Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộn giấy da thú màu bạc (1)

Phiên bản Dịch · 1512 chữ

Vương Huyên kinh hãi, nếu vừa rồi hắn không đủ bình tĩnh mà nhảy xuống tranh đoạt thì chắc chắn đã bị nghiền nát ngay tức khắc.

Thật không thể tưởng nối, rốt cuộc khi còn sống, vị phương sĩ này mạnh mẽ đến nhường nào mà thân thể đã chết của y tuy đã hoá thành tro nhưng vẫn có thể gây ra hậu quả khủng khiếp như thế này cho những kẻ dám bén mảng lại gần.

Giờ thì hắn đã hơi tin vào câu chuyện phương sĩ ném voi. Rất có thể, chuyện này cũng không phải là truyền thuyết được người xưa phóng đại hay bịa đặt gì mà phương sĩ quả thực có thể làm được như vậy.

“Chuyện vừa xảy ra có phải là vũ hoá hay không?” Vương Huyên chợt liên tưởng đến chuyện này.

Trạng thái của vị phương sĩ này rất đặc biệt. Khi mới xuất hiện, y có mái tóc đen nhánh và da dẻ hồng hào, trông sống động như thật. Vậy mà chỉ trong phút chốc, y đã tan biến thành tro bụi.

“Nhởn nhơ thoát tục lên cao. Hoá ra lông cánh bay vào cõi tiên.” (1) Ngay cả danh nhân trong lịch sử cũng làm thơ về truyền thuyết này.

(1): Tiền Xích Bích Phú, Đào Nguyên Phổ dịch.

Trong những văn bản cổ đại, hai từ “vũ hoá” và “thành tiên” thường được dùng chung với nhau. Vậy phải chăng những gì hắn vừa chứng kiến chính là câu chuyện thành tiên được truyền từ đời này sang đời khác?

Vương Huyên suy nghĩ, cảm thấy chân tướng này thật tàn khốc.

Cảnh tượng Vương Huyên vừa nhìn thấy rất giống với những ghi chép của một vài tông giáo: Thời trước, có những bậc đại đức vì toạ quan mà đã tự giam mình trong nhà đá, đến khi người đời sau mở địa cung ra thì các bậc tiên hiền đã sớm mất tung mất tích.

Người đời sau thấy thế thì quỳ lạy, cho rằng những bậc tiên hiền đều đã vũ hoá thành tiên cả.

Vương Huyên nhủ bụng, đây mà là thành tiên gì cơ chứ, rõ ràng là hóa thành tro bụi, cả cơ thể và tinh thần đều tan biến thành bụi bặm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chẳng phải là tin tức tốt với những người luyện cựu thuật. Chuyện vừa xảy ra ban nãy đã chứng minh rằng vũ hoá phi thăng không tồn tại trên cõi đời này.

Chân tướng này thật sự tàn khốc, các bậc tiên hiền và đại đức trước đây đều đã chết!

Rầm!

Một thi thể bị ném xuống, đập lên cuộn giấy da thú, ánh sáng bạc mờ nhạt bao quanh nó chỉ chớp chớp chứ không có chuyện khác thường gì xảy ra nữa.

Vèo vèo vèo!

Ba bóng người liên tiếp nhảy xuống, bọn họ phóng vào thẳng vào trong địa cung, rồi lao tới cuộn giấy da thú màu bạc kia.

Phải biết rằng cho đến lúc chết, một cường giả phương sĩ đỉnh cao như người mặc vũ y vẫn mải mê tập trung cao độ nghiên cứu cuộn giấy này, y đắm chìm vào nó đến nỗi bản thân đã toạ hoá lúc nào cũng không hay.

Như vậy, có thể đoán được cuộn giấy màu bạc này ắt không tầm thường, nó chắc chắn có lai lịch cực kỳ to lớn.

Bản thân Vương Huyên thầm nghĩ mình nhất định phải đoạt được quyển kinh này. Hắn muốn biết điều gì được ghi bên trong nó.

Đá vụn xung quanh Vương Huyên văng tung toé. Ở phía trước, có hai người đang nổ súng, muốn dùng hỏa lực áp chế, khiến hắn không thể thò đầu ra. Từng luồng sáng năng lượng đánh nát vách đá, bao phủ cả khu vực này.

Vương Huyên không vội vàng. Ở góc độ hiện tại, hắn rất khó để nhắm vào hai người phía trước này, nhưng hắn lại có ưu thế về độ cao so với ba người đang ở tầng địa cung bên dưới, rất thuận tiện để ra tay.

Vương Huyên cầm súng năng lượng trong tay, kiên nhẫn nhắm mục tiêu. Hắn đang tập làm quen với độ chính xác của loại súng năng lượng này.

Đoàng!

Người đầu tiên bị hắn bắn trúng ngã lăn ra đất.

Sau mấy phát nữa, người thứ hai bị chùm sáng bắn trúng lập tức co giật toàn thân, bất tỉnh nhân sự.

Tuy nhiên, người thứ ba dưới địa cung đã lấy được quyển da thú màu bạc, gã ta núp sau một tảng đá, rồi không hề động đậy.

Vương Huyên vẫn rất kiên nhẫn, bởi vì thời gian càng dài thì hắn lại càng có ưu thế. Chỉ một lúc nữa thôi, đám người Thanh Mộc và Hắc Hổ sẽ quay lại đây, đến lúc đó, người lo lắng không phải là hắn nữa rồi.

Quả đúng như vậy, chỉ một lúc sau, Chu Vân đã không chờ được nữa, gã hét lớn: “Buộc cuộn giấy vào một hòn đá rồi ném lên trên này!”

Người áo đen phía dưới làm theo lời gã, ánh sáng bạc lóe lên, cuộn giấy da thú bị ném mạnh, rồi rơi vào trong đống đá vụn.

Chu Vân sốt ruột, cuộn giấy cách vị trí của gã khá xa. Vì góc ném từ bên dưới không thuận nên người kia không thể ném chính xác đến chỗ gã.

Vương Huyên không hề tỏ ra chút lo lắng nào, vẫn điềm tĩnh giơ súng năng lượng bắn những người áo đen đã ngã trên mặt đất thêm lần nữa. Dù bọn họ đã thật sự ngất xỉu hay chưa, hắn vẫn bắn thêm mấy phát cho chắc ăn.

Hầu như khắp nơi trên mặt đất địa cung đều bị Vương Huyên “càn quét” một lượt. Xong xuôi, hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm.

Rắc!

Trong quá trình này, những hòn đá gần Vương Huyên thỉnh thoảng lại nổ tung. Hai người cầm súng phía trước bắn khá chuẩn làm hắn cũng khó mà nhúc nhích dưới áp lực của làn mưa đạn không ngừng này.

Trong khi đó, Chu Vân bắt đầu lo lắng, gã sợ nhóm người Thanh Mộc và Hắc Hổ quay lại nên nói nhỏ: “Chúng ta không có nhiều thời gian, nhân lúc tên đó bị bắn không ngóc đầu được, một người xung phong đi lấy cuộn giấy da thú về đi.”

Hai người kia bối rối. Mặc dù kẻ phía trước dường như không có ý giết người, từ đầu đến cuối, hắn chỉ dùng súng năng lượng bắn người khác bất tỉnh. Nhưng ai biết được liệu hắn ta có phải đang cố ý dụ bọn họ lao ra ngoài rồi thẳng tay ra đòn chí mạng hay không. Dù sao thì ban nãy, chính bọn họ đã sử dụng kế này rồi.

Nhưng cuối cùng, dưới sức ép của Chu Vân, một trong hai người đành bấm bụng xông ra. Ngay sau đó, một chùm sáng chiếu tới, suýt trúng người gã. Cũng may gã phản ứng khá nhanh, vừa thấy có gì loé lên là gã đã rụt ngay vào sau tảng đá, tránh thoát kịp thời.

"Thời gian không đứng về phía chúng ta.”

Chu Vân cắn răng, sau đó gã đích thân lao ra khỏi tảng đá, định nhờ vào tốc độ nhanh nhẹn của bản thân để lấy cuộn giấy.

Thế nhưng, khi bị một vệt sáng xẹt qua tai, Chu Vân lại có vẻ sợ hãi, dứt khoát rút người về ngay tức khắc.

Vương Huyên cũng cảm thấy không còn nhiều thời gian nên quyết định chủ động tấn công. Nếu nhóm người Thanh Mộc và Hắc Hổ trở về thì chưa chắc hắn đã được chạm tay vào cuộn giấy da thú này.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên, Vương Huyên nghĩ ra một cách, hắn lấy tay đẩy một tảng đá tròn nhẵn dựng trước người làm khiên chắn, rồi lăn nó đi đến gần chỗ cuộn giấy thú.

"Sức mạnh của tên này rất khá, chúng ta cũng làm theo hắn, đẩy tảng đá tiến lên phía trước!” Chu Vân nói to. Gã tự đẩy một tảng đá gần đó, còn hai người kia thì cùng đẩy một tảng đá khác.

Trong lúc tiến lên, nhờ góc độ thay đổi, Vương Huyên cũng thuận tay giải quyết nốt người còn lại đang nấp dưới địa cung.

Thời gian dần dần trôi qua, cuộn giấy da thú đã ngay trước mắt, Vương Huyên cũng cách bọn người phía trước càng ngày càng gần, hai bên đã sắp đối mặt với nhau.

Hai người hợp sức đẩy tảng đá cũng đang âm thầm phân tích và tính toán. Khi chạm mặt nhau, bọn họ sẽ tách ra bắn phá từ nhiều hướng, với lợi thế số lượng, tỉ lệ chiến thắng của bọn họ chắc chắn sẽ cao hơn Vương Huyên.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.