Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách luyện thẻ tre thời Tiên Tần chính xác (1)

Phiên bản Dịch · 1597 chữ

Ngô Nhân có một khuôn mặt rất đẹp, cô mặc một chiếc áo len đơn giản và hơi rộng, nhưng vẫn không thể che đi đường cong cao vút của cơ thể, có điều, không đến mức suýt bung cả nút áo như đêm hôm trước.

Cô nàng không mở miệng nói chuyện, lạnh nhạt nhìn Vương Huyên, sau đó quay đầu nhìn về phía dòng người tấp nập đang đi vào quán bar, tâm trạng không chút xao động.

Hai cô gái đứng cạnh Ngô Nhân đang quan sát Vương Huyên cũng khá kinh ngạc, bộ anh chàng này không sợ bị kẻ kiêu ngạo bất tuân như Chu Vân tẩn cho một trận hay sao? Ở độ tuổi này, trẻ trung chính là vốn liếng lớn nhất, cả hai cô nàng đều có làn da trắng nõn, ngoại hình ưa nhìn, tràn đầy nét năng động hiện đại.

Trong đó, một người để tóc tém, mặc váy ngắn như không sợ cái lạnh cuối thu, để lộ cặp đùi đẹp trắng như tuyết. Người còn lại thì có mái tóc dài xoăn tự nhiên, đôi môi đỏ mọng rất gợi cảm, ánh đèn đường chiếu vào khiến cả người cô trở nên nổi bật, thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi ngang qua.

"Vương Huyên, bộ hôm nay cậu ăn thuốc súng hay sao vậy?" Chu Đình ra mặt giùm anh trai. Cô rất cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cả Vương Huyên và Chu Vân, sợ anh trai mình kích động, không nhịn được mà gây chuyện, rồi lại bị tẩn cho một trận.

“Ồ, cậu chính là Vương Huyên sao?" Cô gái tóc xoăn tự nhiên hỏi, dáng người uyển chuyển bước lên phía trước, mắt phượng quyến rũ khác thường, khi đến gần, đôi môi đỏ mọng trông càng thêm quyến rũ, cô nở nụ cười: "Xin tự giới thiệu, mình tên là Lý Thanh Tuyền."

"Thanh Tuyền, đừng có quá đáng!" Ngô Nhân mở miệng. Cô biết rõ, Lý Thanh Tuyền tiếp cận Vương Huyên là có mục đích, vì Lăng Vi và cổ rõ ràng trước giờ luôn bất hòa.

Vương Huyên gật đầu nhẹ với Lý Thanh Tuyền, trực tiếp loại trừ cô ấy, Chu Đình và Chu Vân ra khỏi danh sách hoài nghi.

Hai chàng trai còn lại trong nhóm thì đều rất điềm tĩnh, đứng yên tại chỗ, có vẻ không thích gây sự giống Chu Vân.

"Vương Huyên, hôm nay tôi rất đã rất kiềm chế, cậu còn muốn chọc tức tôi sao?" Vừa rồi, Chu Vân xém chút nữa tức hộc máu. Mặc dù đúng như lời Vương Huyên nói, gã gần đây liên tục đánh nhau với người khác, nhưng trước mặt mọi người không thể nói giảm nói tránh chút xíu hay sao? Mỗi lần nhắc đến là tim gã lại đau.

Vương Huyên đi tới, rất thành khẩn, nói: "Xin lỗi, chủ yếu là do đêm nay tôi vừa mới chạm trán với một kẻ khá ngang ngược, có hào quang màu đỏ nhạt quanh thân,… Thôi, không nhắc đến làm gì, giờ tâm trạng của tôi cũng không được tốt lắm, gặp lại sau."

Vừa nói xong, hắn đã quay người định rời đi. Ngoài Chu Vân ra, những người khác đều bình thản thong dong, rất khó có thể nhìn ra được điều gì từ trên người bọn họ.

“Ồ, cậu gặp phải một người phát ra hào quang màu đỏ quanh thân sao? Xui thật.” Chu Vân cười, làm bộ ra vẻ đã hiểu. Gã cảm thấy mình đã đoán ra được Vương Huyên này vừa gặp phải chuyện gì, chắc hẳn là mới bị một cao thủ siêu thuật nào đó cho ăn hành nên hắn mới bẩn tính như thế.

Chu Vân cười khẩy, suy diễn ra nhiều thứ trong đầu, tâm trạng tức thì tốt hơn rất nhiều.

Dưới tình huống này, gã cũng ra vẻ “rộng lượng”, chẳng những không so đo chuyện Vương Huyên vừa khịa mình mà còn hảo tâm "chỉ bảo" mấy câu:

"Tiểu Vương, tôi cho cậu một lời khuyên, đừng ôm cựu thuật đến chết không buông. Cựu thuật không thể nào so sánh được với tân thuật đâu, chẳng mấy chốc, trên thế giới sẽ có nhiều người có thể siêu việt tông sư xuất hiện. Cậu đó, kiến thức chỉ giới hạn trong Cựu Thổ, thật sự đáng tiếc nha."

Hiện giờ, Chu Vân đầu quấn vải trắng, cánh tay bị gãy được bó bột được treo lủng lẳng trước ngực, hình tượng có vẻ cực kỳ hài hước, vậy mà gã vẫn có thể tỏ ra ưu việt, ngay cả hai tiếng "Tiểu Vương" cũng nói ra được.

Vương Huyên cũng hết sức phối hợp, giả bộ thở dài một hơi để thoả mãn lòng hư vinh của gã, rồi quay người rời đi, không muốn tiếp tục nhìn bản mặt tiểu nhân đắc ý của gã nữa.

"Anh, khiêm tốn chút đi!" Chu Đình tức giận trừng mắt liếc gã một cái. Chỉ mới mấy ngày mà anh đã bị người khác cho ăn hành hai chặp, năng lực gây chuyện này quả thực khiến cô cảm thấy lo lắng.

Ngô Nhân nhìn bóng lưng của Vương Huyên, bảo: "Phải đặc biệt chú ý người này, không thể chủ quan."

Chu Vân nghe thế, bảo: "Ngô Nhân, không phải anh có ý gì, chỉ là em nên rộng lượng chút đi. Dù gì thì lần trước cậu ta lỡ phân tích bệnh lý cho em chứ cũng không phải cố ý xỉa xói chuyện kia.”

Ngô Nhân thật muốn nhào tới dùng giầy cao gót giẫm nát cánh tay bị gãy đang quấn băng kia. Cô đã có hảo tâm nhắc nhở gã mà lại còn bị nói là nhỏ nhen.

Dưới cái nhìn của nàng, vừa rồi Vương Huyên đã cố ý kích động Chu Vân trước, sau đó lại chêm thêm vài câu để gã cảm thấy ưu việt, hình như hắn cố ý để khiến Chu Vân phải bộc lộ rõ cảm xúc lẫn tâm trạng. Có vẻ Vương Huyên đang quan sát và thăm dò điều gì đó, xong chuyện thì phủi tay bỏ đi, không muốn để lộ ý đồ của của mình.

Ngô Nhân thầm bực tức, nhủ bụng chuyện này có liên quan gì đến mình cơ chứ? Mặc kệ, tuyệt đối không nhắc lại, không cần để ý Chu Vân nữa.

"Anh Chu Vân, Vương Huyên kia là sao thế?” Lý Thanh Tuyền tươi cười ngọt ngào, dùng đầu ngón tay quấn quấn một lọn tóc xoăn, ngước nhìn gã bằng đôi mắt phượng dịu dàng, hỏi một cách ngọt ngào.

"Em nói Tiểu Vương sao…" Tuy rằng Chu Vân rất kiêu ngạo và hay gây sự, nhưng tuyệt không có nghĩa gã là một người có tâm tư đơn thuần. Thật ra, mới nãy gã cũng cố ý chọc giận Ngô Nhân, muốn làm cô nàng cảm thấy khó chịu. Trong sự việc việc núi Thanh Thành lần này, gã cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với yêu sách ngang ngược của nhà họ Ngô. Cũng vì phải chờ nhà họ Ngô đến chia cắt lợi ích nên nhà họ Chu và nhà họ Lăng mới phải tạm dừng khai quật, hậu quả là để xảy ra chuyện.

Lý Thanh Tuyền cười rạng rỡ, năn nỉ: "Vậy anh kể tỉ mỉ cho em nghe được không? Nhà em đang chuẩn bị thành lập đội đi thám hiểm chỗ kia, muốn tìm được người có thân thủ tốt."

Ngô Nhân nghe vậy thì cảm thấy nhức đầu. Cô định nhắc nhở Chu Vân vài câu, rằng Lý Thanh Tuyền này muốn kiếm chuyện nhưng cuối cùng lại thôi. Mắt không thấy tâm không phiền, cứ mặc kệ bọn họ, dầu gì chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô.

...

Vừa xoay người rời đi, Vương Huyên vừa lập tức thu hồi biểu cảm giả trân, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt của hắn sắc bén như đao, quét qua từng quán bar trên phố, nhìn chăm chú tất cả những người đi ngang qua.

Rất nhiều người, sau khi chạm phải ánh mắt của hắn, đều cảm thấy tim đập thình thịch, hoài nghi không biết có phải bản thân có phải đang bị một con mãnh hổ nhìn chằm chằm hay không.

Cả đêm, Vương Huyên và Thanh Mộc đi ra đi vào từng quán bar nhưng vẫn không tìm được những người kia. Hiển nhiên, bọn chúng đã sớm rút lui thành công rồi.

"Đừng lo lắng, chuyện này chưa xong đâu. Chẳng cần biết ai đứng sau chuyện này, chúng ta chỉ cần làm to chuyện lên là được. Tính chất của sự việc lần này quá nghiêm trọng, tôi phải báo cáo với các lực lượng liên quan trên Cựu Thổ.”

Thanh Mộc mở lời, cuối cùng khuyên Vương Huyên nên trở về sớm, ngày mai, ông sẽ lo giấy phép sử dụng súng cho hắn.

"Trong thời gian ngắn, hẳn đám người kia sẽ không dám xuất hiện trở lại đâu, tôi cũng sẽ cho người theo dõi kỹ.” Thanh Mộc vỗ vai trấn an hắn, rồi tạm biệt rời đi.

Dù không còn sớm nhưng Vương Huyên vẫn gọi điện về hỏi thăm cha mẹ. Khi nghe được mọi chuyện ở nhà vẫn ổn, hắn mới yên lòng, có vẻ những kẻ này chỉ chủ yếu nhắm vào tính mạng của hắn mà thôi.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.