Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh linh hoa và bác làm vườn không công phần 1

Tiểu thuyết gốc · 2641 chữ

Lời của Mr.Tác : Xin chào mọi người có lẽ là rất lâu rồi tôi mới quay trở lại yytruyen, haizz..... Cái gì thì cũng có lí do của nó cả. Dạo này học hành vất vả nên cũng chẳng lôi đâu ra thời gian vào yy. Nhưng từ hôm nay tôi sẽ chăm chỉ làm việc hơn nên mong các fan của thám tử linh dị đón đọc nhé.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi mờ mờ nhìn xung quanh, đây là đâu ? Tôi cũng chẳng biết nữa, căn phòng tôi đang ngồi có vẻ như là một cái nhà kho nào đó. Tôi ngồi dậy vươn vai cơ thể, tôi chắc đã bất tỉnh rất lâu rồi, mẹ kiếp. Trong tay tôi vẫn đang cầm khẩu súng ngắn, phải rồi là khẩu súng, trong đầu tôi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện. Nhưng trước hết phải thoát ra cái chỗ quái quỷ này đã. Vừa mở cánh cửa ra thì nhìn vào bầu trời tôi đã cảm nhận thấy điều tồi tệ, trăng giờ lên đỉnh núi rồi thế mà tôi vẫn chưa về nhà. Kiểu này mà không vắt cổ lên mà chạy thì có gặp Diêm Vương uống trà mất.

- Mẹ kiếp mình đã tạo nghiệp gì vậy ? - Tôi hét lớn lên.

Tôi lau mặt cái, thoải mái hơn rồi. Ấy nhưng lại có cái gì đó rất lạ quanh tôi. Nhìn kĩ thì thấy quanh tôi có rất nhiều loại hoa có màu đỏ như máu tươi vậy. Cái đồng hồ trên tay tôi vừa tích tắc điểm 12 giờ thì bỗng có những âm thanh kì quái, tiếng rào rào kì quái, mặt đất xung quanh liên tục chuyển động như đang có động đất. Chẳng bao lâu sau thì dưới ánh trăng nổi lên một hình người vô cùng kì lạ. Đó chính là một cô gái, khác với con ngạ quỷ mà tôi gặp, cô gái này quả thật là xinh đẹp người mặc một chiếc váy xanh, trên đầu cài một bông hồng màu đỏ. Hotgirl nào giữa nơi hoang vu này vậy =)) ? Vừa tiến tới hỏi facebook ẻm thì lập tức tôi sml tại chỗ. Chưa được hai bước chân thì bỗng hai cái dây leo trồi lên từ mặt đất treo ngược người tôi lên. Đến cái lúc mà tôi bị treo ngược lên thì cô gái ấy mới quay mặt lại, khuôn mặt thì xinh thật, mặt mộc đấy các bác ạ kinh nghiệm của tôi không sai đâu nhưng từ hai khóe mắt của cô ấy chảy ra hai dòng nước. Khóc ư ? Tôi nhìn kĩ thì ra đó là máu chứ không phải là nước mắt, trên ngực cô ấy còn có một là bùa màu đen rất kì lạ. Tôi bị treo máu sắp ngược lên não rồi, bèn cất tiếng hỏi cô gái lạ mặt kia :

- Này cô gái là quỷ hay người thì cũng ra đây kéo tôi xuống cái. Tôi chỉ có ý định hỏi thăm thôi mà ?

Nhưng đáp lại tôi chỉ là một giọng nói lầm bầm :" Làm ơn tránh xa tôi ra, tôi không muốn hại ai hết .... Hãy tránh xa tôi ra !"

- Hả ? Cái... gì ?

Chưa dứt câu thì tôi đã bị hai sợi dây leo quăng xa tới tơi cả đất. Vừa quay mặt lại thì tôi lại bị đánh cho bay thêm phát nữa. Thế là một bộ quần áo nữa lại bay màu. ((=. Thời buổi này con gái manh động thật chưa sơ múi mà đã bị cho ăn hành ngập mồm. Tôi biết rõ người trước mặt tôi không phải là con người, làm gì có con người nào lại điều khiển dây leo bón hành cho tôi vào lúc nửa đêm này chứ ? Tôi sờ vào túi quần, cái gì cưng cứng thế này, à là khẩu súng làm mình cứ tưởng.... Tôi rút khẩu súng ra, súng tôi sờ vào rất nhiều lần rồi nên việc điều khiển chẳng có gì khó khăn. Nhưng rút súng ra bắn một cô gái như thế thì không nỡ, nhưng tình cảnh không cho phép tôi như vậy. Ba cái dây leo siêu to siêu khổng lồ đầy gai nhọn đang bay tới chỗ tôi. Tôi né sang một bên, nổ súng bắn vào ba cái dây đó, vừa dính đạn bạc thì dây leo đứt tung thành từng mảnh, tôi đứng thủ thế

còn cô ấy thì lại triệu hồi thêm dây leo, số lượng đạn của tôi có hạn mà chỗ dây leo kia chắc là vô hạn quá, mọi thứ cứ tiếp diễn thế này thì người bất lợi nhất là tôi. Tôi rút lá bùa màu đỏ ra áp vào mặt súng,bùa này thằng Dân cho từ mấy hôm trước vẫn còn thừa khá nhiều, trong đầu tôi đã nghĩ ra cách đối phó với đám dây rồi.

- Hỏa phù, đốt cháy đạn bạc !

Vừa dứt lời thì lá bùa tan biến, súng trên tay của tôi thì từ màu đen của thép chuyển thành màu đỏ rực, quả nhiên là được mà ! Trong cái lúc tôi mải mê suy nghĩ thì đám dây leo đã kết thành một mũi khoan hướng tới chỗ tôi. Tôi quay sang "slow motion" bắn một viên đạn vào cái khoan đó lật tức nó cháy thành tro trong nháy mắt, cứ theo ngũ hành tương khắc mà đối phó thôi nhưng sẽ khó mà thắng được tôi vẫn nhắm tới lá bùa kia. Hẳn nó rất liên quan tới chuyện này, không thể đứng đây mãi được, tôi lao thẳng về phía trước định tóm lấy lá bùa mà giật nó ra thì một bức tường dây leo nổi lên chắn đường của tôi các bông hoa đỏ xung quanh bắt đầu tỏa ra mùi hương thật kì lạ, nó khiến đầu tôi đau nhức vô cùng, tôi lấy tay che mũi lại cái cảm giác đó cũng đỡ dần. Thật là nguy hiểm tôi lùi lại phía sau, vừa hôm trước solo combat hôm nay lại solo combat cái xã Thọ Xuân này an ninh trật tự thật bất ổn, xém nữa là tôi mất mạng rồi. Không thể tiến vào được chẳng lẽ tôi lại lấy súng bắn cái bùa ? Không như thế là tôi sẽ hại mất một sinh mạng, phải làm gì bây giờ ? Đang lúc tránh xa ra thì tôi nhận ra một điều tôi càng bị tấn công thì cái lá bùa kia càng làm người đối diện trước tôi bị thương nặng hơn, thời gian đang ngày càng ít hơn. Chẳng có thời gian suy nghĩ tôi lại lao thẳng tới chỗ đó lần nữa, nhưng lần này có chuẩn bị, tôi đã lấy lá bùa hộ thân sẵn, có gì thì cũng sẽ giảm bớt sát thương hơn.

Vẫn như lần trước một bức tường lại dựng lên và cái mùi lại lan tỏa ra khắp chốn. Tôi bắn một phát vào bức tường, tạo ra một lỗ hổng rồi tiếp tục lao tới. Cách mặt chưa được 3 bước chân thì hai cái dây leo đã kéo chân tôi lại rồi. Tuy thế nhưng tôi đã nắm được lá bùa rồi, tôi lấy sức giật thật mạnh ra, là bùa càng lỏng ra thì tiếng kêu của cô gái lại càng thảm thiết, lá bùa giật bay ra thì rơi xuống đất tan biến để lại một luồng khói đen. Xong việc thì mọi thứ cũng kết thúc, dây leo, hoa cũng biến mất. Tôi đặt cô gái kia ngả vào người tôi mà lịm đi, sẽ thật là tuyệt nếu không có con mèo đen.. à nhầm nếu tôi không te tua và tay chân thì dớm máu, lại một hôm hành ngập mồm. Ngẫm kĩ việc tôi bị thương thì không quan trọng nhưng cô gái này thì lại bị thương rất nặng, cô ấy không phải là người thì để chữa trị tôi có biết một người, cõng người ấy lên đi được vài ba bước thì tôi khụy xuống không thể nhấc chân thêm bởi vì chân tôi lúc này cũng bị thương rồi. Đúng lúc đó thì vị cứu tinh của tôi lại đến, vừa thấy nó thì tôi cạn luôn lời. Vẫn cái bộ dạng không khác lúc sáng, thằng Dân mặc cái áo ba lỗ và cái quần đùi kẻ sọc karo.

- Lúc quan trọng đếch đến bây giờ tiệc tàn rồi mày mới vác mặt đến à ?

- Mạnh miệng gớm nhỉ ? Tao mà không đến chắc mày sơ múi con gái nhà người ta rồi nhỉ ?

- Vãi cả suy diễn. Mày là Conan à ?

- Thôi đưa một tay đây tao giúp cho.

- Ừ.

Nó cũng chẳng hỏi han thêm gì mà cứ thế lẳng lặng cùng tôi đi về một chiếc ôtô màu đen kì lạ. Bước vào trong xe thì thấy tài xế là một người mặc bộ quần áo đen từ đầu đến chân, trông rất giống với mấy kẻ bảo vệ gì đó. Tôi đặt cô gái dựa vào chiếc ghế thì thằng Dân lấy ra một lọ nước rất kì lạ, nó có một màu xanh dương và sáng rõ giữa khung cảnh tối tăm của nửa đêm. Tôi thấy lạ bèn hỏi :

- Cái gì đây ?

- À, cho cô ta uống đi. Thuốc bổ sung mana thôi. Ít ra nó sẽ giúp cô ta hồi phục chút ít trên đường đến chỗ chữa trị.

- À..ờ.

Nói rồi tôi cho lọ thuốc ghé vào miệng cô ấy và cho cổ uống, còn thằng Dân thì lại thì thầm to nhỏ với người tài xế kia. Vài phút sau xe bắt đầu chuyển động, hướng qua các con đường nội thành rồi dừng lại ở một tòa nhà ba tầng nhỏ trước cái nhà treo biển Cục Linh sĩ Hà Nội chi nhánh số một. Một lúc sau chúng tôi đã ở trong căn nhà, mặc dù là ở ngoại thành nhưng công nhận cái này đúng là Hà Nội thật. Trong căn nhà nào là kiếm gỗ, bùa chú, kính chiếu yêu,..... rất nhiều thứ đồ đủ loại. Thằng Dân quay lại bảo với tôi :

- Đưa cô ta lên tầng hai.

- Làm gì ?

- Hỏi câu thừa vãi. Để chữa trị chứ làm gì ?

Rồi tôi đưa cô ấy lên tầng hai, trông hai thằng chúng tôi giờ chẳng khác gì hai thằng lưu manh bắt cóc con gái nhà người ta cả, ai mà nhìn thấy chắc xong quá. Lúc này trên tầng hai có một chiếc giường, quanh cái giường có một vòng tròn vẽ bằng mực mạ vàng óng ánh và chiếc giường thì tỏ ra hào quang rất kì lạ.

- Đặt cô ta nằm xuống đây. Cái giường này có thể giúp người ta hồi phục nguyên khí và trị thương.

- Bá đạo vậy ?

- Đồ Việt Nam made in Tàu khựa mà.

- Được rồi.

Vừa đặt cô gái xuống giường thì tôi thấy xung quanh hiện ra các kí tự kì lạ nổi trong không khí. Trông thật là vi diệu vô cùng. Cùng lúc thì thằng Dân chép miệng nói :

- Hẳn là lực phản phệ khi phá nguyền rất lớn,có lẽ sáng mai cô ta mới hồi phục rồi.....

- Ờ !

- Thôi xuống kia đi.

Tôi và Dân bước xuống tầng một người tài xế kia đã đợi sẵn, anh ta ném tôi cuộn băng cứu thương và chai thuốc đỏ ý nói tôi băng bó vết thương của mình vào, nhân vật chính mà lại phải thế này sao mà thôi chỗ Vip dành cho phụ nữ rồi thì bản thân là phận đàn ông không được phép đòi hỏi. Tra thuốc và băng bó xong thì tôi thấy người ấy từ từ lôi trong túi ra một bao thuốc và lấy ra một điếu cho vào miệng hút, trông ngầu vãi....! Rồi cũng từ từ bỏ điếu thuốc ra và nói :

- Hai cậu nghe đây, tôi có nhiệm vụ cho hai người.

- Hả ?

- Phải, mặc dù biết cậu bị thương nhưng vẫn có việc phải làm. Nếu hắn đã làm đến mức này rồi thì sẽ phải hành động rứt khoát thôi.

- Hắn là ?

- Kẻ thù của chúng ta. Thế thôi.

Rồi ổng lại đưa điếu thuốc lên hút tiếp rồi lên chiếc xe rời khỏi chỗ chúng tôi. Ơ cái wtf ? Man in black à ? Nhưng khi đưa mặt sang chỗ thằng Dân thì tôi thấy mặt nó để lộ rõ sự lo lắng miệng lẩm bẩm :"Không ổn rồi.."

Có vẻ như người kia không chỉ là một người tài xế mà còn là một nhân vật nào đó rất quan trọng. Một nhân vật đủ quan trọng để giao nhiệm vụ cho hai chúng tôi mà thú thực tôi mới bước vào linh giới chưa đầy hai ngày mà. Rồi Dân quay sang chỗ tôi nói :

- Nhân vật chúng ta sắp đối mặt rất nguy hiểm mày phải cẩn trọng.

- Là ai mới được chứ ?

- Hắn hẳn là tên đạo sĩ nổi tiếng với biệt danh..... Liệt Dương đạo sĩ.

- Cái gì cơ ... cái tên buồn cười vãi..haha.

- Ờ nhưng trái với cái tên hắn nguy hiểm vô cùng.

Nghe tới chuyện này thì năm mười phần tôi đoán ra cái bùa ám kia là do kẻ nào làm rồi. Rồi thằng Dân bảo cả hai cùng đi ngủ đi mai lấy sức để đi rồi còn nói vì tôi mà nó phải thức dậy giữa nủa đêm. Tôi thì ngủ cả ngày rồi giờ chắc cũng chả ngủ được, Lơ mặt Dần thì đã đánh một giấc từ hồi nào rồi, nhìn ra cửa xổ tôi thấy vô cùng nhiều oán hồn chúng không thể vượt qua cái kết giới ngoài kia nên vẫn đứng ngoài gầm gừ. Chúng tôi đã bị dõi theo từ nãy giờ ư ? Nghĩ tới thôi đã rùng mình rồi. Rồi tôi tựa vào thành cửa mà lịm dần lại một giấc ngủ. Tôi lại bước vào tòa thành kia, và thấy một người đã luôn ở đó ( là ai chắc anh em biết rồi) nhưng khi tôi cất tiếng gọi thì đáp lại tôi chỉ là một câu nói :"Hãy cẩn thận" Rồi tôi chợt tỉnh giấc thì đã 8 giờ rồi. Ngoài trời đã sáng bảnh ra, cái giấc mơ đó trôi qua nhanh quá. Tôi còn chẳng kịp nhận ra cái gì, vừa mở cửa ra thì đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng, cây cối xung quanh đổ rạp xuống, những chiếc biển hiệu đường thì bị ném vung vãi xung quanh. Dân thì đã đứng ở đó đợi sẵn rồi may là hôm nay nó mặc thêm cái sơ mi và cái quần âu hôm nay. Sau lưng còn đeo thêm cái kiếm gỗ trông rất giống mấy tên lưu manh giả danh trí thức, thôi bỏ đi nó vốn vậy mà . Thấy tôi nó kêu ra phụ nó một tay trước khi cô gái kia tỉnh dậy . Tôi cũng chạy ra phụ nó dán mấy cái bùa xung quanh lề đường tòa nhà chỗ nào có thể dán thì dán tất. Xong việc thì tôi bắt đầu nhận ra các điểm kì lạ, là đường cái nhưng không một ai qua đây, các tòa nhà xung quanh thì cửa rèm kín mít. Và đấy là các dấu hiệu cho tôi biết tôi sắp đối mặt với thực thể gì.

  • Không thể đoán trước được !

To be continied.....

"Lời kết : Chương này hơi ít phải không vì nó là phần 1 mà chương sau mới dài các chư vị ráng đợi nha"

Bạn đang đọc Linh Sĩ Hà Thành sáng tác bởi MCD-Tigar
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MCD-Tigar
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.