Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế gia tu tiên và quan sai

Phiên bản Dịch · 1953 chữ

Ông lão cầm cây gậy hình đầu rồng – cũng chính là gia gia Lưu Thế Long của Lưu Phi Tuyết kêu Bạch Băng Nhi ôm Lưu Phi Tuyết vào trong phòng, ông muốn kiểm tra xem, thực ra thì thân thể của Lưu Phi Tuyết có vấn đề gì.

Tuy rằng tất cả khách khứa đều bị giật mình, hơn nữa đối với tình hình lạ thường này cũng có chút sợ hãi, nhưng không đến mức rời đi ngay lập tức.

Lưu Thiên Vũ nhanh nhạy nói ra lời an ủi, vì thế mà khách và chủ dần dần trở lại trạng thái bình thường, tiệc rượu lại trở nên náo nhiệt một lần nữa.

Nghĩ lại thì cũng chỉ là một đứa trẻ vừa tròn một trăm ngày mà thôi, có gì phải sợ chứ. Phỏng chừng giờ đây, tên đào tẩu Trương Bắc Vọng cũng âm thầm cảm thấy hối hận đấy, bởi bản thân không đủ bình tĩnh mà trở thành trò cười cho mọi người.

Nhưng vào thời điểm buổi tiệc náo nhiệt trở lại, bỗng nhiên ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, toàn bộ đường phố đều ầm ầm ầm rung động, dường như đang có một đội quân hơn vạn người đang chạy qua.

“Thật là... cố tình sao? Cứ chọn ngay lúc này mà tới, đám quan sai đó đúng là không có chút ánh mắt nào cả.” Gia gia Lưu Thế Long của Lưu Phi Tuyết nhíu nhíu mày, cây gậy hình đầu rồng của ông thoáng khựng lại trên mặt đất, có chút không cao hứng đi tới cửa lớn.

Lúc này, ở cửa lớn xuất hiện bốn đại hán toàn thân vận nhung trang, phía sau bốn đại hán đó còn có một đám người võ trang binh sĩ đi theo.

“Cục cưng à, con hãy nhớ kỹ nhé, về sau nếu thấy người nào ăn mặc như vậy thì ngàn vạn lần không cần trêu chọc tới người ta.” Mẫu thân Bạch Băng Nhi nói với Lưu Phi Tuyết đang nằm trong lồng ngực của mình, dĩ nhiên là nàng cũng không kỳ vọng Lưu Phi Tuyết có thể nghe hiểu, chỉ là nàng muốn phát tiết bất mãn trong lòng một chút, rất rõ ràng là ánh mắt của nàng nhìn đám quan sai và binh sĩ tràn ngập hận ý.

Lưu Phi Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao cũng chỉ là quan sai thôi mà, chẳng lẽ thế gia tu tiên như bọn họ còn phải sợ đám người quan phủ thế tục ư?

Tuy rằng bọn bọ chỉ là một gia tộc bình thường, không phải dòng dõi cao quý chính thống gì cả, nhưng tốt xấu gì cũng hiểu đôi ba phần tiên thuật, là người tu tiên đấy.

Bấy giờ, sắc mặt giận dữ của gia gia Lưu Thế Long không còn nữa, đổi lại là một gương mặt chứa đầy tươi cười, bước nhanh lên đón người, ôm quyền với quan sai cầm đầu, nói: “Sao hôm nay Trương tướng quân lại có thời gian rảnh rỗi mà tới hàn xá đây? Hay là ngài tới để chúc mừng tiểu tôn tử tròn một trăm ngày?”

“Hắc hắc, Lưu Thế Long, ngươi đừng có vội giả bộ hồ đồ, thành Hưng Long chính là nơi thuộc quyền quản lý của Xích Dương Môn ta đây, linh khí dĩ nhiên cũng là thuộc về Xích Dương Môn, các ngươi muốn tu luyện dĩ nhiên là phải tiêu hao linh khí, không nộp thuế thì không được đâu.” Tướng quân họ Trương cười lạnh hai tiếng không hề lưu tình nói thẳng, rõ ràng là không hề nể mặt nể mũi Lưu Thế Long dù chỉ một chút.

“Mỗi tháng đến hạn đóng thuế, chúng ta chưa bao giờ khất nợ cả, tháng này vẫn còn chưa tới hạn, chẳng phải là cuối tháng sao? Bây giờ Trương tướng quân tới đây, phá vỡ hứng thú của toàn bộ khách khứa trong Lưu gia, e rằng điều này cũng không có lợi đối với thanh danh của Xích Dương Môn đi?” Lưu Thế Long nhàn nhạt đáp lời.

“Hừ, bớt có dông dài với lão tử thì hơn, tháng này linh khí tiêu hao nhiều nên hạn đóng thuế cũng tới nhanh hơn, hơn nữa còn có tiểu gia hỏa kia, tổng cộng là mười khối linh thạch cấp thấp.” Tướng quân họ Trương hừ lạnh một tiếng nói.

“Sao lại là mười khối linh thạch? Trương Bắc Quân, ngươi chớ có khinh người quá đáng, mọi khi không phải là năm khối hay sao? Chẳng lẽ thêm một đứa nhỏ lại phải nộp gấp đôi linh thạch? Huống chi tiểu tôn tử chưa đột phá Tử Phủ, không thể nào luyện khí tu tiên, làm sao tiêu hao linh khí mà nói?” Ông lão cũng đã sinh khí, gọi thẳng tên của đối phương.

“Lão tử nói mười khối chính là mười khối, nếu như ngươi không giao nộp thì dọn ra khỏi thành Hưng Long đi, chớ có ở chỗ này càn quấy.” Trương Bắc Quân thật sự là không hề cho Lưu Thế Long một chút mặt mũi nào.

“Khốn nạn! Ngươi luôn mồm xưng lão tử này lão tử kia, cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, ai là lão tử ở đây hả?” Sự giận dữ của ông lão lập tức tăng cao, cây gậy hình đầu rồng nện xuống đất một cái, mặt đất bỗng nhiên xảy ra dị động, sắc mặt của kẻ đứng mũi chịu sào là Trương Bắc Quân lập tức trở nên vô cùng khó coi, cho dù cố gắng kìm nén nhưng nơi khóe miệng vẫn không ngừng rỉ máu.

“Ngươi dám ra tay?” Trương Bắc Quân sửng sốt một chút, có phần ngoài mạnh trong yếu mà nhìn Lưu Thế Long nói: “Ngươi phải biết một điều, lão... bản tướng quân đây là đệ tử ngoại môn của Xích Dương Môn, nếu như các ngươi chọc tới Xích Dương Môn, loại gia tộc không chính thống quyền quý gì như các ngươi nhất định sẽ bị nhổ tận gốc.”

“Lão phu cũng không tin Xích Dương Môn sẽ vì một đệ tử ngoại môn không hề biết cố gắng như ngươi mà đối nghịch với lão phu, tuy rằng Lưu gia chẳng phải là thế gia tu tiên chính chống quyền quý gì cho cam, nhưng bề dày mấy trăm năm của Lưu gia cũng chẳng phải là hư danh, nếu như ngươi không sợ thì cứ thử xem, nhìn thử một chút coi lão phu có dám tiêu diệt ngươi hay không!” Ông lão trừng Trương Bắc Quân với ánh mắt tàn nhẫn, không chút lưu tình nói thẳng.

Tương Bắc Quân nuốt một ngụm nước bọt, hắn cũng hiểu rõ những lời Lưu Thế Long vừa nói là không hề giả dối, Xích Dương Môn nhất định sẽ không vì một đệ tử ngoại môn mà đắc tội một thế gia tu tiên, dẫu cho thế gia tu tiên này không phải là thế gia chính thống quyền quý.

Sau một hồi trầm mặc, Trương Bắc Quân hạ giọng, cơ hồ là người khác không thể nghe được hắn đang nói cái gì: “Vậy thì năm khối linh thạch cấp thấp đi, nộp sớm một chút thì cuối tháng bản tướng quân cũng không cần tới nữa.”

“Xem như tiểu tử ngươi cũng thức thời, vừa rồi lão phu thật sự đã động sát tâm đấy.” Lưu Thế Long cũng thấp giọng đáp lại hắn một câu, sau đó quay sang nói với Lưu Thiên Tước: “Thiên Tước à, mau dẫn Trương tướng quân đi lấy linh thạch, chuyện này cũng coi như là kết thúc ở đây, ai cũng không được nói linh tinh bậy bạ gì thêm.”

Ông lão nói lời này, vừa là nói cho người trong nhà nghe, vừa là nói cho khách khứa đến Lưu gia nghe, ít nhất là ở thành Hưng Long này, Lưu gia vẫn được xem là cường hào ở một phương, không phải là loại dễ trêu chọc.

Sau khi cầm linh thạch, Trương Bắc Quân âm u mà liếc Lưu Thế Long một cái, khóe mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, sau đó mới xoay người phất phất tay: “Hồi quan nha!”

Chúng binh sĩ sôi nổi xoay người, tiếng bước chân chỉnh tề lại vang lên lần nữa, mênh mông cuồn cuộn dần dần đi xa.

“Được rồi, đừng để cho kẻ tiểu nhân làm mất hứng thú của chư vị, mọi người hãy tiếp tục uống rượu đi, lão phu có một số việc cần xử lý một chút, thứ lỗi không thể tiếp đãi các vị.” Ông lão ôm quyền hướng về phía khách khứa đang ngồi, sau đó nhìn Lưu Thiên Vũ một cái, nói: “Thiên Vũ, ta giao khách khứa cho con và Thiên Tước đấy, phải tiếp đãi mọi người cho thật tốt.”

“Tuân mệnh, phụ thân.” Lưu Thiên Vũ và Lưu Thiên Tước không hẹn mà cùng mà khom người đáp.

......

“Tới tới tới, uống rượu uống rượu đi, cái loại tiểu nhân đó chúng ta đã thấy nhiều rồi, giờ chúng ta cứ uống rượu của chúng ta thôi.”

“Vẫn là Lưu lão gia tử có khí phách lớn, Trương Bắc Quân kia còn bị dọa đến nỗi không dám xì ra một cái rắm.”

“Ha hả, còn phải nói sao, phóng mắt nhìn khắp thành Hưng Long này xem, chỉ có duy nhất một tu sĩ Trúc Cơ kỳ là Lưu lão gia tử mà thôi, Trương gia kém xa đến đâu chứ? Nếu không phải có Xích Dương Môn che chở thì đã sớm không trụ nổi nữa rồi.”

Trong viện lại náo nhiệt lên lần nữa, mọi người sôi nổi nghị luận chuyện vừa mới xảy ra, Lưu Thế Long khẽ lắc đầu rồi thở dài một hơi. Tuy rằng vừa nãy ông đã bày ra dáng vẻ uy phong, nhưng về sau vẫn là có chút phiền phức, Xích Dương Môn có tiếng là hay bênh vực người mình, chín mười phần là sẽ phái người tới đây quậy phá đấy.

Bấy giờ, Lưu Phi Tuyết đang nằm trong lồng ngực Bạch Băng Nhi rất muốn biết Xích Dương Môn kia là môn phái như thế nào, còn có thể sai phái quan phủ tới quản lý thành trấn như thế, phải chăng là đại môn phái hùng mạnh ư? Ở đó các tu sĩ đều rất đỗi lợi hại sao?

Nhưng hắn vừa mới trải qua một trăm ngày, căn bản là không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra chút âm thanh y y nha nha, thậm chí cũng không có cách nào biểu đạt được ý nghĩ của mình, hắn chỉ đành bất đắc dĩ mà từ bỏ.

Có điều “Trương gia”, “Xích Dương Môn”, “Trương Bắc Vọng”, “Trương Bắc Quân” đều là những cái tên đã in thật sâu vào trong trí óc của hắn, nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định phải tìm hiểu về gia tộc và môn phái đó, xem xem những kẻ đã tìm đến đây gây sự có địa vị gì, liệu có thể cho bọn chúng ăn chút khổ hay không.

Mẫu thân ôm hắn đi theo ông lão vào nội đường, đi vào bên trong phòng luyện công, nơi đó có trận pháp đặc thù, có thể gia tăng mức độ hấp thụ linh khí lớn nhất, đối với việc tu luyện vô cùng có lợi, dĩ nhiên là càng thích hợp để khảo nghiệm linh căn.

Bạn đang đọc Thân Thể Của Ta Có Địa Phủ của Lục Đạo Thân Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.