Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ hoá (3)

Phiên bản Dịch · 1351 chữ

Vương Huyên há hốc mồm kinh ngạc, Thanh Mộc quả nhiên là một vị cường giả khó lường, một đại cao thủ.

Xoẹt!

Đao quang sáng choá, Thanh Mộc vọt tới gần những người kia rồi trực tiếp vung đao hợp kim, với thân thủ vô cùng đáng sợ, ông tung hoành ngang dọc trong đám người, gây ra sức sát thương khủng bố.

"Lên!" Hắc Hổ, Phong Tranh và những đội khác cũng vợt theo sau.

Vương Huyên cũng hành động, vẫn dùng súng năng lượng với công suất gây bất tỉnh như trước. Trong quá trình này, hắn đã hạ gục được vài người.

Dù đây là lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí này, nhưng hắn bắn ở cự ly gần nên vẫn có thể nhắm trúng mục tiêu.

Vương Huyên rất cẩn thận, lúc nào cũng di chuyển dựa sát vào vách núi hay trốn sau những tảng đá dưới địa cung để tránh những tia sáng năng lượng xẹt qua.

Rất nhanh, những tia sáng năng lượng cũng từ từ thưa thớt. Hiển nhiên, người của hai bên đã chạm mặt nhau, đang bắt đầu đánh giáp lá cà.

"Thanh Mộc, tôi gặp phải cao thủ rồi. Tên này có trình độ tân thuật cao quá, tôi cản gã không nổi!” Hắc Hổ gào to, cả người đẫm máu.

Đột nhiên, có một bàn tay phát sáng chém về phía Hắc Hổ, một mảng sáng lớn như ráng chiều chiếu xuống khiến, những nơi trên thân thể anh ta bị nó chiếu trúng chảy máu đầm đìa.

Grào!!

Thanh Mộc rống lớn, vọt tới nơi, va chạm kiệt liệt với tên cao thủ kia.

Đùng!

Đúng lúc này, có kẻ đánh nát vách đá bên cạnh rồi đi vào một địa đạo khác. Quả đúng như dự đoán của Thanh Mộc, quanh đây đều là những đường hầm như mạng nhện, đã được đào sẵn từ nhiều năm nay.

Người đang đánh nhau dữ dội với Thanh Một bỗng ôm một chiếc hộp bằng vàng trong tay rồi xoay người vọt vào trong thông đạo mới mở kia.

Đám người khác cũng vội vã đào tẩu theo.

"Đuổi theo!" Thanh Mộc là người đầu tiên vọt tới, những người khác theo sát.

Phong Tranh nói với Vương Huyên: "Cậu dùng súng không quen tay, vừa rồi xém nữa bắn trúng người bên mình mấy lần. Cậu thủ ở đây đi, đừng đuổi theo.”

Vương Huyên gật đầu. Tuy cảm thấy giác quan của bản thân rất nhạy bén, không thể nào có chuyện bắn trúng người một nhà, nhưng nếu đối phương đã nói như thế, vì nghĩ mình là người mới, hay thật sự không yên tâm với khả năng bán súng của mình, hắn cũng chẳng muốn tranh luận làm gì, ở lại đây là được.

Không gian trong địa cung rất yên tĩnh, chỉ có một đám người đang nằm lăn lóc trên mặt đất, một số đã mất mạng, phần còn lại thì bị súng năng lượng bắn bất tỉnh. Chẳng có gì nguy hiểm.

Vương Huyên rất cẩn thận, trốn sau một tảng đá lớn, cẩn thận quan sát và cảm nhận xung quanh.

Quả nhiên, có người giả vờ ngất xỉu. Khi đến gần, Vương Huyên cảm thấy hô hấp của kẻ đó hơi bất thường, gã ta rõ ràng vẫn còn tỉnh, dường như rất hồi hộp.

Vương Huyên híp mắt nhìn kỹ, thật không ngờ, đây cũng là một “người quen” của mình — Chu Vân!

Không ngờ, thân là dòng chính của nhà họ Chu, Chu Vân này lại đích thân đến đây.

Phỏng chừng lúc này gã ta đang hối hận xanh ruột, chắc hẳn không ngờ đến mọi chuyện sẽ như thế này.

Dẫu sao, từ trước đến nay, các giới siêu giàu Tân Tinh vẫn luôn khai quật di tích khắp nơi, lần nào cũng thuận lợi và có ưu thế áp đảo. Dù bị người khác quấy rối nhưng cũng không có gì ảnh hưởng đến toàn cục, hiếm khi xảy ra chuyện thảm bại như lần này.

Vương Huyên nhủ bụng: “Tiểu Chu, xin lỗi nha, tôi không làm gì được ông già lợi hại như Chu Minh Hiên nhà anh, vậy nên, nghe theo lời của Tần Thành, mỗi lần nhìn thấy anh… thì tẩn cho một trận!”

Chủ yếu là vì hắn phát hiện Chu Vân này hơi bất thường. Giống như vào lúc cấp bách, gã ta vừa đổi một bộ đồ màu đen bình thường với người khác chứ không mặc đồ bảo hộ cao cấp, rõ ràng định giả chết trốn thoát đây mà.

Vương Huyên cũng chú ý rằng, hình như có một vật gì đó đang giấu trong ngực của gã.

Vương Huyên yên lặng nhấc một cục đá lên, lặng yên không một tiếng động ném tới, một cái bụp, Chu Vân ôm đầu máu kêu thảm, nhảy dựng cả lên.

Vương Huyên cũng không ra đòn chí mạng. Hắn vẫn chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, cũng không có thâm cừu đại hận gì với đối phương nên sao có thể ra tay giết người được chứ.

Vương Huyên di chuyển sát vào vách đá như một con thằn lằn bò trên tường, khi đến gần Chu Vân, hắn xé áo của gã cái xẹt, nhanh tay cướp lấy một chiếc hộp ngọc rồi lập tức lùi lại, trốn sau một tảng đá lớn.

Quả nhiên, quyết định không dùng súng năng lượng bắn Chu Vân bất tỉnh là đúng. Bởi vì như vậy, gã ta vẫn còn sức nhảy dựng lên, vật vã tại chỗ, làm cho đám người đang âm thầm giả chết khác không dám bắn lung tung sang bên này. Vì thế, sau khi Vương Huyên cướp mất hộp ngọc rồi thoát khỏi đây khiến Chu Vân cũng giẫy giụa chạy đi, hàng loạt chùm sáng năng lượng lập tức bắn tới loạn xạ.

"Bắt tên đó lại cho tôi, kim thư được cất trong hộp ngọc vốn trong tay tôi, nhưng bây giờ đã bị cướp mất rồi!” Chu Vân giận dữ gào lên.

Ầm!

Tế đàn cách tảng đá Vương Huyên đang trốn không xa bỗng nhiên bị đánh trúng rồi sụp đổ ầm ầm, phát ra âm thanh rất lớn.

Vài tiếng kinh hô vang lên.

Có một không gian khác bên dưới tế đàn! Trong đó, có một người mặc vũ y đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cạnh vách đá, mái tóc đen dài, sắc mặt hồng nhuận và sáng bóng, thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.

"Người mặc vũ y, ông ta là. . . cường giả phương sĩ đỉnh cao nên thân xác vẫn… tồn tại trên thế gian!” Những người còn sống trong địa cung đều khiếp sợ.

Quan trọng nhất, cường giả phương sĩ đỉnh cao này cầm một cuộn giấy da thú màu bạc trong tay, đang cúi đầu đọc sách như vẫn còn sống đến ngày nay.

Những kẻ thuộc phe tài phiệt đều là dân trong nghề, biết thật ra người này đã chết rồi.

Vù vù vù!

Mấy bóng người lập tức vọt tới, luồn lách qua những mỏm đá để che giấu thân hình, tiến sát về phía vị phương sĩ tuyệt đỉnh trong truyền thuyết kia.

Thế nhưng, một việc khủng khiếp chợt xảy ra, người đàn ông phương sĩ tóc đen kia bỗng hoá thành bụi bặm, vũ y tung bay như đã vũ hoá tại chỗ vậy, đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Phốc phốc phốc!

Cả sáu người mặc áo đen đang lao tới đột nhiên nổ nát một cách khó hiểu, máu tươi và vũ y rơi xuống cùng lúc, nhuộm đỏ mặt đất.

Vũ y tan rã, vừa rơi xuống đã hoá thành bụi trần. Cuối cùng, chỉ còn lại một cuộn giấy da thú màu bạc rơi trên mặt đất, toả ra ánh sáng bạc lờ mờ.

Cảnh tượng khiếp người này khiến Vương Huyên khiếp sợ đứng hình tại chỗ!

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.