Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phía sau

Tiểu thuyết gốc · 1131 chữ

Trần Hoàng tâm thần có chút không yên ổn.

Biển neon nhấp nháy có chút lóa mắt, hắn cũng không nhìn nữa mà tiến vào phòng bảo vệ.

"Nếu đèn neon chập chờn, ra cầu dao điện phía sau dãy nhà và khởi động nguồn điện dự phòng."

Hắn cũng không có ngay lập tức đi ra chỗ cầu dao mà ngồi trên ghế, khuôn mặt đăm chiêu.

Cũng không phải là hắn coi thường, mà trong suốt 50 ngày, hắn nhận ra rằng quy tắc cũng không phải công bình như cái tên của nó.

Tạm bỏ qua lí do vì sao quy tắc này lại hội tụ cả hai yếu tố mâu thuẫn nhau vào một thể, Trần Hoàng luôn phải suy nghĩ sâu xa về bẫy rập có thể nằm trong quy tắc.

"Nếu quy tắc có bẫy rập..."

Hắn trong suy nghĩ trong nháy mắt hiện ra ba trường hợp.

Thứ nhất, quy tắc này che giấu đi một phần thông tin, biển neon có tắt thì cũng không làm sao, nhưng vì suy nghĩ quán tính là phải làm theo quy tắc nên thực hiện theo, nguy hiểm trí mạng rất có thể ẩn dấu ở phía sau dãy nhà.

Thứ hai, không hề có bất kì nguy hiểm nào hoặc tình huống không quá nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu đèn neon tắt thì sẽ xảy ra hậu quả gì chưa thể xác định được mức độ nguy hiểm.

Thứ ba, đây chỉ là quy tắc bình thường, hù dọa là chính.

Ngay lập tức phương án thứ ba được bỏ qua, Trần Hoàng tuyệt đối không dám tin tưởng có cái gì bình thường ở dãy nhà trọ này.

Còn thứ nhất và thứ hai đều tương đối khả thi, xác xuất 50-50 khá là tương đối.

Trần Hoàng nhìn về phía camera chiếu phần sau của dãy nhà.

Bởi vì khuất sáng nên camera ở đây tương đối tối và khó nhìn, nhưng hắn cũng không thấy có bất kì cái gì khả nghi.

Suy nghĩ chỉ xẹt qua trong nháy mắt, Trần Hoàng quyết định tuyển suy nghĩ thứ hai.

Phương án thứ nhất cũng có tính khả thi, nhưng mà mang tính cá cược khá lớn, nếu đèn tắt xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì thì hắn lúc đấy sợ hối hận không kịp. Tuyển phương án thứ hai, tuy rằng tồn tại phong hiểm, nhưng đem thế chủ động nắm trong tay mình thì càng tốt hơn.

Nói thì chậm nhưng diễn ra chỉ trong chốc lát, Trần Hoàng cầm theo đèn pin, trong túi nắm chặt súng điện, bước ra khỏi cửa.

Trong camera, ổ xoay cửa phòng số 2 liên tục động đậy, giống như ai đó đang cố vặn cửa từ bên trong.

...

Bởi vì không có ánh đèn từ phòng bảo vệ hắt vào nên nơi này tối hơn bình thường.

Ánh đèn trong tay hắn dù là loại tốt nhất cửa hàng nhưng cũng bị hạn chế cực lớn, ánh đèn như bị hắc ám xâm nhiễm, trở nên vẩn đục và khó nhìn.

Trần Hoàng đối với tình huống này cũng đã quen thuộc, hai mắt đã dần thích nghi với bóng tối.

Bởi vì cầu dao không hiển thị trên góc quay camera nên hắn phải tự mình đi mò.

Bức tường đằng sau dãy nhà có lẽ do quá lâu mà lớp sơn tróc ra thành từng vết loang lổ. còn có vài khe nứt, Trần Hoàng không dám đi qua sát bức tường.

Trên đường đi có đầy gạch ngói vỡ và gỗ mục. Rêu xanh cùng mùi ẩm mốc ám vào người khiến hắn nhăn mặt. Hắn một tay soi đèn, cẩn thận không đạp trúng bất cứ cái gì. Cuộc hành trình khó chịu này cuối cùng đã kết thúc khi hắn nhìn thấy cầu dao.

Trần Hoàng khởi động nguồn điện, sau đó quay lại phòng bảo vệ, quả nhiên đèn neon đã sáng ổn định trở lại.

Đêm đó hữu kinh vô hiểm trôi qua.

...

Ngày thứ 60.

Đã đi qua nửa chặng đường, Trần Hoàng cảm giắc mình chỉ còn cách tự do một chút nữa thôi.

Mọi việc càng lúc càng trôi chảy, hắn cũng thông thuộc hơn, cứ cái đà này thì sớm muôn, hắn sẽ thoát ra.

Nhưng hắn luôn có một dự cảm bất tường, nó đã là hạt giống gieo trong tâm khảm của hắn từ cái đêm mà hắn chạm maywj cái thứ trong phòng số 2. Nhưng cực kì mâu thuẫn là bởi vì hắn ngày càng quen thuộc nên ngày càng an toàn, vì vậy dự đoán đáng sợ trong lòng lẽ ra không thể thành lập chứ?

Càng suy nghĩ càng cảm tháy rối rắm, hắn chỉ có thể bỏ nó sang một bên.

Hôm nay, tấm biển neon lại lần nữa chập chờn.

Lần trước, hắn không gặp bất cứ nguy hiểm gì cả, cũng không phát sinh bất cứ thứ gì khi hắn đi, điều này làm Trần Hoàng suy nghĩ lại, có khi nào quy tắc kia chỉ là để hù dọa?

Nhưng mặc kệ nó là hù dọa hay không hù dọa, Trần Hoàng đi ngay ra phía sau dãy nhà, không trước đi vào phòng bảo vệ

Nhưng lần này, có gì đó khác lạ.

Trần Hoàng bất chợt có một tia rùng mình.

Nó tối hơn, đặc hơn, và sâu thẳm hơn.

Hắn bất giắc nuốt nước bọt, đem đèn pin lia xung quanh.

Không có gì cả, vẫn chỉ có bờ tường tróc sơn loang lổ lần trước là thứ duy nhất tồn tại. Nhưng Trần Hoàng trong lòng đã sinh ra thoái ý.

Tình huống... chỉ sợ có biến.

Hắn lấy ra trong túi áo cái radio cũ, chính là cái trong phòng số 1, nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau đó bật lên.

Tĩnh lặng trong bóng đêm, radio vẫn không phát ra âm thanh gì.

Hắn thở ra một hơi, cầm radio mà không tắt đi ,tiếp tục tiến lên.

Xung quanh không có một thanh âm, tưởng chừng như toàn bộ thế giới chỉ có tiếng gót dày của hắn chạm đất.

Trần Hoàng vẫn cầm trên tay chiếc radio,đột nhiên, một chấn động nhỏ phát ra.

Rè... rè...

... rè....

Rè... rè... rè...

Những âm thanh ngắt quãng liên tục vang lên, Trần Hoàng sằng mặt đại biến, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng kì lạ là, quãng đường đi của hắn tuy không dài, nhưng cũng gần 100m, vậy mà chỉ có một cái quay đầu cùng vài bước chân đã trở lại điểm xuất phát.

Hắn cũng không có vẻ gì là vui mừng, ngược lại sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Bạn đang đọc Thần Dị Hư Không sáng tác bởi Blasphemos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Blasphemos
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.