tốt, suy cho cùng, hai bên đều có chung nguồn gốc. Cậu nên có lòng tin đối với tổ chức, chúng ta đã sớm đi sâu vào tinh không rồi, chẳng hề bọn chúng.”

Hắc Hổ nói thêm: "Thứ nhất, đám tài phiệt này ngấm ngầm đào lén, bản thân đã đuối lý rồi, cho dù bị đánh chặn thì chúng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.”

“Đương nhiên, việc này không phải không nguy hiểm. Ngược lại, xung đột nổ ra trong quá trình này hết sức dữ dội, xuất hiện thương vong là điều hết sức bình thường.”

Vương Huyên im lặng, có vẻ như loại thám hiểm này khác xa so với tưởng tượng của mình. Mới đầu, hắn còn tưởng đâu đây là một chuyến thăm dò mật địa hay xâm nhập vào khu vực nguy hiểm không người nào đó chứ.

"Có vũ khí năng lượng cao được bố trí trên núi, người của tổ hai và tổ ba sẽ giải quyết đám này.” Một mệnh lệnh vang lên từ màn hình.

Thanh Mộc đáp lời: "Phải chắc chắn giải quyết sạch bọn chúng, chớ để chúng ta tiến vào địa cung rồi lại bị bao vây tiêu diệt bên trong.”

"Không thành vấn đề, tổ bốn sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.”

Vương Huyên kinh ngạc, loại thám hiểm cỡ nhỏ như thế này vậy mà không chỉ có một mình nhóm của hắn tham gia.

Thanh Mộc bình thản, ông ta dường như biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, bình tĩnh giải thích: “Chuyện này liên quan đến đồ vật có thể khiến cho cả phương sĩ cũng phải thèm thuồng. Ngộ nhỡ thật sự liên quan đến liệt tiên thì giá trị của nó quả thật không đo đếm được. Vì để hành động lần này không có sơ suất nào, tổ chức đã điều động đồng thời nhiều nhóm tham gia.”

"Lão Mục, anh nên tập trung tinh thần, chuẩn bị xung điện từ cao áp để vô hiệu hoá tất cả người máy và các loại vũ khí trong địa cung bất cứ lúc nào.”

Lão Mục có nhiệm vụ ở lại giữ phi thuyền, ngoài việc phụ trách tiếp ứng mọi người rời đi, ông ta cũng chịu trách nhiệm phá huỷ vũ khí hạng nặng của đối phương.

“Liệu bọn họ có biện pháp phản công lại hay không?” Vương Huyên vẫn là mới nên khiêm tốn thỉnh giáo.

Thanh Mộc rất nghiêm túc: "Yên tâm đi, chúng tôi rất chuyên nghiệp, cậu có thể vừa theo sau vừa từ từ học hỏi từng chuẩn bị và bước đi của chúng tôi.”

Núi Thanh Thành, bốn mùa tươi tốt. Dọc thân núi là rất nhiều đường đá bậc thềm quanh co khúc chiết với những miếu thờ cổ ẩn trong vách núi và cả một rừng cổ thụ.

Nơi này sản sinh ra rất nhiều truyền thuyết và là động thiên phúc địa nổi tiếng của Đạo giáo.

Đáng tiếc, từ mấy chục đến hàng trăm năm nay, lòng đất nơi đây đã sắp bị đào thành hình mạng nhện rồi, vậy mà người ta còn có thể tìm ra được phát hiện mới, quả thật khó thể tin nổi.

Thanh Mộc, Hắc Hổ, Diều Hâu, Phong Tranh và Tiểu Vương đều tiến vào trong núi, còn lão Mục ở lại canh giữ phi thuyền.

Tiểu Vương chính là Vương Huyên, đây là biệt danh của hắn trong nhóm.

Thanh Mộc dẫn đầu, lặng lẽ đi xuyên qua rừng thiêng nước biếc như một con báo đốm nhanh nhẹn. Những người khác cũng luyện cựu thuật và có thực lực rất mạnh, nhanh chóng bám sát phía sau.

Rất nhanh, bọn họ đã đi tới mục tiêu được đánh dấu. Lần này, cửa vào địa cung được tìm thấy dưới một chân núi khá thấp và xa xôi ở khu vực biên giới núi Thanh Thành, thảo nào nhiều năm vậy rồi nó mới bị tìm ra.

Lúc này, ở đây có nhiều người máy đang miệt mài đào đất, chúng đã xuyên được vào trong lòng núi và vận chuyển rất nhiều đất đá ra ngoài.

Tuy vẫn còn cách rất xa nhưng đám người thám hiểm đã có thể nhìn thấy được địa cung thấp thoáng trong lòng núi.

Thanh Mộc ra dấu, ý bảo bọn họ bình tĩnh đừng nóng vội, cứ ôm cây đợi thỏ ngoài này, yên lặng chờ đợi đến khi người nhà họ Lăng và họ Chu mở địa cung ra. Sau khi bọn chúng mang đồ ra ngoài, bọn họ sẽ động thủ ngay tại lối ra, không cần mạo hiểm tiến vào ngay lúc này.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.