Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Siêu nhiên

Phiên bản Dịch · 2028 chữ

Vương Huyên, tâm trí tĩnh lặng, ý niệm tập trung, tuy đang ở trong trạng thái nhập định nhưng vẫn nhạy bén cảm giác được có ánh mắt đang quan sát mình.

Hắn mở mắt ra, nhìn chăm chú ra bên ngoài vườn trường.

Bốn người bạn cùng lớp đến từ Tân Tinh kinh ngạc, khoảng cách vẫn còn rất xa, vậy mà Vương Huyên lại có thể cảm ứng được có người ngoài đến?

"Các cậu nhìn thấy không? Khi mới mở mắt, hình như trong mắt cậu ta có từng điểm từng điểm ánh vàng vừa tiêu tan.” Chu Khôn, một trong bốn người, nói khẽ.

Vương Huyên ngừng lại, thu khí, kết thúc nội dưỡng, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, trong ánh bình minh, ngay cả mái tóc của hắn dường như cũng óng ánh phát sáng.

Bốn người họ bước nhanh tới.

Tô Thiền, vốn có tính tình hoạt bát sôi nổi, còn cách rất xa mà đã lên tiếng chào hỏi: “"Vương Huyên, mới vừa rồi, tớ hình như trông thấy cậu đang phát sáng nha!"

Vóc người cô cao ráo, nhưng có vẻ không sợ lạnh chút nào, mặc váy ngắn trễ vai, phối với chiếc tất nữ, càng làm cho đôi chân thêm thẳng và dài miên man, mái tóc đen dài bóng mượt tự nhiên xoã trên vai, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nở nụ cười, đôi mắt lóng lánh tràn đầy sức sống.

Vương Huyên cười đáp: "Tớ có thể hiểu là, cậu đang khen tớ anh tuấn, đẹp trai, dương quang xán lạn, đúng hay không?"

Hắn có thân hình cao ngất, tắm dưới ánh bình minh, cười lên trông thật chói mắt, hai mắt sáng ngời có hồn, hàm răng trắng toát toàn thân siêu cấp rực rỡ.

"Đồ tự luyến!" Tô Thiền bĩu môi.

Chu Khôn không kiềm được, bèn hỏi: "Vương Huyên, cậu luyện thành thu khí thuật rồi ư?"

Gương mặt của cậu ta trắng nõn, khôi ngô tuấn tú, nhưng khí chất cả người có hơi u buồn, khiến cho cậu ta tuy có thể chất rất tốt nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác thiếu sự rèn luyện.

Mấy người tới từ Tân Tinh này đều là bạn cùng trường mấy năm nay, cũng được coi như rất quen thuộc Vương Huyền.

Vương Huyên gật đầu: "Gần đây, tạm có thể xem như luyện thành.”

Trong bốn người, Từ Văn Bác thường ngày khá lạnh lùng, rất hiểm khi nào giao tiếp với bạn học Cựu Thổ, nhưng bây giờ, cậu ta cũng không nhịn được mở miệng, mang theo vẻ thương tiếc.

"Cựu Thuật, từ khi bắt đầu thực nghiệm cho đến nay, thực quá xa xưa rồi, đã có chút lạc hậu.” Cậu ta lắc đầu.

Buổi sớm đong đầy nắng tươi, nhưng lúc gió thu thổi qua, lá rụng bay phấp phới, vẫn là lạnh lẽo như cũ.

Lý Thanh Trúc, người cũng như tên, dịu dàng điềm đạm, mang theo phong thái nho nhã, ôn hòa mở lời: "Không nên nói như vậy, Cựu Thuật, tối thiểu nhất, cũng có khả năng cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, với lại, tục truyền, thời cổ đại có vài người có khả năng rất lợi hại.”

Mấy người đến từ Tân Tinh đều biết rõ, con đường này không thể nào đi thông nổi, hiện nay đã bị vứt bỏ rồi, cô chỉ là đang an ủi Vương Huyên mà thôi.

Tuy trong lòng có chút xúc động, nhưng Vương Huyên không hề hối hận khi lựa chọn con đường này, ban đầu, hắn vì đam mê nên mới nghiên cứu cựu thuật chứ không phải vì công danh lợi lộc.

Huống hồ, hắn vốn cũng không buông bỏ chuyên ngành tự động hóa của mình, đã sớm thuận lợi lấy bằng cấp thành công.

Từ Văn Bác lắc đầu: "Những điều kia đều là truyền thuyết vô căn cứ. Hơn nữa, khoa học kỹ thuật phát triển trong thời đại này hết sức chói lọi, dù cho thời cổ đại quả thật có người khá lợi hại đi chăng nữa, khi đối mặt với phi thuyền, các loại binh chủng cơ giới, họ có mạnh cỡ nào thì cũng đều trở nên vô nghĩa.”

Nhưng khi cậu ta nhìn về phương xa, trong mắt lại rất tha thiết, như thể có một ngọn lửa đang nhảy múa vậy, vì cậu ta biết, Tân Tinh có nhiều phát hiện chấn động lòng người hơn, là lựa chọn tốt hơn, điều này khiến cậu ta âm thầm kích động, nội tâm vô cùng nhiệt huyết!

Mấy người bọn họ trò chuyện một hồi, Tô Thiền cười nói với Vương Huyên rằng không nên quá tập trung tinh thần vào cựu thuật, dù sao cũng đã tốt nghiệp, hắn nên suy nghĩ về vấn đề công việc sau này.

Những người đến từ Tân Tinh hiểu, một khi đã chọn sai con đường rồi, mai sau có cố gắng thế nào thì cũng vô dụng.

Chu Khôn há to miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ đành bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai của Vương Huyên.

Vì trưởng bối trong nhà cảnh cáo, cậu ta không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì cho đến khi tình huống ở bên Tân Tinh kia rõ ràng, hiện nay, việc này vẫn còn trong giai đoạn bảo mật nghiêm ngặt.

"Tớ chúc các cậu lên đường về Tân Tinh suôn sẻ bảo trọng!” Vương Huyên gật đầu, hắn biết, nếu như không có việc ngoài ý muốn, sau này, hai bên rất khó gặp lại nhau.

Cửa lớn thông đến Tân Tinh trên Cựu Thổ đã sớm bị đóng kín, nếu không được bên kia chủ động tuyển chọn thì người dân bên này khó có thể di chuyển qua.

"Trước khi đi, nếu có cơ hội, tớ sẽ mời các cậu uống một chầu." Vương Huyên vừa cười vừa nói.

Bốn người vốn đã xoay người rời đi, nhưng bước chân của Chu Khôn thì lại hơi lảo đảo, cậu ta biết Vương Huyên đang đá xoáy mình.

Ngày thường, cậu ta luôn mang khí chất u buồn, kiệm lời, nhưng một khi say rượu, cậu ta sẽ triệt để buông thả bản thân, thao thao bất tuyệt, nói nhảm không ngừng.

Ba năm trước, chính Vương Huyên và Tần Thành mời cậu ta uống rượu, khiến cậu ta say đến mức không biết mình đã nói gì vào đêm hôm đó.

Vương Huyên nhìn chăm chú bọn họ đi xa.

Trong mấy ngày kế tiếp, lần lượt có các bạn học chuẩn bị đi xa, quay về quê cũ.

Những người bất đắc dĩ phải chia cắt giữa hai bờ tinh không là những người buồn bã thương cảm nhất.

Có một đôi tình nhân trong lớp chia tay trong yên lặng, cho đến khi một bên bước lên chuyến tàu đi xa, bên kia mới khóc ra thành tiếng, khiến cho người ta cảm thấy thổn thức, mối quan hệ của họ vẫn luôn rất đẹp, thế mà cuối cùng lại buộc kết thúc như thế này.

Cuối mùa thu này, những người rời đi chắc chắn rất hụt hẫng.

Tuy tin tức truyền đến từ Tân Tinh rất mơ hồ nhưng rất nhiều người linh cảm được, nếu lần này bỏ qua Tân Tinh thì sẽ bỏ lỡ một kỳ ngộ lớn nhất cuộc đời.

Điều duy nhất để cho những người rời đi cảm thấy hơi được an ủi là vấn đề công việc đã giải quyết, đây cũng là cam kết đầu tiên khi bước vào lớp thực nghiệm.

Vương Huyên vẫn chưa rời đi, nhà của hắn ở thành phố nhỏ lân cận, rất gần đây, nếu không thể đến Tân Tinh, hắn sẽ ở lại thành phố đang theo học này làm việc.

Tần Thành đã biến mất mấy ngày nay, cậu ấy là người gốc thành phố, gần đây liên tục thăm dò, tìm kiếm tin tức xác thực.

Công việc kinh doanh của nhà cậu ấy có liên quan đến thương mại trong thâm không, tuy chỉ là một trong số đông đảo những nhà cung ứng, nhưng cũng xem như có vài phương pháp thăm dò.

Sáng sớm vài ngày sau, Tần Thành xuất hiện ở giảng đường.

"Vương Huyên, tớ rốt cuộc đã biết được vì sao lúc trước, lớp thực nghiệm cựu thuật lại được thành lập. Là có liên quan đến “tình huống” đặc thù mà phía Tân Tinh phát hiện!”

Mới sáng sớm, Tần Thành đã chạy tới, sắc mặt đỏ bừng, nhưng không thấy thở hồng hộc, hoàn toàn do kích động gây nên.

Gia đình cậu có quan hệ khá rộng, vừa nhận được tin tức rằng phía Tân Tinh bên kia phát hiện ra vài hiện tượng thần bí hư ảo nảy sinh và có liên quan đến sức mạnh siêu nhiên!

"Có lẽ thế gian vẫn còn tồn tại sức mạnh siêu nhiên!" Cậu la lớn.

Điều này làm sao lại không khiến nỗi lòng người ta phập phồng, sinh ra nhiều liên tưởng?!

Tần Thành bình thường là một người cảm tính, hiện giờ tâm trạng dao động hơi lớn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ tình trạng của Vương Huyên, cậu lập tức có chút ngây người.

"Cậu vậy mà luyện được 'động tĩnh' lớn như vậy?!"

Dù biết Vương Huyên đã thu khí thành công, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, cậu ấy vẫn có chút giật mình.

Mặt trời vừa lên, vạn vật tràn đầy sức sống, Vương Huyên dường như đang phát sáng, ánh ban mai trên người hắn vô cùng "nồng đậm", giống như vầng hào quang nhàn nhạt bao quanh.

Vương Huyên ngừng lại, tinh lực dồi dào, trạng thái càng tốt hơn so với mấy ngày trước.

"Cậu chờ một lát."

Vừa rồi, đón lấy ánh bình minh, nội dưỡng bản thân, thân thể đẩy ra các "trọc vụ" khiến trên người trở nên nhớp nháp, hắn phải nhanh chóng đi tắm nước lạnh.

Vương Huyên thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra, nói: "Tớ đã sớm hơi nhận ra rồi, mấy người già có bối cảnh thâm sâu, đến cuối đời, vậy mà lại tin tưởng vào thần bí học, cuối cùng, suy nghĩ biến thành hành động, đến Cựu Thổ đào bới bí mật từ thần thoại, đầu tư vào dự án nghiên cứu cựu thuật. Chắc chắn là trước đây, họ đã khám phá ra được điều gì đó.”

Những người đó tuy đã già rồi nhưng ai nấy đều là kẻ “thành tinh”, còn chưa đến mức vì hoa mắt ù tai mà phải phải sai lầm sơ đẳng đến vậy.

Hơn nữa, vài sinh viên có bối cảnh và thân phận không đơn giản, cũng vì lớp thực nghiệm cựu thuật mà chạy đến Tân tinh, tất cả đã chứng minh rằng việc này hết sức đáng lưu ý.

"Ban đầu, có lẽ bọn họ muốn thông qua nghiên cứu cựu thuật để đến tiếp cận sức mạnh siêu nhiên." Vương Huyên nói, nhưng lại nhíu mày: "Thế nhưng, tình huống bây giờ dường như đã thay đổi."

Trực giác của hắn rất nhạy bén, mấy ngày trước gặp gỡ Từ Văn Bác, Tô Thiền, Chu Khôn, Lý Thanh Trúc, thông qua lời nói của bọn họ, hắn đã đoán được một phần chân tướng.

Mấy người đó đã từng nói qua, cựu thuật lỗi thời, lạc hậu.

Bên Tân Tinh kia… Dường như chướng mắt rồi!

Hơn nữa, vào lúc vô ý nhìn phía cuối chân trời, trong mắt Từ Văn Bác có quang mang đại thịnh, đó là một loại ước mơ và kích động, dường như đang khát khao tha thiết điều gì đó.

"Sức mạnh siêu nhiên… Có lẽ còn một con đường khác, mà cựu thuật thì bị vứt bỏ rồi." Đây là kết luận Vương Huyên đưa ra sau khi quan sát biểu hiện của mấy người kia.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.