Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần này, đến lượt chúng ta...

Phiên bản Dịch · 1065 chữ

Nếu không cho ra được đáp án, Giới Long sẽ ra tay lần thứ hai. Điều này cũng ý nghĩa có thể lại có hơn triệu nhân loại sẽ nhận hết hành hạ mà chết...

- Lão gia tử, ta nên làm cái gì đây...

Trong mắt Trần Thư có chút mờ mịt, ý nghĩ định rời đi đã yên lặng tiêu tán.

Mà phía sau Trần Thư, một đạo thân ảnh lão nhân chậm rãi ngưng tụ thành, lão gia tử lúc trước biến mất không thấy lại xuất hiện!

Nét mặt hắn hiền lành, tay phải vươn ra sờ đầu Trần Thư, chỉ yên lặng nhìn hắn như vậy. Đáng tiếc chính là Trần Thư cũng không có phát hiện.

Chẳng những là hắn mà kể cả Không Gian Thỏ cũng không có phát hiện, thậm chí cho dù Giới Long có được mắt của Thú Tổ xuất hiện cũng không nhìn thấy.

Lão gia tử hiện giờ đã hoá thành một tồn tại đặc thù...

Hắn không còn dung hợp cùng với số mệnh của nhân tộc, mà bỏ qua sinh mệnh của chính mình hoàn toàn hoá thành số mệnh nhân tộc1

Hắn đang đợi một thời cơ!

Một khi Trần Thư bắt đầu dung hợp với số mệnh của nhân tộc, hắn sẽ không tiếc tất cả mà toàn lực trợ giúp, trợ giúp người này trở thành Nhân Hoàng chân chính...

Chính như lời hắn nói, bản thân vẫn luôn vì Trần Thư trải một con đường thông thiên...

Đáng tiếc chính là, Trần Thư chậm chạp không có bước trên con đường của Nhân Hoagf, hắn nhìn Trần Thư mờ mịt cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, thân hình chỉ có thể hiện lên một lát trong nháy mắt đã tiêu tán không còn...

- Hệ thống có thể chỉ dẫn cho ta không?

Trần Thư lẩm bẩm nói, hy vọng trước mắt có thể xuất hiện tuyển hạng đã lâu của hệ thống, không phải là vì ban thưởng cái gì chỉ là hy vọng có ai đó có thể chỉ dẫn hắn một chút, hắn rất mờ mịt...

Nhưng đáng tiếc, hệ thống trong cơ thể không có dao động gì, giống như máy móc đã chết...

Ngay lúc Trần Thư vẻ u sầu, sắc mặt hắn đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy con đường phía trước dần dần xuất hiện đám người.

Vô số người rời khỏi nhà hướng tới chỗ Trần Thư, tụ tập tới... .

- Hả?

Trần Thư khó hiểu, nhìn mọi người tụ tập lại.

Trong nháy mắt, bốn phía tiểu khu đã đứng đầy người, bọn họ vẫn duy trì trầm mặc yên lặng nhìn Trần Thư, không có ai tiến lên.

Nhưng lúc này, một thanh niên phía trước hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói:

- Hãn Phỉ ca, rời khỏi đây đi...

Trần Thư sững sờ, đang định nói cái gì nhưng ngay sau đó lại có một tiếng nói vang lên:

- Hãn Phỉ ca, ngài rời đi trước đi, nếu về sau có cơ hội đừng quên báo thù cho chúng ta!

Giống như ngòi nổ được châm ngòi, đám người yên tĩnh đột nhiên trở nên huyên não.

- Rời đi đi, chỉ có ngài còn sống nhân loại mới có hy vọng!

- Đúng vậy, chúng ta không sợ chết chỉ sợ hãi nhân tộc không còn tương lai!

- Nhân tộc không thể vạn kiếp bất phục, mời ngài rời đi đi!

- Ngài đã bảo vệ chúng ta nhiều như vậy rồi, lúc này hãy để cho chúng ta đi...

- Rời khỏi đây sớm một chút...

- Rời đi đi...

Từng tiếng nói có chứa thỉnh cầu quanh quẩn bên trong di tích, Trần Thư bỗng nhiên đứng dậy, trong lòng giống như bị chạm đến, toàn thân đứng sững sờ thật lâu không có nói gì.

Cho dù là nằm mơ hắn cũng không có nghĩ đến sẽ xuất hiện hình ảnh này, có lẽ là hắn chỉ thấy ích kỷ trong nhân tính, nhưng lại bỏ qua những điểm linh hồn rung động nhấp nháy... .

Vô số người thường phía dưới nhìn Trần Thư trên không, trong mắt tràn đầy chân thành cùng kiên quyết.

Nếu là ở thời đại hoà bình thì bọn họ sẽ không làm ra quyết định này, nhưng hiện tại bọn họ đã trải qua quá nhiều. Trận chiến đẫm máu hăng hái của thủ vệ quân, anh linh Long Uyên bi tráng, lão gia tử liều chết một trận...

Rất nhiều hình ảnh, dấu ấn còn ở trong đầu bọn họ. Bọn họ đã hiểu được, cho tới này bọn họ là bên được bảo vệ... .

Nhưng cường giả nhân loại cũng chưa từng coi bọn họ là liên luỵ, mà là kiên trì bảo vệ hơn ngàn năm... .

Hiện giờ bọn họ biết đây là lúc nên đứng ra bảo vệ người khác...

- Người mạnh cỡ nào cũng sẽ mệt, đứa nhỏ, lúc này đến lượt nhóm chúng ta đến đi...

Chỉ thấy phía dưới, một lão nhân chống gậy giọng điệu mềm nhẹ nhưng tràn ngập kiên định.

- Ta... .

Trần Thư muốn nói cái gì nhưng vừa mới mở miệng đã cảm thấy yết hầu giống như bị cái gì chặn lại.

Hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nhìn từng người phía dưới.

Ánh mắt bọn họ kiên định giống như từng ánh mặt trời rực rỡ, chiếu tới trong lòng lạnh lẽo của Trần Thư thậm chí làm cho hắn có cảm giác đau như thiêu đốt.

Đám người phía dưới vẫn là vẻ mặt cầu xin không ngừng mở miệng, bọn họ đã chuẩn bị tốt nghênh đón cái chết, chỉ hy vọng Trần Thư sau này có thể chấn hưng nhân tộc, vì bọn họ mà báo thù ngày hôm nay!

Mà lúc này, Trần Thư chậm rãi nhắm lại đôi mắt, mở miệng nói:

- Được rồi, mời các vị trở về đi! Ta có quyết định của mình...

Mọi người sững sờ, muốn lên tiếng lần nữa nhưng có một cỗ lực lượng nhẹ nhàng bao phủ khiến đám người dần dần tản ra.

Trần Thư thì thuấn di rời khỏi, biến mất trên sân thượng. Hắn lo rằng nếu bản thân tiếp tục sẽ không nhịn được thất thố...

Bạn đang đọc Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội (Dịch) của Tam Phong 11
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.