Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác mộng

Tiểu thuyết gốc · 1431 chữ

"Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!"

Trần Hoàng lần này thật sự hoảng, tuy trong màn hình chỉ là một cánh cửa trống rỗng mở ra, nhưng trực giác đang cảnh báo cho hắn biết, nếu không nhanh chóng giải quyết thì ít lâu nữa sẽ thật sự xảy ra chuyện!

Hắn không thể đánh giá sẽ xảy ra cái gì, và tuyệt đối không muốn đánh giá nó!

Đột nhiên, Trần Hoàng trầm tĩnh lại, trong miệng lẩm bẩm.

"Phải đóng... phải đóng cánh cửa lại!"

Không thể không nói, lối suy nghĩ của hắn so với người bình thường thì tương đối thiên mã hành không.

Người bình thường lâm vào tình huống này gần như sẽ quyết định bỏ chạy, nhưng hắn lại muốn đóng cửa. Không nói có bao lớn dũng khí, chỉ quyết định này đã vượt xa người thường.

Bất quá, hắn không phải là không có ỷ vào. Mấy lần trước cửa phòng số 2 mở ra đều đã bị hắn đóng lại, cái gì cũng chưa từng phát sinh. Để hắn suy đoán rằng, nếu thật sự có thứ gì đó trong phòng, dù nó có nguy hiểm hay đáng sợ cỡ nào đi chăng nữa, nó cũng có hạn chế.

Dường như cửa mở chỉ là loại bỏ hạn chế bước đầu tiên, hắn đoán nó còn cần thời gian mới thực sự thoát li được phòng số 2,

Hắn ý nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ là xẹt qua trong chốc lát, hai chân đã đi ra người phòng bảo vệ.

Đứng trước cửa phòng số hai, Trần Hoàng có cảm giác bị âm phong phả vào người, thân hình khẽ run.

Loại cảm giác này hắn đã trải qua một lần, đó chính là lần đầu tiên đưa tay vào đóng lấy cửa phòng.

Sau đó hắn mới tạo ra cái gậy gắn móc, không đưa tay vào phòng nữa.

Bất quá lúc đó hắn phải đưa tay vào phòng, bây giờ cách phòng vài mét đã thấy lạnh lẽo thấu xương.

Để lâu, thật sự sẽ xảy ra chuyện!

Hắn trong lòng đã hạ quyết tâm. chầm chậm tiến về phía cửa phòng, âm phong càng phát ra mãnh liệt. Như con dao sắc lẹm len lỏi qua từng lớp quần áo, lướt qua từng tấc da thịt. Trần Hoàng cắn răng đem cảm giác run rẩy đè xuống, hai tây cầm gậy vươn vào trong phòng, mượn nhờ ánh đèn sáng lé loi từ cái đèn bé tí gắn trên đầu gậy để lần tìm vị trí tay nắm cửa.

"Đây rồi!"

Hắn mừng như vớ được vàng, cái móc treo đã thành công neo lấy cái tay nắm cửa.

Chỉ cần hắn đem cửa kéo lại rồi khóa vào, tất cả sẽ kết thúc.

Sau tất cả những chuyện này, hắn sẽ nghỉ việc.

Nhưng trong giây phút ấy, Trần Hoàng đột ngột đứng hình.

Ánh sáng từ trước đèn gắn trên đầu gậy giống như bị cắn nuốt bới bóng đêm, chỉ có thể chiếc sáng trong một phạm vi rất nhỏ. Nhưng hắn thấy được một khuôn mặt.

Nó nhăn nheo như một gốc cây khô, vặn vẹo đến tột cùng, hai con ngươi trống rỗng hai vòng xoáy đen ngòm, kinh khủng nhất là cái miệng cơ hồ bị xé rách đến tận mang tai.

Trần Hoàng không phải chưa từng thấy những bức ảnh đáng sợ trên mạng, nào là mặt quỷ, truyền thuyết cái gì đó. Nhưng so với khuôn mặt mà hắn đối diện lúc này căn bản không thể so sánh nổi.

Đây khong phải là thứ con người có thể tưởng tượng đến.

Một luồng hơi lạnh phả ra, nó cùng trong cơn ác mọng đôi bàn tay kia giống ý như đúc.

Hắn trái tim như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, chỉ có một chút lí trí còn xót lạ khiến hắn kéo cửa lại, khóa vào.

Sau đó, Trần Hoàng quay đầu chạy. Thậm chí là không cả quay về phòng bảo vệ.

Hắn chỉ muốn rời khỏi đây, tuyệt đối không bước chân vào đây thêm lần nào nữa.

Trần Hoàng chạy ra đường cái, dựa vào một chút ánh sáng le lói từ flash đện thoại mà định hướng.

Nhưng chạy mãi, chạy mãi, vẫn không có gặp được trạm xe bus quen thuộc kia. Hắn hấp tấp vấp phải chân mình, một đường bổ nhào xuống mặt đường. Hắn nằm vật ra đường, cơn đau làm cho hắn choáng váng.

Trần Hoàng bưng lấy vai của minh, nơi vừa tiếp xúc với mặt đường đã bị rách da, máu bắt đầu rỉ xuống, cùng với mồ hôi làm hắn chua xót.

"Cứu... ai đó cứu với!"

"Ai đó... làm ơn..."

Mí mắt ngày càng nặng nề, dường như tâm thần của hắn đã vượt qua sức chịu đựng của cơ thể.

Trần Hoàng ý thức mất đi, rơi vào hôn mê.

...

Hắn mơ thấy mình lạc trong một cái không gian tối tăm.

Nơi đây nặng nề vô cùng, ép cho hắn đến mức khó thở.

Cả người ngứa ngáy, rờn rợn khó chịu, tựa như trên người đang bị hàng trăm con côn trùng bò tới bò lui.

Hắn nổi da gà, một mực, toàn bộ những thứ này đều rất thật, thật hơn toàn bộ những cơn ác mộng trước.

Cơn ác mộng qua đi, Trần Hoàng tỉnh lại.

Hắn lúc này đang nằm ở đám cỏ ven đường, trên người quần áo tả tơi, dính đầy đất cát.

Trần Hoàng đem phần áo trên vai cởi ra quả nhiên có một vết thương lớn.

Là hôm qua do hắn ngã mà thành.

Qua một đêm, máu trên phần da đã khô lại, không chảy ra nữa, nhưng vẫn cảm thấy hơi đau sót.

"Chắc phải đi bệnh viện kiểm tra một phen, vết thương phơi lâu như vậy không chừng sẽ nhiễm trùng."

Trần Hoàng sờ soạn trong túi, may mắn là điện thoại vẫn còn.

Bây giờ đã hơn 5h sáng.

Binh minh đã ló dạng hơn phân nửa, từng tia nắng ấm áp xen qua các tán cây kẽ lá, chiếu xuống mặt đất.

Hắn lặng yên không làm gì cả, cảm thụ lấy khoảnh khắc này.

Dường như chỉ có thế, mới đem trong lòng hắn dịu lại.

Trần Hoàng đi đến chỗ bến xe.

5h30 sáng sẽ có một chuyến xe chạy qua đây.

Ít phút sau, xe đến, xe không đông lắm vì bây giờ còn sớm, chỉ có vài người.

Bọn họ thấy trên người Trần Hoàng lem luốc mà lấy làm kì lạ, nhưng không ai làm gì, tối đa là chỉ ghé mắt xem một chút, sau lại không để ý nữa.

Hắn cũng không quá để ý, một mình tìm chỗ ngồi. Xe đã chạy, hắn trong đầu vẫn miên man suy nghĩ.

Hôm nay, hắn sẽ rời khỏi thành phố này, đi đến đô thị lớn, sau đó lại kiếm một cái công việc. Với số tiền trong tay, hắn tin là mình cũng không quá kém. Dành dụm được 100000 về sau đi học lại, thực hiện ước mơ của bản thân.

Còn một tháng đã trôi qua này, chỉ xem nó như một cơn ác mộng mà thôi.

...

Trần Hoàng vừa từ bệnh viện về, không có dấu hiệu nhiễm trùng, nhưng để tránh nguy cơ hắn vẫn mau băng y tế cùng nước sát trùng.

Giải quyết xong vết thương. hắn cầm máy lên, bấm vào số điện thoại lạ.

Chính là số điện thoại ghi trên quảng cáo tuyển nhân viên làm bảo vệ kia, thứ đã đem hắn kéo vào ác mộng kia.

Trần Hoàng sẽ rời đi, đem tất cả kí ức đều chôn vùi, nhưng hắn cần một cái bàn giao.

Vài lần gọi tới, tất cả chỉ là tiếng âm thanh thông báo máy bận.

Nhưng khi hắn gọi đến lần thứ chín, giọng nói lạnh băng kia mới xuất hiện.

"Cậu gọi muộn hơn tôi nghĩ. Thậm chí toi nghĩ cậu đã chết rồi cơ."

Người đàn ông bên kia dường như có chút ngoài ý muốn, nhưng không phải vè Trần Hoàng gọi đến.

"Ý ông là sao? Toàn bộ chuyện này là sao? Đằng sau cánh cửa, nhân viên bảo vệ,.."

Người kia không trả lời câu hỏi của hắn.

"Chàng trai, cậu không thể trốn đi đâu, không ai có thẻ trốn thoát khỏi nó."

"Nếu biết được chân tướng, Trần Hoàng, cậu sẽ tuyệt vọng sao?"

Bạn đang đọc Thần Dị Hư Không sáng tác bởi Blasphemos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Blasphemos
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.