Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vứt bỏ như giày rách

Phiên bản Dịch · 2051 chữ

Tần Thành ngạc nhiên, cậu bỏ ra rất nhiều thời gian và tinh lực, dựa vào mối quan hệ của gia đình, mới có thể khám phá ra được một ít chuyện cơ mật.

Nhưng bây giờ, Vương Huyên chỉ cần nhờ vào khả năng phán đoán và quan sát tình hình đã có thể suy ra được rất nhiều sự việc, thậm chí còn đoán được có cả một cách khác để đạt được sức mạnh siêu nhiên.

"Vậy nên, cựu thuật cứ bị vứt bỏ như thế này?” Tần Thành rất không cam lòng.

Lúc khám phá ra những bí mật đó, cậu ấy còn rất kích động, cho rằng mình đã hiểu thấu chân tướng rằng nghiên cứu cựu thuật là để chạm đến sức mạnh siêu nhiên.

Cũng vào thời khắc ấy, cậu củng cố lại tín niệm, quyết tâm từ nay phải bắt đầu chăm chỉ nghiên cứu cựu thuật hơn nữa, vượt qua hết thảy chông gai trên con đường này.

Nhưng bây giờ, cậu lại nghe thấy hình như còn một cách khác để tiếp cận sức mạnh siêu nhiên, việc này như một gáo nước lạnh tạt vào nhiệt huyết bừng bừng trong lòng cậu ấy.

Hơn nửa ngày, Tần Thành mới hồi phục tinh thần lại từ sự đả kích này.

Tân Tinh đến tột cùng đã phát hiện ra thứ gì, ngoại trừ hiện tượng thần bí ra, còn tìm ra một con đường chân chính có thể thông đến lĩnh vực siêu phàm?

Hiển nhiên, nếu là thật, chuyện này chắc chắn không những sẽ gây ra một cơn địa chấn không thể tưởng tượng nổi đối với quan niệm của loài người, mà còn thay đổi cả thực tại của thế giới.

Tần Thành trở nên nghiêm túc: "Hiện tại, cơ hội tiến về Tân Tinh càng thêm trân quý, nếu có thể chạm đến sức mạnh siêu nhiên, một mực dẫn đầu thì bất cứ điều gì cậu mong muốn cũng có thể trở thành hiện thực!"

Hai người vừa trò chuyện, vừa ăn sáng.

"Đồ ăn đặc biệt được cung cấp từ thâm không, thật sự là ăn một bữa thiếu một bữa. Mới đầu tụi mình còn cảm thấy khó nuốt, bây giờ lại không dứt ra được.”

Hai người hơi bùi ngùi.

Mặc dù những nguyên liệu nấu ăn này rất hiếm, đắt đỏ hù chết người, nhưng khi phối hợp các loại nguyên liệu với nhau, mùi vị món ăn thật sự chẳng ra gì.

Tần Thành hỏi thăm Vương Huyên, có nên đi tìm giáo sư già dạy họ cựu thuật để nói chuyện, xem có cách nào giải quyết được vấn đề đi Tân Tinh hay không.

Vương Huyên lắc đầu, mặc dù rất thích hắn nhưng giáo sư già không có quyền lợi lớn đến vậy. Ông chỉ được mời đến giảng dạy cho dự án nghiên cứu cựu thuật này mà thôi, không có quyền can thiệp vào những việc khác.

"Tiêu chuẩn tuyển người của bọn họ đến cùng là gì?" Tần Thành bất mãn, cảm thấy việc này rất không công bằng với Vương Huyên.

Vương Huyên nghĩ gì đó, nói: "Tớ đoán hẳn là có liên quan đến các khía cạnh như tâm linh nhạy bén hay tiềm năng được thể hiện ra vượt xa người thường, tóm lại, chính là đã hơi chạm đến lĩnh vực thần bí."

Hắn từng nghiên cứu qua nhóm người đầu tiên trong danh sách tuyển chọn nên mới đưa ra suy đoán như vậy.

Ví dụ, trong lớp có một cặp chị em sinh đôi, giữa hai người thường xuyên nảy sinh những cảm ứng không thể lý giải. Khi người em bị giật mình kinh sợ, tim của người chị cũng sẽ đồng thời đập nhanh.

Có một lần, khi gọt một quả táo, người chị vô tình bị đứt tay, vết thương rất sâu. Lúc ấy, dù đang bận việc ở một thành phố khác, cách nhau rất xa, nhưng người em vẫn cảm thấy ngón tay của mình cũng tương ứng bị đau theo.

Loại hiện tượng này không thể nào giải thích được.

Khi đợt tuyển chọn sinh viên của lớp thực nghiệm lần này bắt đầu, hai người bọn họ đều lập tức được tuyển đầu tiên.

"Vậy Hà Thanh thì sao?" Tần Thành không hiểu hỏi.

Trong ấn tượng của cậu về lớp thực nghiệm, Hà Thanh là một người hướng nội thuần phác, thường ngày không thích nói chuyện.

Có người đồn rằng, trước đây, Hà Thanh không có hứng thú với cựu thuật. Nhưng nghe nói rằng sau khi tốt nghiệp sẽ có việc làm lương cao, cậu ta mới báo danh.

Vậy nên, Tần Thành nghĩ nát óc cũng không đoán ra được, Hà Thanh rõ ràng có tâm tính không hợp, vì sao cuối cùng lại được chọn?

"Hà Thanh từng trải qua một chuyện, vào năm mười bốn tuổi, khi thấy em trai của mình sắp bị ô tô đụng trúng, cậu ấy quên mình vọt tới, dùng hết sức đẩy nó ra, bản thân lại bị ô tô cán lên. Nhưng, cậu ấy vậy mà không bị thương, chỉ bị hằn lên vết của lốp xe chạy qua người mà thôi."

"Lúc ấy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không thể lý giải việc này, cuối cùng, họ chỉ có thể cho rằng, trong thời khắc sinh tử, cậu ấy đã bộc phát ra một loại tiềm năng thần bí nào đó trong cơ thể."

"Hiển nhiên nhà đầu tư dự án nghiên cứu cựu thuật đã đào bới và điều tra qua đoạn lý lịch thời niên thiếu này của Hà Thanh, có thể thấy, bọn họ hiểu rõ đám sinh viên chúng ta sâu sắc đến cỡ nào."

"Trong nhóm đầu tiên được tuyển chọn, mỗi người đều có điểm đặc biệt của riêng mình. Ví dụ như một bạn nữ có cảm giác vượt xa người thường, sự kiện nổi bật nhất chính là: Có một lần, khi chuẩn bị lên máy bay, cô ấy đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cho rằng mình bị bệnh, tưởng rằng trái tim có vấn đề nên hoảng hồn đi chữa bệnh ngay lập tức."

"Kết quả, chiếc máy bay cô ấy vừa huỷ chuyến đã bị rơi."

"Đến loại năng lực này cũng có? Lớp chúng ta còn có dạng quái thai này?!" Tần Thành trợn mắt há mồm, cậu ấy chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Vương Huyên cũng cảm khái, vào lần đầu nghe thấy chuyện này, hắn cũng ngẩn ngơ xuất thần, tuy vậy, bạn nữ này cũng là trường hợp đặc biệt nhất, còn chuyện của những người khác thì vẫn còn tạm chấp nhận được.

Ngày ấy, sau khi danh sách trúng tuyển đi Tân Tinh cuối cùng được công bố, quả nhiên, bọn họ không tuyển thêm người mới nữa.

Một số người trong lớp thực nghiệm vẫn ở lại, nhất định không chịu từ bỏ, chờ đợi cơ hội cuối cùng. Bây giờ, kết quả đã được công bố, bọn họ đều trở nên thần hồn lạc phách, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Có vài người tuy rằng đã sớm dự cảm được việc này nhưng vẫn vô cùng khó chịu trong lòng.

Vương Huyên rất bình tĩnh, hắn đã sớm đoán trước được việc này.

Tần Thành thở dài, tiếc nuối giùm bạn thân, chân chính luyện cựu thuật thành công, nhưng chỉ vì sức mạnh siêu nhiên trong thâm không lộ ra một góc băng sơn, một con đường khác lại xuất hiện!

Tân Tinh bên kia lựa chọn sự siêu phàm, chính thức từ bỏ cựu thuật!

Tần Thành và Vương Huyên hàn huyên rất nhiều, nhắc đến những người bạn tốt trong lớp đã sớm rời đi, hai người buồn vô cớ một hồi.

Vương Huyên còn đỡ, hắn ở lại Cựu Thổ nên còn có thể gặp lại những người kia.

Tần Thành hỏi hắn: "Cậu không đi gặp bạn gái lần cuối sao? Cô ấy sắp trở về Tân Tinh rồi đó, lần này không gặp thì sau này không còn cơ hội khác đâu."

Vương Huyên lắc đầu: "Tớ và cô ấy chia tay hơn một năm rồi, tớ không đi tiễn cô ấy đâu, miễn cho người nhà cô ấy biết chuyện rồi suy nghĩ nhiều thì phiền lắm. Chỉ cần cô ấy khoẻ mạnh là được rồi."

Tần Thành than thở, Vương Huyên vốn có một cô bạn gái đến từ Tân Tinh, nhưng người nhà cô ấy rất hung hăng, còn trực tiếp đến Cựu Thổ cảnh cáo vài lần, tạo rất nhiều áp lực cho hắn.

"Có khi nào lần này cậu không được chọn là bởi người nhà của cô ấy gây ảnh hưởng, muốn ngăn cản không cho cậu đến Tân Tinh hay không?" Tần Thành bỗng dưng nghĩ đến loại khả năng này.

Bởi vì, gia đình của bạn gái Vương Huyên rất không tầm thường.

Mặc dù bây giờ, cựu thuật đã bị từ bỏ.

Nhưng giờ ngẫm lại, có thể đưa con cháu từ Tân Tinh đến Cựu Thổ học cựu thuật, hòng chạm đến sức mạnh siêu nhiên, hiển nhiên những người này rất có quyền có thế.

"Không phải đâu!" Mặc dù chỉ tiếp xúc vài lần, nhưng Vương Huyên hiểu rõ tính cách của người nhà bạn gái không đến mức như vậy. Hơn nữa, hai người họ đã chia tay được một năm rồi, không còn gặp mặt lần nào nữa.

Ngoài ra, đứng sau dự án nghiên cứu cựu thuật là một đám tài phiệt, không ai dại gì mà dám can thiệp lung tung.

Màn đêm đã buông xuống, bầu trời bị lấp đầy bởi ánh sao, hai người họ cũng không còn gì để nói.

"Mấy ngày nữa, tớ sẽ đi Tân Nguyệt. Vương Huyên, nội tâm của tớ thực sự rất mâu thuẫn, thật tâm hi vọng cậu có được cơ hội đến Tân Tinh, có thể tiếp xúc với sức mạnh siêu nhiên, bước lên con đường mới đầy hứa hẹn kia. Nhưng, tớ cảm thấy, bọn họ thật quá đáng, lại vứt bỏ cựu thuật như một chiếc giày rách, chúng ta đều bị bọn họ ném bỏ!"

Nói đến đây, Tần Thành hồi phục lại cảm xúc, mở miệng lần nữa: "Vậy nên, tớ lại sinh ra hi vọng, rằng cậu có thể đạt được thành tựu to lớn trên con đường cựu thuật này. Nếu như những thần thoại trong truyền thuyết kia có thật thì tốt biết bao. Rồi sẽ có một ngày, cậu có thể dựa vào cựu thuật để chống lại sức mạnh siêu nhiên, có thể áp chế lĩnh vực siêu phàm của đám người Tân Tinh kia, để cho họ biết rằng, vứt bỏ cựu thuật là một sai lầm ngớ ngẩn đến nhường nào!"

Từ trước đến nay, Tần Thành vẫn luôn ôm thái độ hoài nghi đối với cựu thuật. Nhưng vào giây phút này, cậu lại thật lòng hi vọng rằng dấu chân của các đời thần thoại có thể tái hiện trên thế gian một lần nữa.

Chỉ khi bình tĩnh lại, cậu mới buồn bã thở dài một hơi, hết thảy những điều cậu vừa nói đều phi thực tế, cái gọi là truyền thuyết vốn đã không có căn cứ rồi.

Vương Huyên ngắm nhìn bầu trời đêm, liệt tiên, các loại thần thoại liệu đã từng xuất hiện trong quá khứ sao?

Hắn lắc đầu, mặc dù có chứng cứ xác thực rằng liệt tiên đã từng tồn tại, nhưng cũng chỉ để tăng lòng tin cho người đời sau mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với bản thân hắn cả.

Bởi vì, hắn không tin Tiên Phật. Trước giờ, hắn nghiên cứu cựu thuật cũng không phải vì những thần thoại kia, mà chỉ vì niềm đam mê khám phá, muốn nhìn xem con đường cựu thuật này có thể đi được đến đâu.

Liệt tiên có từng tồn tại hay không, hắn cũng không thèm để ý. Tín niệm của hắn chỉ có một, đó là tự thân trải nghiệm con đường này.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.