Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh linh hoa và bác làm vườn không công phần 2

Tiểu thuyết gốc · 3056 chữ

Một chút tâm sự mỏng đến từ vị trí của Mr.Tác :

Haiz, mặc dù đang rất mệt nhưng vì các đạo hữu gần xa trên YY nên ta lại ngồi vào máy tính viết thôi. Và cũng có một vấn đề cần nói như mọi người đã biết truyện của ta là linh dị pha trinh thám và hài hước, phong cách này ảnh hưởng ít nhiều từ hai vị đạo cội của làng linh dị VN đó là Nguyễn Điệp và Tieuhoalong. Ừ ! Đấy là phong cách của ta đó thì nó cũng sẽ có nhiều lỗi khi viết xong ta không thể kiểm tra hết được nên các vị cứ báo lỗi thoải mái nhá ta sẽ sửa hết. Cuối cùng vì đây là tâm sự mỏng nên ta không nói nhiều. Cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ truyện của ta trong suốt thời gian qua. Cảm ơn rất nhiều. Bây giờ là phần truyện. Ctrl + C .

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng cũng đã dán xong đống bùa chú nên tôi và thằng Dân cũng nghỉ một chút. Không biết là gì nhưng có vẻ thằng Dân lo lắng lắm. Ấy mà nhắc tới ăn là lật tức sáng mắt lên, vừa vào quán ăn sáng nó đã gọi hẳn nào là 2 bát phở bò, một chai coca lớn và cuối cùng là một đĩa điểm tâm hoa quả, còn tôi cùng bàn với nó chỉ dám ăn lấy bát bún chả 25k. Tằng này thường ngày tiền đi nhà vệ sinh công cộng còn chả có thì lôi đâu ra lắm tiền thế nhỉ ? hôi kệ vậy. Ăn xong có vẻ thoải mái hơn nó nói với tôi :

- Về thôi ! Chúng ta còn có việc cần làm.

- Ừ !

Trên đường trở về, từ cái tầm nhìn trên con Dream Thái của Dân tôi thấy trời xanh sao mà rộng thế. Bầu trời đầy nắng và gió, sao trời quê tôi đẹp vậy nhỉ tôi cũng không biết nữa. Đang đi thì thằng Dân bỗng bóp phanh lấy cái đánh kít. Nó dừng lại tới xem xét, trên đường là một ông anh đang nằm bê bết máu. Tai nạn à ? Vì vừa nãy mải nhìn trời nhìn đất nên tôi cũng chẳng nhìn phía trước. Dân hét lớn với tôi :" Gọi cấp cứu đê Vanh.". Tôi móc cái 1280 từ trong túi ra và gọi cho cứu thương thông báo vị trí hiện tại của tôi. Trong lúc Dân đang sơ cứu cho ông anh kia thì tôi bỗng nhìn thấy từ đằng xa có một cái gì đó lao tới. Một cái xe tải cũ nát cùng với người lái của nó là một bộ xương mặc bộ quần áo có ghi chữ công ty dịch vụ Isekai. Tên xương ngó đầu ra khỏi cửa xe ôtô nói :

- Truck-kun đến từ công ty dịchvụ Isekai đây ! Mong quý khách chuẩn bị tâm lý để chuyển sinh sang thế giới mới. Loa...Loa...

- Trời đ- ! Tưởng isekai chỉ có trong Anime thôi chứ. - Dân bất ngờ nhưng vẫn rất bình tĩnh. ( :V )

- Isekai cái gì ta là main của truyện Linh dị. - Vừa nói tôi vừa rút súng ra với ý bắn chặn cái xe lại nhìn là biết nó không phải là một cái xe bình thường rồi mà có lẽ là oán hồn của ai đó, ông anh lúc nãy bị tai nạn mười phần là do nó gây ra.

Ấy là lúc tôi định rút súng ra thì từ đằng xa đã có một cái dây leo phóng thẳng đâm vào ngực bộ xương kia. Hắn ngã xuống khỏi xe miệng lẩm nhẩm :" Ớ ớ isekai thất bại rồi." Và biến mất. Tôi quay lại xem người đằng sau là ai thì như tôi dự đoán là cô gái tối qua. Thấy cô gái đó Dân cười nói :

- Chào Mộc Lan khỏe rồi hả ?

- Vâng cảm ơn hai người vì việc tối qua. - Mộc Lan nói.

- Ừ không có gì. Việc đồng đạo giúp nhau là bình thường mà.

- Đồng đạo ? - Tôi ngạc nhiên.

Sau một hồi giảng giải thì tôi mới hiểu là tên bạn mất dậy của tôi và Mộc Lan từng cùng học 1 sư phụ nhưng giờ thì khác rồi, họ mỗi người đi một ngả. Thằng Dân thì luyện thuật Mao Sơn, còn Mộc Lan thì vẫn đang học thuật từ vị sư phụ nọ. Cô ấy cũng kể về gia cảnh gia đình mình, về chuyện mình bị yểm bùa kia là do ai. Kể ra dài dòng lắm, tôi chỉ có thể tóm tắt là gia cảnh của Mộc Lan có thể nói rằng rất bất hạnh, gia đình bị sát hại sạch từ lúc còn nhỏ, bản thân phải nương tựa ở chỗ của sư phụ mà sống. Kẻ hại cô ấy chính là kẻ mà bọn tôi tìm kiếm..... Liệt Dương đạo sĩ. Việc cô ấy bị yểm diễn ra được gần tuần rồi, khi bị yểm thứ bùa đó con người ta sẽ trở nên mất kiểm soát và tấn công bất kỳ ai lại gần mình rồi lá bùa đó sẽ rút hết năng lượng của vật chủ mà biến họ thành cái xác khô. Nghe tới đã rợn hết cả mình mẩy rồi.

- Đó là mọi chuyện, cảm ơn cậu đã cứu tôi hôm qua.

- Không có gì mà. - Tôi cười đáp.

- Tán tỉnh nhau vui nhể, hai người có vào phụ tôi cái không. - Thằng Dân nhắc nhở cái nhẹ.( Phá đám vãi )

Mộc Lan hơi đỏ mặt rồi cũng trở lại bình tĩnh và vào phụ thằng Dân cứu ông anh kia nãy giờ nói chuyện vui quá nên quên mất ổng. Đang cố gắng cầm máu thì Dân thấy có cái gì đó khác lạ liền nói:

- Hai người quay mặt lại.

- Hả ?

Chưa kịp ú ớ thêm cái gì tôi liền bị Mộc Lan kéo ra đằng sau. Khi quay mặt tôi chả thấy cái gì ngoài việc có một mùi khai xộc thằng lên mũi. Mùi này rõ ràng là nước tiểu Dân nó làm gì vậy ? Xong việc Dân bảo chúng tôi quay lại, từ người của anh lớn tuổi kia bốc ra luồng khói màu đen, cái luồng khói đó bay thẳng ra sau cây đa gần đó. Với đôi mắt đỏ rực nó nhìn đám người bọn tôi, sau khi nó đi thì ông anh mở mắt dần. Ổng ngạc nhiên :

- Đây là đâu ? Các người là ai ? - Vừa nói anh ta có ý đứng dậy.

- Nằm im cấm cử động. Tôi vừa hồi phục một chút cho anh thôi, cử động là sẽ gãy hết xương đó, nằm im chờ xe cứu thương đi. - Dân ôn tồn bảo.

- Thầy, thầy là ? - Ông anh có vẻ như cũng có cái gì đó biết tới thế giới tâm linh.

- Tôi chỉ là một đạo sĩ thôi, anh vừa bị oan hồn che mắt đó may mà tôi ở đây không thì anh sẽ ở đây làm oan hồn thế chỗ cho nó rồi.

Người đàn ông nọ mặt cắt không còn giọt máu, miệng rối rít cảm ơn thằng Dân. Một lúc sau thì xe cứu thương tới, đưa người kia đi, thằng Dân cũng thở phào nhẹ nhõm. Nó phủi mông nhìn vào chỗ con quỷ nói thì thầm cái gì nghe cũng không rõ nhưng nhìn cái khẩu hình miệng đó là tôi biết nó nói cái gì. Lời nó nói chắc chắn là :" Thứ oan hồn khốn kiếp xong việc này tao sẽ "độ" mày."

Cái oan hồn gầm gừ một lúc rồi cũng rời đi. Chúng tôi cũng rời đi luôn. À quên mất, cả hai đứa có mỗi một cái xe mà lại có thêm một cô nương thế này thì làm thế nào ? Chẳng lẽ kẹp ba người trên con Dream ư ? Rồi tư tưởng lón gặp nhau, tôi cà thằng Dân đưa mắt nhìn nhau, một cuộc tranh luận lớn diễn ra.... à không tranh giành mới đúng chứ.

- Tao lái, tránh ra, mày đi bộ đi Vanh !

- Tao lái chứ, mày lái có mà đi cả ba à ? Xuống đi bộ.....

- Cái gì ? Tao lái hơn mày nhiều, xùy.. xùy... đi bộ đi.

- Đậu xanh mày.

- Thập cẩm mày.

- Liên quan ? - Tôi hỏi.

- Ơ tưởng mày bảo Trung thu ăn gì ?

- :V

Cùng cái lúc mà tôi đang khẩu nghiệp với thằng Dân thì Mộc Lan đã leo lên cái xe và phóng đi. Chỉ khi nghe tiếng động cơ xe máy thì hai thằng chúng tôi mới nhận ra, hai thằng chạy với theo cái Dream. Mộc Lan quay đầu lại nói :

- Hai người chạy bộ đi cho khỏe nhé. Đỡ tranh giành nhau.

- Ớ đợi tý.

Chẳng nghe chúng tôi gọi Mộc Lan đã đi mất. Cô gái này đáo để thật, hai thằng chúng tôi lại nhìn nhau. Giờ thì khỏe rồi. Đỡ phải ra phòng Gym tập làm gì cho tốn tiền. Thằng Dân bình tĩnh lấy cái Iphone ra tra Google Map. Nó bảo

- Đậu Xanh ! Từ chỗ này tới Hồng Hà phải mất 30Km. Má ơi !

- Ơ, Dân.

- Cái gì ?

- Còn cái xe máy của ông anh kia kìa.

- Ờ nhề !

Hai thằng chúng tôi leo lên con xe Exciter và phóng đi. Chắc xong việc thì gửi trả lão kia. Mà đi Hồng Hà làm gì tôi không hiểu lắm. Định hỏi Dân thì nó vừa vặn tay ga vừa hét lớn :

- Cậu Vàng đâu ra đây mình làm tí nào. Hú hú ! Xe ngon vãi.

Con chó bên đường nhìn nó với ánh mắt sợ hãi. Chắc Dân có tiền sử trộm cờ hó. Vài tiếng sau chúng tôi dừng lại ở Hồng Hà, Mộc Lan đã đợi sẵn ở đó. Cô ấy nhìn hai đứa tôi cười bảo :

- Kiếm xe đâu vậy ? Cứ tưởng hai người sẽ chạy bộ chứ ?

- Thôi mẹ trẻ ơi ! Đi cho nhanh. - Dân nói.

- Vậy hả ? Đi thôi.

Ba người tiến vào xã Hồng Hà. Năm ngoái ở đây xảy ra vụ thảm sát bởi Jason Đông nên ai cũng có đôi chút sợ hãi khi vào đây. Tôi thì không, mà nghĩ tới việc chém giết và bị thương sao Mộc Lan khỏi nhanh thế nhỉ. Chả rõ nữa, hỏi sau vậy. Dắt xe tới trước của một ngôi nhà nhỏ. Dân đứng ngoài nói :

- Nam ơi ! Mở cửa cho anhcái. Có khách quý.

- Ok luôn anh ơi.

Vừa chạy ra mở cửa thằng nhóc Nam nhìn tôi nó reo :

- Ối giồi ôi ! Phương ơi ông tác của bộ Thám tử linh dị này. Ra gặp Idol mau.

Chưa đầy năm giây một thằng nhóc chạc tuổi Nam nhưng ăn mặc đồ đạo sĩ chạy ra đón đám người chúng tôi, thằng nhóc này có lẽ là Phương. Vừa vào căn nhà tôi đã thấy nào là tỏi ớt, hình nhân gỗ,... chẳng khác nào Cục linh sĩ Hà Nội chi nhánh một cả.

Hai thằng Phương, Nam có vẻ như định hỏi tôi nhiều thứ lắm nhưng vừa nghe giọng đằng hắng của ai đó chúng đã chạy tót vào căn nhà. Bước từ sân sau ra là một ông cụ râu tóc bạc phơ, thân thể tuy gầy gò nhưng lại vô cng đĩnh đạc và thần thái. Nhìn cụ không khác Cụ Hồ là bao thật đáng ngưỡng mộ. Dân cúi xuống kính cẩn chào :

- Chào sư phụ con đến thăm thầy.

Tôi và Mộc Lan cũng kính cẩn chào cụ, hóa ra đây là ông sư phụ Mao Sơn của Dân. Cụ ra dấu kêu chúng tôi vào nhà, tôi ngồi một chỗ, Mộc Lan và Dân cùng ông cụ ngồi một chỗ. Tôi nhìn ra chỗ họ, hai thằng nhóc ban nãy đem vào một ấm trà thảo dược mùi thơm bốc tới tận chỗ tôi. Tôi chăm chú nghe rõ họ nói chuyện :

- Thưa thầy chả là...

- Ta biết rồi, không phải kể vấn đề bây giờ là giải quyết thế nào ? - Ông cụ đáp lời Dân

- Con cũng không rõ, nhưng với sự giúp đỡ của Mộc Lan và tên kia. - Dân chỉ tây vào tôi. - Chắc chắn có thể hạ hắn.

- Ừ ! Khả năng cao đấy. - Ông cụ nhìn tôi một lúc rồi nói.

- Nên con cũng cần thầy giúp một chút.

- Vậy hả ? Rồi rồi suốt ngày bị thằng đệ tử nhờ vả ta U60 mà nhìn như lão 70 ý. Muốn ta giúp phải làm cho ta một việc.

- Hề hề. Việc gì ạ ? - Dân cười hỏi

Đang định nghe nghóng tiếp thì hai thằng nhóc đã kéo tôi ra chỗ khác để hỏi đủ thứ chuyện nào là Idol của bọn nó ( Tôi đấy ) khỏe không. Nào là sao đến hẹn mà vẫn không ra chương mới làm bọn nó đợi dài cổ rồi vân vân mây mây bờ là bờ là. Thoáng cái đã tới trưa ông cụ bảo chúng tôi ở lại ăn cơm mà có từ chối vẫn phải ở thôi. Vì sao ư ? Vì cốt truyện nó thế.

Mâm cơm chả có gì nhiều nhưng ăn lại rất ngon, nghe đâu bữa này là do Mộc Lan nấu, tôi ăn nhiều lắm,ăn xong mới biết là ông cụ nấu. Đời bất công vãi. Nghỉ ngơi tới chiều thì xóm xảy ra việc lạ.

Ba giờ chiều, bỗng có tiếng la thất thanh của bà nào đó. Ông cụ, tôi, Mộc Lan chạy nhanh đến thằng Dân đang ngái ngủ cũng bị kéo sền sệt theo luôn. Tơi nơi bà lão kia thấy ông thầy liền van cứu, bà nói :

- Thằng Nhật lại về thầy ơi, nó ở bụi chuối cuối làng đấy.

Nghe xong cả đám chạy ra cái bụi chuối, tiến sâu vào. Làm gì có ai ở đấy, chỉ có cái miệng giếng gần đó là còn vương lại vài giọt gì đó đen đen thúi hoắc.

- Máu quỷ ? - Dân ngạc nhiên.

- Nó thoát phong ấn rồi à ? Ta nghĩ sẽ muộn hơn, chậc.

Dân có vẻ hiểu ra gì đó nó kéo tôi ra bỏ lại hai người kia ở lại. Nó dẫn tôi đi kêu đi chơi còn lại cứ để cho sư phụ nó lo. Nó kéo tôi vào một quán Net, rồi đặt luôn hai máy. Thú thực tôi chưa hiểu cái mô tê gì cả. Nhưng bây giờ được bao net ai chả thích nhưng tôi chối khéo chạy ra chỗ ông cụ. Thằng Nam lại từ đây chui ra ngồi ngay vào một máy.

- Chơi hộ anh mày nhé, Nam.

- Ok !

Tôi lẻn ra chỗ ông cụ nhưng vừa tới đã bị cụ đuổi về kêu là chuẩn bị tinh thần đi. Để làm gì chứ ?

Chả biết nữa tôi vác đít về. Tới nhà tôi ngây người ra khi ông cụ đứng luyện công, ổng vừa ở đó mà. Ớ ? Vừa luyện công ông vừa dùng chu sa vẽ vào các là bùa. Nét chữ uyển chuyển mềm mại như bay như bổng. Tôi lập tức bị xếp cùng thằng Phương chạy vặt việc trong nhà. Lau nhà, nấu cơm, mới ba giờ mà ? Chả có thời gian hỏi tôi đã tự chuyển động làm. Sau lưng tôi là một đạo bùa, chắc chắn do cờ hó Dân làm. Thấy tôi thế Phương cười khì khì bỏ đi. Mãi khi xong việc nó mới bóc bùa cho tôi. Idol của mày mày không thương hả Phương ? Tối đó khi ăn cơm xong tôi cùng Nam blue, Dân cấn ngào, Phương lầy ra chỗ net nó đối diện bụi chuối kia. Thanh niên trong quán nghe có ma mà vẫn dửng dưng thấy tôi họ cũng có biểu hiện như Nam, Phương. Xong chuyện vừa chơi game vừa bàn luận thằng nào bắn Kar98, M416, AKM,.... đến mười một giờ đêm thì cả đám kéo nhau ra bờ tường quán nét nhìn ra bụi chuối.

- Làm gì zậy ? - Tôi hỏi.

- Cứ xem đê.

Mười hai giờ, tôi ngáp ngủ thì từ gốc chuối có cái gì đó nổi lên, cả đám mặt căng thẳng. Rồi lộ hẳn lên một cái thây người trắng rã hai hốc mắt, hốc tai, lỗ mũi đầy ắp ròi bọ. Thấy nó Dân kêu hai thằng nhỏ :

- Hiếp nó anh em.

- Ok đê.

- ClGT ?

Mấy ông thanh niên vê sạch rồi nên chỉ còn chúng tôi. Nghe Dân nói cả đám nhào lên trơ lại tôi. Tôi bàng hoàng cái gì xảy vậy. Cái thây thấy người rú lên, xông vào đấm đá với đám người muốn hiếp nó. Tả xung hữu đột, tôi lên cò súng lao vào. Cái thây bị tôi nổ súng bắn cho ba phát, nó lùi lại chỗ bị bắn dần khép lại nhưng rất chậm.

- Mày là quỷ hả ?

- Ừ thì làm sao. Đ- má con Ngọc hại tao chết thảm tao phải giết nó cho thỏa.

- Hàm hồ. Ta độ mi đây.

- Ok nhào zô. - Cái thây nói.

DÂn solo với nó vừa lao vào đã bị đẩy bay ra xa tít. Đằng sau con ma nam còn một vong nữ, con nữ ghê hơn nhiều nó ken két răng, người máu me, tróc từng mảng thịt, da rách rưới tay con ma nữ cầm khẩu shotgun. Con ma nam nói :

- Ad ra rồi à ? Tôi đã support rồi đấy.

- Tốt lắm. - Ma nữ nói. - Hiếp lại bọn nó.

Dân nằm chỏng gọng, nói :"Quỷ nhập tràng kìa má nó !"

Rồi cả lũ lao vào đấm nhau. Beng beng kinh kinh.....

Một trận chiến giữa quỷ và người lại bắt đầu. Kết thúc chương này đi Nam.

- Mày không thoát được đâu hai con quỷ kia. To be con từn niu. - Nam bỏ kính xuống nói

Ok. Đợi tuần sau thì có chương mới nhé các độc giả. Bye !

" Lời kết : Dài chứ các dh ? Cho 1 like và ủng hộ đê."

Bạn đang đọc Linh Sĩ Hà Thành sáng tác bởi MCD-Tigar
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MCD-Tigar
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.