Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gã khờ

Tiểu thuyết gốc · 2108 chữ

Bắc Thương Đại Lục,tại Đại Tề quốc.

Đại Tề kéo dài cương thổ ngàn vạn dăm,mỗi địa phương nổi danh phải đi ngựa nhiều ngày mới tới.Nơi đây có lịch sử ngàn năm đếm được,số lượng dân cư đông đúc phân bố.

Bố Lai Học Viện - một trong những thế lực chủ chốt của Đại Tề.Sở hữu một vùng khóa địa vô cùng ảo diệu.Bố Lai - Bố ở đây không khác là phân bố,bốc cục,Lai ở đây chính là lai tạp,nhiều thứ.

Bố Lai Học Viện sở dĩ có cái tên như thế,là vì nơi nó hữu tọa có địa hình các phía rất dị loại.Một bên có dãy núi sừng sững to lớn,một bên lại là dòng sông nước chảy quanh co uốn lượn dài vô cùng.Một bên lại là cánh rừng um tùm,cuối cùng thì là một động thiên kỳ quan hùng vĩ.

Nghe thì không khác gì một sơn lâm tầm phàm,Nhưng Bố Lai Học Viện mỗi núi,mỗi sông lại chả liên quan gì đến nhau,thậm chí đất màu khác nhau hoàn toàn.Trung tâm học viện tọa giữa 4 khu vực kia,xây lên một tòa kiến trúc đầy lung linh và tinh xảo,chả khác gì những tòa cung điện,ngự phòng của chốn thâm cung thời Đường,thời Tống...

Sáng sớm,như bao buổi sáng khác,các học viên của Bố Lai Học Viện khoác trên mình bộ Viện Phục màu trắng,có một cái ký hiệu Sơn - Lâm - Hà - Động bên trên.

Họ tụ tập với nhau ở sân giữa ốp lát bằng gạch quý.Trò chuyện,nói cười,một số thì vừa mới ngủ dậy đầu tóc bù xù chưa trải,một số thì vừa mới sáng sớm đã trên sân tập tu luyện.

Toàn bộ tạo nên một khung cảnh ồn ào,náo nhiệt.

Bỗng nhiên,nhìn từ trên trời các Học Viện có một cái bóng người lảo đảo bước đi.Người này khuân mặt bình thường,cơ thể thì khá gày gò,thiếu sức sống.Bước chân thì không có nhịp điệu,gù lưng xuống,đi thong dong như chả biết gì.

Đặc trưng là hai mắt hắn vô hồn,chỉ nhìn vào một điểm mà tiến lên phía trước,đặc trưng thứ hai là hắn mặc một bộ y phục tầm phàm,áo vải thô,không mang Viện Phục như các Học Viên khác.

Một Học Viên mới đến,dáng vẻ còn bỡ ngỡ bắt chuyện với các sư huynh đồng môn,thấy được thiếu niên liền chỉ chỏ hỏi - '' Sư huynh,người kia là ai vậy ? sao lại không mặc Viện Phục ? ''

Người sư huynh đang rôm rả nói chuyện quay ra,nhìn vào thiếu niên gầy gò mà cười,rồi nói với vị tân sinh. - '' Đệ mới vào nên không biết,hắn là '' Tên khờ '',cả ngày không biết gì chỉ điên điên khùng khùng,hắn toàn là vào giờ này tự thúc đi đánh răng,đi rửa mặt,rồi cứ trưa lại tự thúc ăn,nhốt mình trong phòng...

Đối với toàn bộ học viên ở đây, ''Tên khờ '' không có gì lạ cả,suốt mấy năm qua đã như cành cây ngọn cỏ của học viện,trở thành không ai để ý rồi. ''

Người sư huynh ra vẻ giảng giải,có phần hơi khinh bỉ chàng khờ đang bước đi kia.

Vị tân sinh sau khi nghe thấy thì lấy rất làm kỳ lạ.

Không chỉ cậu ta,mà còn nhiều tân sinh khác,từ nam tới nữ đều bàn tán qua lại về vị thiếu niên trẻ đang lững thững bước đi kia.Ngược lại với dáng vẻ non nớt của các cô cậu tân sinh,những học viên lão niên đều biết rõ chàng khờ,cũng giảng giải như vị sư huynh vừa rồi với đàn em,họ như tự dưng thấy các cậu tân sinh như mình vài năm trước.

Cũng thấy chàng khờ làm kỳ lạ.

Một nữ tử tầm mười bốn tuổi,xác định bằng tuổi thiếu niên,vẻ mặt hồn nhiên,háo thắng hỏi vị sư huynh của mình cũng về chàng khờ.Nàng tuy mười bốn nhưng thân hình rất chuẩn,xinh đẹp,tuy những chỗ cần phát triển chưa hoàn thiện nhưng cũng rung động lòng người.

Đặc biệt là hơn là mái tóc hoa đào của nàng,vất vưởng cắt ngắn tạo ra một nét tú mục khó tả.

Tất cả học sinh ở đây đều nhận biết nàng,ngựa ô của năm nay - Giang Tú An.

Giang Tú An mới đây gia nhập vào học viện,nhưng được xác định là tư chất rất cao,Hắc Sắc Hồn Lực.

Trên đại lục Bắc Thương phân bố thiên phú lần lượt theo thứ tự là Đỏ - Trắng - Đen - Vàng - Xanh - Tím.

Xếp hạng đó là từ thấp đến lớn

Mỗi màu sắc lại có chênh lệch khác nhau về mức độ,thiên phú tu luyện,tốc độ tu luyện và khả năng được các '' Pháp Diện '' mạnh mẽ lựa chọn.Giang Tú An mới gia nhập học viện đã được khảo hạch là tư chất Hắc Sắc - màu đen,trong học viện kể các thiên tài đệ nhất cũng ít ai có được.

Nàng đứng ở đó một phía sân,thu hút rất nhiều ánh nhìn.Liền chăm chú vào gã khờ kia,quay ra hỏi lại người đứng bên cạnh.

Một thân cao dáo,anh tú thiếu niên.Người này cũng có mái tóc anh đào như Giang Tú An,buộc lên gọn gàng,để lộ những đường nét góc cạnh trên khuân mặt.Gương mặt hắn trắng trẻo làm người ta thấy có phần phong tình,tất nhiên không phải loại phong tình như nữ nhân.

Chàng là Giang Minh - thân sinh huynh đệ của Tú An.Gia nhập trước cô nàng một năm,cũng là một trong các thiên tài số một của Bố Lai Học Viện,tuổi ước chừng khoảng mười sáu.

Tú An nhìn Giang Minh đứng đó mà hỏi - '' Ca,tại sao tên khố rách áo ôm kia lại được gia nhập vào Bố Lai Học Viện,hắn không phải học viên,cũng là không có vẻ gì là cao nhân cả. ''

Giang Minh nghe thấy muội tử mình nói ra,liền thở nhẹ một tiếng,dùng tay gân guốc gõ trán nàng.

- '' Tú An,muội không hiểu.Bạch Tử Tây đó tuy là người khờ,nhưng ông của hắn từng có công với Bố Lai Học Viện.Nhớ năm xưa khi Hoàng Vương Học Viện nhận được trợ giúp từ bảo vật,công đánh định xóa xổ Bố Lai Học Viện.Trong lúc viện trưởng suýt bị viện trưởng Hoàng Vương Học Viện kích sát,liền được ông của Bạch Tử Tây lao ra đỡ đòn,sau đó nhờ thế mà xoay chuyển bố cục.

Lúc Hoàng Vương Học Viện gần thua thì bệ hạ xuất hiện ngăn chặn,cuộc chiến kết thúc.Gia gia của Bạch Tử Tây hy sinh trong chiến trận,để lại độc một mong muốn với viện trưởng đại nhân là cưu mang hắn.Thế là hắn đã sống ở đây mấy năm rồi. ''

Giang Minh tường tận diễn giải,đồng thời giải thích về quá khứ của chàng khờ.Về việc hắn tên đích là Bạch Tử Tây,rằng sự tình gia gia của hắn.

Còn Hoàng Vương Học Viện kia,nghe qua đã làm Tú An có chút rung động.

Bố Lai Học Viện và Hoàng Vương Học Viện là hai thế lực đào tạo các cường giả bậc nhất của Đại Tề quốc.Tuy nhiên cả hai có sự khác nhau rất cách biệt.Rằng Bố Lai Học Viện không phân biệt giàu nghèo,xuất thân,chỉ cần có đủ ý chí,thiên phú là có thể gia nhập.Nên Bố Lai Học Viện đào tạo ra rất nhiều cường giả,các kẻ mạnh trong Đại Tề.

Cũng đồng hời làm Bố Lai học viện rất được lòng dân,và sự yêu mến của học viên.

Tuy nhiên,Hoàng Vương Học Viện lại khác.Hoàng Vương Học Viện tồn tại một trăm phầm trăm là từ tiền do hoàng thất hỗ trợ,ngân sách ,chủ yếu là đến từ thuế má của dân lành.

Hoàng Vương Học Viện chỉ cho phép con em quý tộc,hoàng gia,danh môn học tập.Có cơ sở vật chất nhiều và hiện đại hơn so với Bố Lai Học Viện.Dẫu vậy,Hoàng Vương Học Viện không nhiều thiên tài như Bố Lai Học Viện,hơn nữa chạy trên đồng tiên của dân đen,các học viên thường cậy thế coi thường thiên hạ nên không có cảm tình từ bá tánh.

Trong mắt Hoàng Vương Học Viện nói riêng và Hoàng Thất,gia hào nói chung,Bố Lai Học Viện chính là cái gai.

Là có rất nhiều thiên tài,tu sĩ,hơn nữa lại được lòng dân,là mối nguy còn mạnh mẽ hơn cả giặc ngoại xâm kia.

Chính thế mà cứ khi nào Hoàng Vương Học Viện có cơ hội,đều sẽ trù dập Bố Lai Học Viện.Còn hoàng thượng thì mắt nhắm mắt mở,điển hình là việc hắn không ngăn cản lúc Hoàng Vương Học Viện dẫn quân đánh Bố Lai Học Viện.

Mà phải đến khi lão hiệu trưởng của Hoàng Vương Học Viện sắp bại thì mới ra tay ngăn cơn sóng dữ.

Từ đó đã qua mấy năm,tuy vẫn giữ thái độ bất hòa,nhưng Hoàng Vương Học Viện và Bố Lai Học Viện không có giao thủ qua lại trực tiếp như trận thư hùng năm ấy nữa,làm cho vương đô sóng yên biển lặng một thời gian.

Giang Minh cũng từng đứng trước cánh cửa lựa chọn 2 học viện.Bởi Giang gia hắn suy cho cùng cũng là một gia tộc giàu có,có tiếng nói trong vương triều.

Bất quá,Giang Minh lựa chọn biến Giang gia thành cái gai trong mắt hoàng thượng,cứ thế mà gia nhập Bố Lai Học Viện.Chỉ đơn giản chí hắn không ở nơi nho nhỏ Đại Tề này.

Hắn muốn hướng đến nơi cao hơn,là những thế lực chân chính,những chân trời mới,tả dụ như Môn phái Tệ Thạch cai quản trăm nước và thế lực bên trên Bố Lai Học Viện,đó mới là thứ hắn muốn.

Để làm được thì Bố Lai lúc này mới là sự lựa chọn hoàn hảo hơn,thích hợp hơn.Hắn đã đưa ra quyết định có phần mạo hiểm này,nhưng lại hướng đến một tương lai sáng.

'' Chỉ là kẻ dựa hơi ông cha,có gì mà hay. '' - Giang Tú An phá vỡ bầu không khí,phồng má hừ lạnh một tiếng.Nàng là thiên tài hiển nhiên rất kiêu ngạo,Giang Tú An coi trọng những kẻ mạnh,những kẻ có thiên phú,nhưng cũng đồng thời không coi thường những kẻ cố gắng.

Đối với Bạch Tử Tây kia thì nàng không có nửa phần cảm tình,hắn dựa vào đâu một tên chưa triệu hoán '' Pháp Diện '' lại được ở nơi này.Nàng là không phục,thà rằng cho một học viên bị trượt lúc khảo thí với nàng vào học còn hơn cho tên họ Bạch này.

Trái với muội muội tuổi nhỏ háo khí,Giang Minh chỉ là nói một câu rồi quay đi.

'' Bạch Tử Tây cũng rất đáng thương,hắn không cha không mẹ,gia gia hắn đến làm khách khanh của học viện,nhưng tu vi cũng chỉ loại trung bình.Năm qua,hắn cứ thế lớn lên đờ đẫn vô hồn,lúc đầu còn được viện trưởng quan tâm chút ít,giờ thì nửa phần không có,chỉ là phân cho hắn một vài đãi ngộ mà thôi.Muội không nên kiếm chuyện với hắn,cứ kệ cho hắn sống thôi.

Không còn sớm,mau tới cùng ta luyện tập. ''

Giang Minh giơ tay gân kéo y phục của muội muội về phía mình,đi thẳng đến Luyện Chiêu Trường.

Giang Tú An cũng không nhiều chuyện nữa mà chỉ phồng má giận dỗi ca ca rồi thôi.

Về phần Bạch Tử Tây,đây cũng không phải lần đầu hắn nghe những lời đàm tiếu dị nghị,nhưng hắn vẫn không để ý,khuân mặt sắc thường không đổi cứ thế tiến bước lững thững.

Những tiếng xì xào,bán tán ồn ào cũng dần lắng đi,mọi người biết về Bạch Tử Tây rồi cũng không để tâm đến hắn nữa,cùng lắm thì suy nghĩ vài khắc rồi lại quay lại việc của mình.

Bất chợt,Bạch Tử Tây,gân cổ nổi lên,hai mắt hắn dãn căng to hết mức,răng cắn kìn kịt.Hắn là đang đau đớn,hắn là đang biểu cảm,thứ mà mọi người ở học viện mấy năm qua chưa hề thấy.

Điều này thu hút rất nhiều người ngoái lại,kể cả các đệ tử thâm niên cũng không ngoại lệ.Bạch Tử Tây biểu cảm,đây sẽ là bàn tán trong mấy ngày.

Thân thể gầy gò của hắn càng ngày càng chấn động,bất giác khụy hai gối xuống,Họ Bạch ôm đầu.Y tựa như cảm thấy có một luồng hồi ức chạy vào trong đầu của bản thân,đau không gì kể xiết.

Hai con ngươi đen của y trợn cẫng lên,sắc mặt trắng bệch đau đớn.

Thế là ... Bịch ... Bạch Tử Tây ngã xuống,trong lời bàn tán của mọi người xung quanh.

Hắn bất tỉnh.

Bạn đang đọc Thánh Chế sáng tác bởi tangemmotbonghong212
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tangemmotbonghong212
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.