Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối mặt

Tiểu thuyết gốc · 1157 chữ

"Chân tướng... là sao?"

"Tại sao lại là tôi, tôi không làm gì sai cả, tại sao lại là tôi!"

Trần Hoàng đã gần như thét lên, những thứ này, những ác mộng kinh dị, khuôn mặt gớm ghiếc kia đáng cười vậy sao? Nhưng đáp lại sự tức giận của hắn chỉ là tiếng cười mỉa mai của đầu dây bên kia.

"Nó xảy ra mỗi ngày, Trần Hoàng, không cần biết cậu là ai, là người tốt hay người xấu,m không cần biết cậu vinh quang hay quyền cao chức trọng. Với chúng, chúng ta chỉ là những con kiến không hơn không kém, giẫm là chết, đè là chết."

"Chúng,,, rốt cuộc là gì?"

"Trên thế giới này có lẽ chẳng ai biết được chúng là cái gì, được định nghĩa ra sao. Chúng ta chỉ biết một điều duy nhất, là chúng tồn tại."

"Đó chính là chân tướng. Giờ thì Trần Hoàng, nếu không thể chịu đựng được thì hãy coi cuộc nói chuyện này không tồn tại và tiếp tục sống trong cái thế giới giả tạo đó đi."

"Một cái chết thảm khốc chính là cái kết cho cậu."

Một khoảng trầm mặc kéo dài, dường như Trần Hoàng đang cố tiếp thu lấy cái sự thật này.Bên kia đầu dây cũng không sốt ruột, hàn toàn biết rằng đây là lựa chọn khó khăn nhường nào.

"Tôi... tôi muốn sống!"

Giọng hắn nghẹn ngào, giống như trực khóc, lại giống như đang gào thét phản kháng.

"Tôi muốn có một tương lai tốt hơn, tôi không muốn chết, ít nhất không phải một cách vô nghĩa như thế này!"

Không thể không nói, Trần Hoàng là một con người có ý chí rất mạnh mẽ, một đứa bé mồ côi không ai nhận nuôi có thể xoay sở đủ mọi cách sống đến năm 20 tuổi như hắn là rất hiếm. Hơn nữa, hắn không mất đi hi vọng, không như những kẻ khác có cùng hoàn cảnh có lẽ chỉ chấp nhận mình là một kẻ vô dụng, quyết định ăn no chờ chết hoặc thù hận xã hội. Hắn vẫn muốn được có một công việc tốt, muốn được đi học, có thể làm gì mình muốn.

Bên kia đầu dây cũng rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên gặp kiểu người như vậy.

"Vậy thì ông là ai?"

"Tập trung vào Trần Hoàng."

"Mọi điều cậu cần biết bây giờ sẽ được tôi kể ngay sau đây."

...

Trần Hoàng nằm trên giường, ánh mắt xa xăm hướng lên trần nhà.

Người đàn ông tự giới thiệu mình là La Tố Nhất, một người đã thoát khỏi cái nhà trọ này.

Nó sẽ ngẫu nhiên gửi một tờ quảng cáo, trên mạng quảng cáo hoặc rất nhiều hình thức khác đến một người. Với những hứa hẹn và điều kiện hấp dẫn. Nếu chỉ xem nó là trò đùa thì sẽ không sao cả, bình thường thì ai cũng vậy, nhưng biển rộng có quá nhiều cá, luôn sẽ có kẻ như Trần Hoàng mắc câu.

Bất quá, đây không phải là một cái vô giải tử cục, những quy tắc chính là bùa cứu mạng. Nếu sống sót đến ngày thứ 100, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Bất quá, một kẻ khác sẽ tiếp tục thế chỗ hắn trải qua 100 ngày, tạo thành một vòng lặp không hồi kết. Nếu một người không thể sống sót đến 100 ngày mà chết nửa đường, người trước đã thoát ra sẽ tiếp tục bị kéo vào đây, chịu đựng 100 ngày kinh khủng,

Vì vậy, La Tố Nhất nói giải thoát cũng không hoàn toàn, tối đa chỉ xem như kéo dài, nhưng cũng đỡ hơn là không có chút hi vọng nào.

Hơn nữa, kinh ngiệm vượt qua của La Tố Nhất không thể giúp hắn điều gì. Bởi vì mỗi lần có người hoàn thành, "nó" lại thay đổi luật lệ, thay đổi phương thức, thay đổi cả hoàn cảnh, không có bất cứ chỗ trống nào để chui cả.

Lần trước La Tố Nhất là nhân viên vệ sinh ca đêm ở một công ty, lần này Trần Hoàng làm bảo vệ ở một khu trọ cũ.

Suy nghĩ tung bay kết thúc, Trần Hoàng nhìn đồng hồ, đã 10h30.

Hắn lần này chuẩn bị một cái balo, bên trong đựng đồ sơ cứu y tế, một cái áo khoác dày cùng với đèn pin, hắn cũng đem rất nhiều pin chữa trong đấy, trên người còn dự phòng thêm mấy cục pin, một chiêc bật lửa, một bao diêm và một cái đèn pin mini.

Trần Hoàng thậm chí còn mua cả súng điện, nhưng hắn cũng không biết nó có hữu dụng không nữa.

Chuẩn bị có thể nói là tương đương chu toàn, nhưng hắn trong lòng vẫn thật lâu không bình tĩnh lại.

Lúc này, Trần Hoàng chỉ ước thời gian trôi chậm lại.

"Hay là.. mình cứ ở nhà?"

Không phải là hắn không tin tưởng La Tố Nhất. Nhưng về việc "không thể trốn thoát" có tồn tại nghi ngờ.

Nói đoạn, hắn nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, im ắng đến mức Trần Hoàng nghe được tiếng kim đồng hồ đang di chuyển.

Hắn cứ chờ, chờ mãi, vẫn không có bất cứ thứ gì xảy ra cả.

Cảm thấy mình chờ đã đủ lâu, Trần Hoàng mở mất ra. Hắn giật mình, sau lưng phát lạnh, suýt nữa thì kêu thành tiếng.

Không phải là phòng ngủ, vị trí của hắn bây giờ là trên xe bus, mà hắn cũng không nằm ngủ, mà ngồi trên ghế.

Ánh đèn xanh của xe bus vẫn bật, nhưng xung quanh không có một ai cả, kể cả tài xế. Chỉ có cánh cửa xe đang mở ra, giống như cánh cổng lối vào địa ngục.

Trần Hoàng ngơ ngác xuống xe, hắn đột nhiên quay lại đằng sau, chỉ còn con đường vắng tăng. Giống như chiếc xe bus kia là ảo giác vậy.

Hắn cười thảm, hôm nay thế giới quan của hắn đã như phá đi xây lại một lần rồi, còn có gì ngạc nhiên cơ chứ.

Hắn lấy đèn pin trong balo ra, ánh đèn quả thật rất mạnh, mạnh hơn flash nhiều nên hắn cũng yên tâm phần nào.

Có lẽ, từ hắn xuống xe một khắc đó, hắn đã bước vào trong "nó". Con đường này, cây cối, màn đêm, bầu trời, gió, tất cả đều bị nó ảnh hưởng, vì vậy mới không có bất kì sinh vật sống nào.

Chỉ có hắn một mình.

Gió lớn thổi vào mắt Trần Hoàng có chút cay, hắn dụi mắt, trước mặt hắn là một cái biển neon.

Ca làm việc mới bắt đầu. Nhưng đã là một tâm thế hoàn toàn khác.

Bạn đang đọc Thần Dị Hư Không sáng tác bởi Blasphemos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Blasphemos
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.