Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất an

Tiểu thuyết gốc · 1378 chữ

Thời điểm mà Trần Hoàng tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm 10h30.

Tiện tay đem báo thức tắt đi, hắn ngắp ngắn ngáp dài, đánh răng rửa mặt thay quần áo liền một mạch. Trên mặt vẫn có chút mê man như chưa tỉnh ngủ.

Hôm qua là một ngày tuyệt vời, hắn nhận được một công việc dễ dàng với tiền lương kếch xù. Hôm nay là một ngày tuyệt vời, hắn đã đi mua vài bộ quần áo mới trong mình, ăn ở quán ăn mà hắn lúc trước chỉ có thể trông mà thèm, trả dư nửa năm tiền nhà. Tất cả phỏng phất như một giấc mộng.

Nhìn vào số dư tài khoản trong điện thoại, hắn mới biết đây vốn dĩ không phải là mơ.

Hắn đổi đời rồi.

Mang trong mình tâm trạng vui vẻ, Trần Hoàng bắt chuyến xe cuối cùng trước nửa đêm, bắt đầu ca làm việc mới.

...

Chuyến xe cuối cùng đã lăn bánh, trong xe cũng chỉ có duy nhất một hành khách là Trần Hoàng..

Trong không khí tĩnh lặng, hắn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, khuôn mặt đăm chiêu nhìn ra cửa kính, không biết đang suy nghĩ miên man gì.

Xe đã cập bến, Trần Hoàng đi xuống thì sau lưng vang lên giọng của tài xế.

"Chàng trai trẻ, đi đêm nhớ cẩn thận."

"À... vâng."

Nhìn chiếc xe đã khuất bóng, Trần Hoàng đem flash trong điện thoại bật lên, bắt đầu mò mẫm dưới cái ánh sáng mờ đục của đèn đường.

"Gió nhẹ, trời hôm nay mát thật."

Không khí buổi đêm trong lành, cùng với gió nhẹ hiu hiu phả vào mặt khiến hắn có chút dễ chịu, bước chân cũng thong thả hơn.

không lâu sau đó, trước mặt hắn lại là cái đèn neon quen thuộc kia.

"Vẫn là rất quạnh quẽ."

Hắn đặt mình xuống ghế ngồi, ánh mắt một vòng đảo qua toàn bộ camera, không có gì đáng lưu ý cả. Nhưng để Trần Hoàng ngạc nhiên là, tờ giấy ghi chép lấy quy tắc vẫn đặt ở chỗ cũ thình lình xuất hiện mới quy tắc.

“Cửa phòng số 2 không được mở ra, nếu phát hiện hãy nhanh chóng đóng khoá vào. Lưu ý, không bước vào.”

“Luôn phải xả đầy bồn tắm phòng số 4 từ 12h, hạn trong vòng 10 phút. Lưu ý, không để nước bắn vào người, không chạm vào nước.”

“Nếu cửa phòng số 5 mở ra, vào đó và bật toàn bộ đèn lên, sau đó đóng cửa lại.”

“Phòng số 9 tuyệt đối không được mở cửa. Nếu cửa mở, vào phòng số 5 và khoá cửa lại, chờ tới khi hết ca. Lưu ý, luôn giữ toàn bộ đèn trong phòng số 5 sáng.”

“3h, đến nhà kho cuối dãy rồi phủ bạt lên toàn bộ đồ vật, không nhìn loạn, không quay ra đằng sau. Sau đó khoá cửa.”

“Trong ngăn bàn phòng bảo vệ có 1 lọ thuốc diệt chuột. Nếu phát hiện chuột đằng sau dãy nhà, đem toàn bộ diệt rồi vứt vào thùng rác.”

"Trong phòng số 1 có một cái radio, trước 2h đem radio mở lên. Nếu không có thanh âm, ra ngoài và đóng cửa. Nếu có tiếng rè, khóa cửa lại và đi ra. Nếu có tiếng nói, trốn cho đến hết ca."

"Nếu đèn neon chập chờn, ra cầu dao điện phía sau dãy nhà và khởi động nguồn điện dự phòng."

"Nếu camera bị nhiễu, khóa cửa phòng bảo vệ lại và trốn dưới gầm bàn cho đến hết ca."

Thêm mới ba đầu quy tắc.

Trần Hoàng chỉ đọc một lúc rồi để lại chỗ cũ

Quy tắc thì quy tắc, dù sao hắn cũng khá là nhàn hạ, ngồi mấy tiếng làm ca đêm kiếm chút việc cũng chả làm sao.

Trần Hoàng đi bộ đến phòng số 1, mở cửa r, một cỗ khí tức âm trầm khiến hắn có chút nhíu mày. Tối đen như mực, nơi đây còn khồng có cửa sổ.

"Quả thật là như một cái phòng biệt giam."

Trần Hoàng tự hỏi vị kiến trúc sư "thiên tài" nào đã thiết kế ra cái phòng này, nơi đây có rẻ hắn cũng không muốn ở.

Cũng may hắn cũng không tới đây để nghỉ chân. Với tay bật điện lên, nhìn khắp căn phòng đơn sơ một lượt, quả nhiên có một cái radio cũ kĩ đặt trên tủ đầu giường.

Hắn tiện tay đem radio bật lên, không có âm thanh nào cả.

Trần Hoàng vốn đã sớm ngờ tới, không chút huyền niệm nào đi ra ngoài.

...

Nhìn trong điện thoại thời gian đã gần 12h, Trần Hoàng có chút uể oải vươn vai, đi đến phòng số 4. Hắn đem vòi nước mở ra, tùy ý dựa vai vào tường chờ đợi. Nước đầy bồn, hắn đánh một cái ngáp đem vòi nước khóa lại, sau đó đi ra cửa.

Nhưng tại Trần Hoàng bước ra cửa phòng số 4 một khắc kia. trong bồn tắm đầy nước hiện lên một cái bóng cực kìa mờ ảo, tựa như ngâm mình trong bồn nước.

Hắn cũng tiện đường đến luôn nhà kho cuối dãy, làm cái nhiệm vụ phủ bạt lên đồ vật trong kho.

Vào nhà kho, hắn cũng nhận ra một số thay đổi.

Nhà kho tuy lớn, như cũng chỉ trống trải một vài đồ đạc như cái ti vi, cái tủ gì đó.

Hôm nay lại nhiều thêm vài chồng sách.

Bất quá cũng không ảnh hưởng hiệu xuất của hắn, chỉ tốn chút thời gian đem sách sắp xếp lại.

Lại một đêm trôi qua, chẳng có gì xảy ra cả.

...

Đã một tuần trôi qua.

Lúc này, trong căn hộ của Trần Hoàng.

Hắn đang ngủ, nhưng chân mày liên tục động đậy không ngừng, cơn mặt co giật. giống như đang gặp ác mộng.

Chuông báo thức từ điện thoại reo lên, hắn choàng tỉnh, hai ngón tay day day trán, ngồi thừ trên giường vài giây rồi mới đi ra.

Mấy ngày gần đây chất lượng giấc ngủ của Trần Hoàng không hiểu thấu trở nên kém đi.

Hắn xả nước lạnh vào bồn rửa mặt, đem nước vộc lên mặt, hòng xua tan vẻ mệt mỏi.

Trước khi đi hắn thường sẽ ăn nhẹ cái gì đó, nhưng hiện tại Trần Hoàng miệng cũng không ngon, quyết định ra đợi xe đi luôn.

Lại cung đường quen thuộc, nhưng hắn nhạy cảm nhận ra, hôm nay dường như tối hơn mọi khi.

Một cảm giác quái dị nảy sinh trong lòng Trần Hoàng, muốn hắn xuống xe ngay lập tức, sau đó chạy thật xa khỏi nơi này.

Hắn nắm chặt lấy vạt áo, cưỡng éo chính mình ổn định lại. Tài xế nhìn thấy, có chút lo lắng hỏi.

"Chàng trai trẻ, không sao chứ?"

Trần Hoàng đem vạt áo buông ra, cố gắng thả lỏng cơ thể mình, nở một nụ cười miễn cưỡng.

Đã đến nơi, hắn đi xuống xe. Màn đêm xung quanh nặng nề, khiến hắn khó chịu, nhưng vẫn bật flash điện thoại lên.

Tiếng thông báo từ điện thoại nhảy ra, tài khoản của hắn vừa được thêm 10000.

Nếu là hắn lúc trước, đoán chừng hắn sẽ vui sướng đến phát điên. Nhưng bây giờ Trần Hoàng phát hiện hắn cũng không vui mừng như hắn tưởng.

Gió hôm nay lớn hơn mọi khi, thổi đến mức hắn có chút lạnh.

"Lẽ ra mình nên mang theo áo khoác."

Thầm nhủ, Trần Hoàng cước bộ gia tăng. ánh mắt của hắn có lia qua xung quanh.

Có lẽ bởi vì gió to duyên cớ, rừng cây hai bên đường có vẻ hơi rung động, kèm với tiếng lá xào xạc.

Đèn đường mọi khi đã đủ đục ngầu, nhưng hôm nay phảng phất như nhiễm một tia hắc ám.

Trần Hoàng trái tim như treo lên, cước bộ lại lần nữa gia tăng, nhìn cũng không dám nhìn loạn. Sợ rằng mình sẽ suy nghĩ linh tinh.

Trước mặt hắn là cái biển hiệu neon quen thuộc.

Một ca làm việc mới bắt đầu.

Bạn đang đọc Thần Dị Hư Không sáng tác bởi Blasphemos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Blasphemos
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.