Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Ngục Cắt Lưỡi

Phiên bản Dịch · 1901 chữ

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã năm năm qua đi.

Ở nơi cao nhất của Lưu trạch, một nam hài đang đứng ở đó nhìn ra cảnh sắc phía xa xa, có điều đôi mắt hơi vô hồn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Không sai, đây chính là nam hài năm tuổi - Lưu Phi Tuyết.

Còn nhớ rõ năm năm trước, gia gia Lưu Thế Long đã cố ý ôm Lưu Phi Tuyết đến bên trong phòng luyện công để tiến hành khảo nghiệm linh căn, thế nhưng cuối cùng không có bất cứ kết quả nào, vì vậy mà gia gia đã bị lửa giận công tâm, thổ huyết ngay tại chỗ. May mắn là thương thế không nặng, qua mấy ngày sau liền hồi phục, nếu không Lưu Phi Tuyết sẽ áy náy mãi không thôi.

Lúc ấy, gia gia vô cùng bất đắc dĩ mà nói với phụ thân Lưu Thiên Vũ của hắn: “E rằng đứa nhỏ này không thể tu luyện được, không có cách nào biết được linh căn thuộc hệ gì, vì vậy cũng không thể xác định nên chọn loại Tử Phủ nào, từ đó không thể tu luyện, còn nếu tu luyện mà làm không tốt sẽ phải mất mạng.”

Gia gia còn giải thích một hồi, đều nói con người sinh ra đều có đan điền, có điều đan điền mỗi người mỗi khác, nếu đan điền không có khả năng chứa nhiều linh khí thì lúc muốn luyện khí sẽ rất khó, hiệu quả cũng không cao. Mà bên trên “Điền” hình thành ra “Phủ”, vì khi luyện khí, thậm chí là về sau tu luyện đến Kim Đan, Nguyên Anh rồi một đường đi lên, lúc đó Tử Phủ ở bên trong có thể an ổn trưởng thành, không cần phải sợ bị điều kiện bên ngoài tác động đến nữa.

Quan trọng là, căn cứ vào loại linh căn khác nhau sẽ có hướng phát triển khác nhau. Tử Phủ được chia thành Kim phủ, Hỏa phủ, Mộc phủ, Thủy phủ, Thổ phủ... nếu sở hữu được hai Tử Phủ không giống nhau thì đối với linh căn lại càng tốt, việc tu luyện càng giống như diều gặp gió, ngược lại nếu không làm theo quy trình ấy, nhẹ thì tu luyện sẽ bị trì trệ mãi không tiến lên, nặng thì dẫn tới đan điền bị hủy, cơ thể cũng sẽ đi đến tử vong.

Cho nên ở thế giới này, bước đầu tiên của tu tiên chính là phải tìm được loại Tử Phủ thuộc về mình, mà Lưu Phi Tuyết không thể nào khảo nghiệm ra được linh căn, dĩ nhiên cũng không thể nào biết được loại Tử Phủ thích hợp, cho dù có thể trực tiếp luyện khí luôn, nhưng hiệu quả lại vô cùng vô cùng kém.

Từ lúc ấy tới nay, cha mẹ đều đối với hắn rất tốt, không những vậy mà lại càng thêm yêu thương và quan tâm, dường như là bọn họ đều có tâm tình riêng, vừa là tình thân vừa là thương hại. Tuy rằng phụ mẫu làm như vậy là vì xuất phát từ ý tốt và tình thương, nhưng lại khiến cho một người có lòng tự trọng cao ngất ngưởng như Lưu Phi Tuyết cảm thấy thật không dễ chịu.

Hắn không nói cho cha mẹ, cũng không có nói cho gia gia, mà là âm thầm trộm một quyển gọi là “Nền tảng Luyện khí Pháp” trong phòng của phụ thân, chính là sách hướng dẫn tu luyện.

Từ lúc một tuổi cho đến nay, hắn vẫn luôn kiên trì đến tận bây giờ.

Vào thời điểm hắn ba tuổi, trong đan điền của hắn còn không có bất cứ một tia linh khí nào. Không phải là do hắn không thể tu luyện được, mà là mỗi lần hắn tu luyện thì linh khí đều bị thứ gì đó không rõ lai lịch trong cơ thể hấp thụ hoàn toàn.

Tuy rằng hắn biết, có lẽ là do viên hắc cầu đã dung hợp với linh hồn của hắn làm ra, nhưng hắn thật sự không hiểu được nguyên nhân ở bên trong, cũng không biết rõ cơ thể mình đang có tình trạng thế nào, chỉ là hắn chưa từng bỏ cuộc, vẫn miệt mài tu luyện không ngừng.

Vào năm bốn tuổi, cuối cùng đan điền cũng phát sinh biến hóa, một ngày nọ, hắn rõ ràng cảm nhận được ý thức của bản thân bay ra khỏi bộ não, chui vào bên trong thân thể, có thể nhìn thấy được những biến hóa trong đan điền.

Đó thật sự là một viên hắc cầu, mà bấy giờ viên hắc cầu ấy đang biến hóa không ngừng.

Sau gần bốn năm gấp thụ linh khí, viên hắc cầu đó cũng không làm cho Lưu Phi Tuyết thất vọng, không ngừng vặn vẹo biến bình trong đan điền, cuối cùng hình thành một độc lực không gian, so với trong sách hướng dẫn tu luyện có chút tương tự, nhưng thực ra cũng có khác biệt rất lớn.

Đầu tiên thì độc lực không gian này không thuộc bất cứ loại thuộc tính nào cả, dường như ẩn chứa rất nhiều thuộc tính khác nhau trong ngũ hành, ngoài ra còn có thuộc tính biến dị.

Tiếp theo là khi linh khí tiến vào trong không không gian ấy sẽ lập tức biến thành một loại linh lực đỏ như máu ngập tràn hơi thở tử vong, so với linh lực tồn tại trong Tử Phủ đúng là khác nhau một trời một vực.

Trên hết thì sau khi xem xét được tình hình bên trong cơ thể mình, Lưu Phi Tuyết còn cảm nhận được độc lực không gian kia giống như một thế giới riêng biệt, ở bên trong dường như có chứa đựng một thứ gì đó, nhưng có lẽ là do thực lực thấp kém nên hắn không thể nào nhìn rõ thứ ấy.

Khi đó Lưu Phi Tuyết cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì sau sự việc đó, tốc độ tu luyện linh khí của hắn trở nên nhanh hơn rất nhiều, vì thế hắn vẫn tiếp tục tu luyện một cách chăm chỉ.

Nhưng năm thứ năm trôi qua, cũng chính là hiện tại đây, Lục Phi Tuyết đã trở thành tu sĩ luyện khí tầng ba, đồng thời hắn đã nhìn thấy rõ ràng thứ thần bí mà không gian bên trong cơ thể mình chứa đựng là gì.

Thứ kia vậy mà lại là địa phủ, bấy giờ thì tầng thứ nhất đã được hình thành – Địa Ngục Rút Lưỡi. Ở bên trong có một tiểu quỷ phục trách chưởng hình được tạo nên từ linh lực của hắn, còn có hình cụ khủng bố là quỷ kiềm, cảm giác rất giống với cảnh giới Kim Đan mà trong sách tu luyện đã miêu tả, chẳng qua lực lượng lại yếu hơn rất nhiều.

Lúc Lưu Phi Tuyết mới phát hiện ra điều đó, hắn không khỏi cảm thấy đôi phần sợ hãi, không biết rồi đây bản thân có biến thành quái vật hay không. Nhưng một thời gian sau, theo sự tu luyện mỗi ngày của hắn, thần thức hắn dần trở nên mạnh mẽ hơn, nên giờ đây hắn gần như là hoàn toàn khống chế địa phủ trong tay rồi, chân chính trở thành một “Diêm Vương” có thể cai quản địa phủ này, sợ hãi gì đó lập tức tan thành mây khói.

Thú thật là trước kia hắn chỉ toàn để tâm đến chuyện vụn vặt, giả như là cố gắng tu luyện để không phải thua thiệt, cũng là không chấp nhận việc bản thân không thể tu luyện. Nhưng hiện tại hắn đã khác, vì hắn bắt đầu có mục tiêu, cũng có sự mong chờ, hắn thật sự rất muốn biết nếu hắn có thể tu luyện đến mười tám tầng địa ngục thì tu vi của hắn sẽ đạt được loại trình độ gì.

“Tiểu Tuyết ca ca, chúng ta đi điện Tiên Kỹ chơi đi, hôm nay rất náo nhiệt đó.” Bỗng nhiên giọng nói của một nữ hài vang lên, kéo Lưu Phi Tuyết ra khỏi trạng thái trầm ngâm.

“Y Nỉ à, đừng gọi ta là Tiểu Tuyết nữa, được không?” Lưu Phi Tuyết quay đầu lại nhìn, có một tiểu nữ hài ba tuổi đang đứng trên bậc thang, khuôn mặt tròn tròn, má đỏ hây hây, trông đáng yêu giống như một quả táo đỏ vậy.

“Ha hả, cứ gọi, cứ gọi đó...” Tiểu nữ hài cười khanh khách nói.

“Ai ——, ta cũng không có cách nào với muội, muốn gọi như vậy thì cứ gọi. Chỉ là không thể gọi như vậy trước mặt người khác, nếu không ca ca sẽ tức giận đấy.” Lưu Phi Tuyết thở dài đáp lời.

Tiểu nữ hài này tên là Lưu Y Nỉ, là do phụ thân của Lưu Phi Tuyết nhặt từ bên ngoài về. Nghe nói là bị ném ở ven đường, bởi vì ở trên cổ có treo một cái thẻ bài, trên thẻ bài có khắc hai chữ Y Nỉ rất to, do đó Lưu Thiên Vũ liền đặt tên cho nàng là Y Nỉ, còn họ thì theo họ của Lưu gia.

Ở kiếp trước, Lưu Phi Tuyết thật sự rất muốn có một người muội muội, cho nên hắn vô cùng yêu thương tiểu nha đầu này. Hơn nữa mặc dù thân thể của hắn là tiểu hài tử nhưng tư duy chính là người đã trưởng thành rồi, dĩ nhiên cũng biết thương xót đứa nhỏ bị bỏ rơi như nàng.

Từ ngày tiểu nha đầu này đến Lưu gia, vẫn luôn dính lấy Lưu Phi Tuyết nửa bước không rời, nếu không phải vì tu luyện thì hắn cũng tình nguyện chơi đùa với nàng cả ngày.

“Đúng rồi, muội vừa nhắc tới điện Tiên Kỹ, hôm nay là cuối tháng rồi? Là thời điểm các đại ca đại tỷ thể hiện sở học của mình, dĩ nhiên là rất náo nhiệt, chúng ta đi thôi.” Bởi vì Lưu Phi Tuyết tu luyện một cách lén lút, do đó đối với những cơ hội có thể học trộm tiên kỹ thế này, hắn sẽ không bỏ qua.

Ở thế giới này, tu tiên giả có ba phương pháp dùng để chiến đấu. Thứ nhất chính là tiên kỹ, phần lớn dùng để cận chiến, so với võ kỹ mà Lưu Phi Tuyết biết ở kiếp trước không khác biệt lắm, chẳng qua là tiên kỹ dựa vào linh lực của tu tiên giả và điều kiện thể chất mà phát huy, do đó so với võ kỹ thì tiên kỹ có uy lực lớn hơn rất nhiều, cũng có rất nhiều chỗ không thể tưởng tượng nổi.

Thứ hai là tiên thuật, chính là kiểu dùng các loại thuộc tính trong ngũ hành để công kích lẫn nhau, ví dụ như dùng hệ thủy công kích hệ hỏa.

Thứ ba chính là ngự khí, bao gồm ngự kiếm và ngự bảo. Tu tiên giả mà có tiền thì sẽ có thể phát triển mạnh ở phương diện này.

Bạn đang đọc Thân Thể Của Ta Có Địa Phủ của Lục Đạo Thân Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.