Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Bình sinh tử

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Thấy hắn rời đi mọi người cũng chỉ có thể rời đi, nhưng bọn họ vẫn không buông bỏ mà là tìm tới Cố Lan cùng những lãnh đạo khác, hy vọng bọn họ có thể thuyết phục Trần Thư để hắn rời đi.

Lúc này, Trần Thư chưa có đi xa mà là về tới nhà của mình. Phụ thân ngồi yên ở trên ghế sô pha, mà mẫu thân thì đang bận rộn trong phòng bếp như thường ngày.

- Ba...

Đôi mắt Trần Thư có chút đỏ lên, mở miệng muốn nói gì đó.

- Con trai, đã trở lại?

- Mau ngồi, mẹ con hôm nay chính là làm một bàn đồ ăn ngon...

Trần Thư sững sờ, nhìn bộ dáng của phụ thân chỉ có thể tạm thời nén xuống những lời trong lòng.

Một lúc lâu sau, mẫu thân bưng lên một mâm bàn đồ ăn nóng hổi, tuy không bằng đồ ăn mà Đại Lực nấu nhưng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác gia đình ấm áp.

Mẫu thân cười ôn nhu, nói:

- Mau nếm thử, đã lâu con chưa có trở về nhà ăn...

Trần Thư nghe vậy gật đầu, bắt đầu ăn từng miếng. Cha mẹ chỉ yên lặng nhìn hắn, trong mắt có yêu thương.

Một lát sau, Trần Thư đã dọn xong hơn một nửa đồ ăn trên bàn, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn nét mặt cha mẹ, tiếp tục mở miệng nói:

- Ba, mẹ...

Hắn chưa nói xong đã bị phụ thân ngăn lại.

- Con trai, có chuyện muốn con làm!

- Ba tin con sẽ giống như mười bảy năm trước...

Vẻ mặt Trần Thư ngẩn ra, không khỏi nghĩ tới thời trung học xa xôi. Khi đó hắn vừa mới thức tỉnh hệ thống đồng thời cũng đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong đời, đó chính là từ ban phổ thông tiến vào ban Ngự Thú.

Thay đổi lớn như vậy theo lý mà nói cha mẹ sẽ rất phản đối, dù sao thời điểm đó cách lúc thi vào trường đại học chỉ có một năm.

Nhưng phụ thân cũng không có ngăn cản gì mà là ủng hộ quyết định của Trần Thư. Hiện tại thời gian đã trôi nhanh, khuôn mặt của phụ thân đã có nếp nhăn nhưng trong mắt của Trần Thư, phụ thân vẫn giống như trong ký ức không có gì thay đổi.

Trần Thư tiếp tục trầm mặc, giống như rơi vào bên trong suy nghĩ.

Lúc này, mẫu thân một bên vẫn muốn nói cái gì nhưng cố kiềm nén lại, chỉ là trong mắt bất giác có nước mắt.

- Ba, con biết rồi...

Trần Thư chậm rãi đứng dậy, cuối cùng liếc nhìn cha mẹ một cái xoay người rời khỏi nhà. Sau khi Trần Thư rời đi, mẫu thân rốt cục không nhịn được mà khóc nghẹn.

- Ngươi nói bừa gì vậy!

Mẫu thân khóc nức nở, trong giọng nói tràn ngập chỉ trích nói:

- Nhỡ đâu đứa nhỏ thật sự đưa ra lựa chọn sai lầm thì làm sao bây giờ?!

- Nào có cái gì đúng hay sai?

Phụ thân Trần Bình thở dài nói:

- Tất cả phải xem bản thân đứa nhỏ.

Trần Thư hiện tại, đã đứng ở trên cán cân của sinh tử, phía trước hắn chính là sinh mệnh của mình, phía sau là toàn bộ sinh mệnh của nhân loại.

Một câu nói của người thân có lẽ sẽ thay đổi lựa chọn của Trần Thư, do đó làm ra những kết quả khác nhau... .

Trần Thư rời khỏi nhà, lại tìm thấy người từng là thầy giáo của hắn

Thẩm Vô Song!

Lúc này hắn đang rất mờ mịt, rất muốn có được một lời chỉ dẫn...

- Trần Bì, cho tới nay ngươi đều làm ra quyết định chính xác, lão sư tin tưởng ngươi!

Lời của Thẩm lão sư giống với phụ thân, không có hành động can thiệp cho dù là một lời ám chỉ.

Trần Thư tìm được càng thêm nhiều người, thầy giáo già Diệp Thanh, Nam Thương Tổng Đốc Phương Vệ, lão sư Liễu Phong, hiệu trưởng Tần Thiên...

Bất kỳ trưởng bối nào từng dạy hắn, Trần Thư đều lần lượt hỏi...

Phần lớn câu trả lời của bọn họ đều giống với phụ thân, tất cả đều là Trần Thư đưa ra quyết định của mình, bọn họ ủng hộ không điều kiện, chỉ hy vọng hắn không cần có gánh nặng tâm lý...

Nhưng cũng có một số ít người có câu trả lời khác.

- Trần Bì, rời khỏi đây đi...

Liễu Phong nhìn học trò của mình, trong mắt có một mạt tươi cười.

- Lão sư...

Trần Thư nhìn Liễu Phong, nhất thời có chút kinh ngạc không nói gì. Hắn vẫn không có quên, ngày đó khi làm học trò của đối phương, Liễu Phong vẫn luôn lấy hắn làm tấm gương của Trấn Linh Quân, muốn thay đổi tính tình của hắn.

Nhưng hiện tại, tới thời khắc mấu chốt này Liễu Phong vậy mà sẽ để hắn vứt bỏ nhân loại, rời đi một mình!

Mà lúc này, Tần Thiên một bên mở miệng nói:

- Đứa nhỏ, rời đi đi! Ngươi còn sống mới là hy vọng!

- Hiệu trưởng... .

- Ngươi rời khỏi đây, chúng ta cũng có thể đi theo mạng sống của ngươi, không cần phải do dự...

Dựa theo quyết định của nhân loại, Trần Thư có thể dẫn theo những người bạn thân của mình rời đi, hắn không thể bảo vệ mấy triệu nhân loại, nhưng bảo vệ hơn một ngàn người cũng không có vấn đề gì, thậm chí có thể hoành hành trên đại lục Cổ Ngự.

Lúc này, khoé miệng Tần Thiên có một mạt tươi cười, giống như đang vui sướng vì bản thân có thể bảo vệ tính mạng, nhưng Trần Thư cũng có thể nhìn thấy sâu bên trong đôi mắt của đối phương có chua sót...

Tần Thiên từ lâu đã muốn cống hiến bản thân bảo vệ nhân loại, đối với người như vậy sinh mệnh tuy rằng trân quý nhưng có nhiều thứ cao hơn sinh mệnh...

Nhưng hiện giờ, vì để Trần Thư có thể không có gánh nặng rời đi, đám người Tần Thiên cũng cam nguyện buông bỏ tín niệm trong lòng, cùng nhau rời đi.

Bạn đang đọc Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội (Dịch) của Tam Phong 11
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.