Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ hãi phỏng đoán

Tiểu thuyết gốc · 1181 chữ

Trần Hoàng có chút tâm thần không yên.

Vẫn là quen thuộc biển quảng cáo neon, vẫn là cái kia cũ kĩ dãy nhà trọ không hiểu thấu làm cho hắn cảm thấy rợn tóc gáy.

Hắn lắc đầu, bước nhanh vào phòng bảo vệ, ngồi lên ghế lướt mạng, muốn phân tán sự chú ý của mình. Nhưng vô tình hay cố ý liếc về phía camera môt lượt.

Đồng tử của hắn co rút lại, cửa phòng số 2... mở ra.

Vốn dĩ là một sự kiện rất bình thường, Trần Hoàng sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Mình bị làm sao vậy?"

Hắn đứng dậy, đi ra cửa phòng bảo vệ, tiến tới phòng số 2.

Nhưng nhìn tới phòng số 2, hắn bắt đầu sinh ra thoái ý.

Bên trong tối mịt, ánh sáng từ bên ngoài giống như bị chặn lại ở cửa phòng, không thể nào soi sáng bên trong.

Phảng phất như vĩnh dạ, đưa tay không thấy được năm ngón.

Bởi vì cửa thiết kế là đẩy vào, nên nếu muốn đóng cửa từ bên ngoài cần phải thò tay vào bên trong kéo ra.

Hắn thò tay vào, lập tức phả vào tay một cỗ khí lạnh khiến hắn rụt tay lại. Nó không phải là mát lạnh, mà lạnh lẽo tột cùng.

"Chỉ... chỉ là điều hòa mà thôi!"

Cơ hồ lấy hết dũng khí, Trần Hoàng tay nhanh như chớp chộp lấy tay nắm cửa, đem cửa đóng rầm một tiếng. Với tay lấy chiếc chìa khóa ra khóa lại. Hắn cũng không dám ở lại, chạy một mạch về phòng bảo vệ.

"Nơi này quá cổ quái!"

Trần Hoàng suýt nữa không khắc chế được mà sợ hãi.

Không có bất kì cái gì kích thích thần kinh, nhưng chỉ cái không khí u ám kinh khủng này đã khiến hắn hết hồn hết vía.

Hắn thậm chí còn sinh ra ý định thôi việc, nhưng đã lập tức lý trí gạt phăng đi.

Thôi việc, lấy đâu ra công việc tốt như thế này cho hắn làm nữa? Vậy thì những dự định, những ước mơ trong tương lai phải tan thành bọt nước sao?

Không!

Mãi mới có một cơ hội để đổi đời, hắn tuyệt đối sẽ không vứt nó đi lãng xẹt như thế này.

"Mỗi tuần được trả 10000, chỉ cần mình tích lũy được 100000, mình sẽ thôi việc."

Trần Hoàng tự trấn an mình.

Nhìn danh sách nhiệm vụ trên bàn, hắn tâm trạng nặng nề vô cùng. Bây giờ hắn chỉ muốn ở trong phòng bảo vệ đến hết ca.

...

Trần Hoàng cảm giác mình đang lang thang trong bóng đêm vô định.

Nơi đây là một thế giới không có ánh sáng, tối tăm đến tột cùng. HẮn như một người mù, trong hắc ams mò mẫm

"Có ai không?"

Hắn vừa chạy, hai chân, không... cả người cảm giác nặng tựa đeo chì.

Bất chợt, một bán tay bóp lấy cổ hắn. Bàn tay lạnh buốt đến tận xương tủy, gầy guộc, khô khan, không hề giống tay con người.

"A..."

Trần Hoàng suýt nữa hét ra khỏi miệng, tỉnh dậy trong xe bus.

Áo hắn đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng hắn không có ảm thấy nóng, ngược lại còn thấy một mảnh lạnh buốt.

Đã một tháng trôi qua kể từ lúc hắn bắt đầu công việc bảo vệ ca đêm ở nhà trọ cũ.

Tình trạng của hắn ngày một tồi tệ hơn.

Những giấc ngủ kém chất lượng chỉ là khởi đầu cho những gì tệ hơn đằng sau nó.

Hắn gặp ác mộng, mỗi khi hắn nhắm mắt, nó lại ập tới.

Những cơn ác mộng giống nhau như đúc, mỗi ngày mỗi ngày tra tấn tâm trí hắn. Kinh khủng hơn nữa, những cơn ác mộng lại vô cùng chân thật, giống như xen lẫn giữa hiện thực và giả tưởng vậy.

Trần Hoàng không thể vì thế mà thiếu ngủ, hắn bắt buộc phải giữ cho mình một cơ thể khoe mạnh khi làm ca đêm. Hắn trên vành mắt không có quầng thâm, nhưng tinh thần rõ ràng mỏi mệt rất nhiều, khuôn mặt bơ phờ là điển hình.

Một tháng vừa qua, liên quan tới công việc này toàn bộ điểm lạ đều được hắn tổng kết lại.

"Ông chủ" nơi đây chưa từng xuất hiện, cả hai chỉ nói chuyện qua điện thoại duy nhất một lần, nhưng tiền lương vẫn gửi đều đặn.

Công việc này còn quá mức cổ quái, làm bảo vệ cho một tòa nhà trọ cũ kĩ, ở một nơi mà người bình thường chẳng ai xây nhà trọ cả.

Đáng sợ nhất, là từ lúc làm việc đến giờ, ròng rã một tháng trời, trong ca làm việc hắn chưa từng gặp bất cứ người sống nào. Không một nhân viên, không một khách hàng. Chỉ có hắn một mình trong suốt thời gian qua. nó quá mức bất thường.

Khó tin nhất, cũng là hắn không muốn tin nhất, là những cơn ác mộng liên tục không ngừng nghỉ mà hắn chịu, bọn chúng có liên quan đến nhau.

Linh cảm của hắn dường như đang gào thét bảo hắn chạy trốn. Nhưng Trần Hoàng chỉ thở dài, đâm lao phải theo lao, đã đến nước này hắn không thể rút lui được.

Trần Hoàng vuốt mặt, tiếng thông báo vang lên, xe đẽ đến bến.

Xuống xe, ngay lập tức táp vào mặt Trần Hoàng là một toán lá cây khô.

Hắn đem lá cây gạt ra, nhìn trời thầm than không ổn.

"Gió to thế này, không phải sẽ có bão chứ?"

Hắn túm lấy áo khoác, tay bật flash bước nhanh về phía trước.

Gió to thổi mạnh đến mức tóc hắn có chút toán loạn. Những cành cây bị gió thổi lung lay, lá rụng xuống quét bên trên mặt đường.

Đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Trần Hoàng.

"Không có sinh vật sống nào cả."

Chuẩn xác hơn mà nói, kể từ lúc hắn xuống bến, kể từ lúc chiếc xe bus đi khuất bóng. Hắn chưa từng thấy được sự hiện hữu của bất kì sinh vật sống nào.

Trng suốt một tháng hắn đi làm, chưa từng có chiếc xe nào chạy qua đây, ban đêm nhưng trong rừng cây lại không có một tiếng côn trùng.

Tựa như hán hoàn toàn ngăn cách với thế giới vậy.

Phỏng đoán này quá đáng sợ, hắn muốn không nghĩ nữa thì đã không kịp rồi. Nó như vết xăm hằn kín vào tâm trí hắn, quanh quẩn trong tiềm thức hắn.

Có quỷ!

Trần Hoàng chạy thục mạng, cắm đầu chạy về phía trước, chạy đến mức không biết mệt là gì.

Chỉ đến khi trước mặt hắn là cái biển quảng cáo neon quen thuộc mới dừng lại, cảm nhận từng cơn đau nhức và khó thở đổ ập lên người mình.

Ca làm việc mới bắt đầu.

Bạn đang đọc Thần Dị Hư Không sáng tác bởi Blasphemos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Blasphemos
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.