Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạt Thế, 800 cân lực lượng

Tiểu thuyết gốc · 3732 chữ

Ở ngoài một cảnh tượng tuyệt đẹp nhưng cũng rất quỷ dị, cả bầu trời đậm màu huyết sắc, những đám mây vốn có màu trắng hiện giờ lại nặng trĩu và có màu xanh lục trôi nổi trên bầu trời. Kinh khủng hơn là thái dương vốn như một viên bi bé tí chói sáng treo trên bầu trời mà hiện nay lại to gấp trăm lần không ngừng, từng tia nắng màu đỏ chiếu xuống mặt đất khiến bầu không khí càng trở nên rùng rợn.

Bất chợt, La Thái Thiên tựa như nghe thấy tiếng hét của ai đó xa xa, hắn tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra nên chạy lại thì thấy một cảnh tượng kì quái đang ở trước mặt.

La Thái Thiên bắt gặp 4 người mặc đồng phục trường đang đuổi theo một cô nữ sinh, nhìn thì giống như đám hài tử đang chơi đùa. Nhưng nhìn kĩ lại thì không đơn giản là như vậy. Hiện tại ai cũng đã lớn làm gì có tâm tư đi chơi trò trẻ con này, với cả biểu cảm sợ hãi hiện rõ lên khuôn mặt nàng cho thấy đây vốn không phải trò chơi.

Chợt, nàng nhìn thấy La Thái Thiên,như là thấy được vàng,nàng hớt hải chạy đến chỗ cậu.

"Cứu...cứu tôi với, họ....họ định ăn thịt tôi. Nhanh lên, cầu xin anh, cứu tôi, tôi không muốn bị ăn thịt, tôi không muốn biến thành bọn chúng." Cô gái vẻ mặt hốt hoảng chạy tới hô về phía La Thái Thiên.

La Thái Thiên nhíu mày nhìn những người đuổi theo cô gái. Hắn chợt nhận ra mỗi người đuổi theo nàng đều mang dáng vẻ rất kì lạ. Không, đó không phải kì lạ mà kinh dị. Những người đuổi theo cô ấy không ai là bình thường cả, mỗi người nếu như không dính rất nhiều máu trên người thì biểu cảm khuôn mặt cũng rất kinh dị, y như là một đoàn người cosplay ngày lễ Halloween vậy.

Tất cả những người đó mắt đều lồi ra, không còn lòng đen nữa mà thay vào đó là nhãn thần trắng đục cùng với những tia màu trông rất dữ tợn. Còn nữa, khoé miệng họ đều đang chảy máu nhưng nhìn có vẻ không phải máu của họ mà giống như là máu.... người vậy

La Thái Thiên còn để ý thấy những người này có người bị gãy chân rách tay, có người thì bị thủng bụng lòi ruột, hững cái này thật sự quá chân thực, kể cả những cao thủ hoá trang trong những bộ phim Hollywood có khi cũng không có thể làm được đến độ tỉ mỉ từng chi tiết thế này. Nhưng nếu như đó là thật thì quá kì lạ, người bình thường với thương thế như vậy đã sớm chết. Vậy mà bằng một cách thần kì nào đó bọn hắn vẫn có thể đi lại, dù hơi chật vật một chút ấy thế mà còn rất nhanh.

Cô gái đến gần La Thái Thiên làm hắn có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi của huyết tinh nồng đậm từ trên thân thể của những người đuổi theo nàng. La Thái Thiên cũng cảm thấy được vẻ ham muốn cô gái từ những người kia, nhưng đó là một loại ham muốn như sư tử bị bỏ đói mấy ngày thấy linh dương béo vậy.

La Thái Thiên đương nhiên không thể nhìn thấy cảnh nàng bị ăn thịt nên phi thân qua người nàng tiến về những người kia rồi động thủ.

Hắn xoay người đá một cước vào những người kia, sau đó dùng củ trỏ đập vào mặt một người khác,rồi La Thái Thiên cầm đầu người còn lại đập mạnh vào tường. Chỉ trong những đường quyền đơn giản, La Thái Thiên rất nhanh đã làm mấy tên kia gục xuống đất.

Tưởng như thế là đám người kia sẽ biết đau mà lùi, thế nhưng những người kia vẫn bất chấp bò lê lết về hướng cô và La Thái Thiên, giống như là họ căn bản mất cảm giác đau hoặc là đã bị điên rồi.

La Thái Thiên sâu trong nhãn thần nổi lên một tia hung quang, hắn có thể nhìn ra,những người này đã không phải là "người" nữa, mà họ giống như bị người khác chi phối vậy. Nếu là thế, hắn đành phải ra tay đạp chết họ, sau khi đạp chết họ, trên người họ tuôn ra những vệt khí màu trắng bay vào thể nội của La Thái Thiên.

"Đó là... Linh khí! Giết người vậy mà tuôn ra linh khí, ta cảm giác mình vừa đột phá Tụ Khí cảnh nhất trọng thiên. Con mẹ nó a, sao trước đây ta giết bao nhiêu người mà không có một tia linh khí nào, chẳng lẽ là vì những người này bị điên?" La Thái Thiên vui mừng cảm nhận lấy linh khí gột rửa trong người hắn khiến La Thái Thiên một trận thoải mái.

Nhưng sau đó lại lao vào trầm tư suy nghĩ quên luôn cả việc ở bên cạnh mình còn một cô gái.

Cô gái bên cạnh nhìn thấy một mảnh huyết tinh như thế thì giật mình. Nàng không nghĩ được 1 thân ảnh nhìn trông cũng ưa nhìn nhưng lại mảnh khảnh và ốm yếu gầy còm vậy mà lại ẩn chứa sức mạnh như thú hoang. Nàng nhìn vị cứu tinh của mình thoáng cái mà đã quên mất thân ảnh này chính là vừa giết mấy mạng người. Cô ấy thật thần một chút rồi mới nói ra một câu:

"Quá đỉnh, cậu nhìn gầy còm mà khoẻ gớm vậy! Tôi là Lê Huyền Trang, học lớp 12A6, rất vui được làm quen với cậu, còn cậu là..?" Cô gái ánh mắt long lanh nhìn La Thái Thiên vẫn đang thất thần suy nghĩ.

Nghe được tiếng nói, La Thái Thiên mới nhìn sang cô gái. Lúc này trước mặt hắn là một cô gái có mái tóc màu tím dài như thác nước, khuôn mặt hình trái xoan tinh tế, đôi lông mày mỏng cùng với cặp mắt to tròng nhìn rất dễ thương, đôi môi anh đào nhỏ nhắn làm tô điểm cho khuôn mặt càng thêm xinh đẹp. Làn da trắng như tuyết từ đầu đến chân. Đôi ngực sữa to, vểnh lên trông rất kiêu ngạo. Vòng eo thon gọn cùng với chiếc váy ngắn làm tô điểm lên cặp đùi ngọc trắng tinh dài thẳng tắp của cô. Tất cả những thứ kết hợp với nhau hoàn hảo tạo ra một tiểu yêu tinh dễ thương hại nước hại dân.

Nhưng cũng chỉ thất thần trong vài dây thì La Thái Thiên lấy lại bình tĩnh. Hắn là ai? Đường đường từng là một tiên vương, kiêm đại danh đại đỉnh để hoàng của Thánh Quốc, làm gì có thể loại mỹ nữ nào mà chưa từng gặp. Nói không khoa trương thì ngày xưa nếu hắn muốn thì bao nhiêu mỹ nữ sẵn sàng nằm lên giường hắn. Nhưng thật sự cô nàng trước mặt thật sự rất xinh đẹp, có thể được xếp vào trong 10 người đẹp hắn từng thấy.

"Khụ khụ, tôi là La Thái Thiên ở lớp 12A4, xin hỏi đồng học đang có truyện gì xảy ra vậy?" La Thái Thiên thấy mình phi lễ liền xấu hổ ho khan nói.

"A, nguyên lai là đồng học La, tôi cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, có lẽ là chuyện bắt đầu từ 2 tiếng trước." Lê Huyền Trang không để ý ảnh mắt của La Thái Thiên dò xét trên thân thể cô mà ngồi xuống trên chiếc ghế gần đó và bắt đầu kể.

Nguyên lai là 2 tiếng trước mọi thứ vẫn bình thường cho tới khi một dọng nói thần bí vang lên trong tiềm thức của mỗi người:

"Xin chào, ta xin tự giới thiệu ta là người đại biểu cho thần,chuẩn bị kế hoạch đại phá diệt, nếu muốn tồn tại thì hãy cầm vũ khí lên và chiến đấu đi. Ta rất chờ mong thành quả của các ngươi sau này. Thân ái!" Giọng nói đó phát ra rất rõ ràng, chất giọng của người đó ồm ồm,rất đáng sợ như là vừa nói vừa dùng phần mềm sửa đổi giọng nói vậy.

Sau đó là một trận mưa to,từng hạt mưa trên khắp thế giới bắt đầu rơi xuống, giọt mưa này rất kì lạ, nó có mùi rất khó ngửi và đỏ như máu. Những ai bị hạt mưa rơi chúng đều sẽ điên cuồng tấn công những người xung quanh. Ai bị bọn chúng làm bị thương thì sẽ đều bị biến thành như bọn chúng, điên cuồng đi tấn công người khác.

Lê Huyền Trang lúc ấy vừa ở thư viện đọc sách rồi định đi về nhà thì lại nhìn thấy cảnh những người sống bị những người khác vây ẩu rồi ăn sống ngay tại chỗ. Nhìn thấy một màn huyết tinh như vậy, đến một người quân nhân thân kinh bách chiến nhìn thấy cảnh đó có khi còn rùng mình, huống gì nàng lại chỉ là một cô bé trung học chưa hiểu rõ sự đời. Nàng đứng ngây ngẩn một lúc, không phải là nàng không muốn chạy, mà là trong lúc nhất thời quá hoảng sợ, nàng thật sự đã quên mất cách chạy trốn. Đến khi bọn họ nhìn thấy nàng nên đuổi theo, nàng mới tỉnh ra rồi chạy bán sống bán chết rồi mới có cảnh tượng gặp được La Thái Thiên.

Nghe cô ấy kể thì La Thái Thiên sắc mặt biến đổi, vì muốn biểu đạt một lời nói đi đến thức hải của cả thế giới trong cùng một lúc thì phải ít nhất là tiên cảnh. Nhưng tiên vực lại có một điều lệ, một người tu vi quá phàm thì không thể can thiệp vào phàm giới bởi vì tiên cảnh người đánh nhau tạo lên thanh thế quá lớn, chỉ cần đơn giản một kích đã đủ hủy diệt một hành tinh. Nếu không có luật như vậy, phỏng chừng phàm giới hiện tại tiên phàm lẫn lộn, thế giới này cũng sẽ nguy cơ sớm chiều.

Mà theo lời của Lê Huyền Trang thì La Thái Thiên cảm giác rất giống với trong tình cảnh của mấy bộ phim mạt thế mà thân chủ cũ của thân thể này từng xem. Mà trong mấy bộ phim đó, những người như thế gọi là tang thi.

"Ta sát, vậy mà trùng sinh đúng vào thời Mạt thế. Nhưng, thế này chắc là cơ hội trời cho để ta nhanh chóng tiến về Tiên giới diệt bọn người ăn cây táo rào cây sung kia." La Thái Thiên thầm nghĩ, đây chắc chắn là một điều đáng sợ đối với người bình thường nhưng thật sự lại là tuyệt vời đối với hắn.

Mà theo như trong phim thì những con tang thi đó sẽ dần dần tiến hoá để khoẻ mạnh hơn rồi có những con tang thi còn có chí tuệ chỉ huy thi đàn tấn công loài người. Đến lúc đó hắn thầm nhủ là phải tự tạo cho mình một thế lực, chứ không dù hắn có mạnh thì song quyền khó địch bốn tay, vẫn là phải hợp lực với người khác.

"La đồng học, tôi có thể nhờ cậu một việc này không?" Chợt Lê Huyền Trang nhìn La Thái Thiên với vẻ mặt khẩn thiết.

"Ân?"

"Cậu có thể giúp tôi lên cứu đồng bạn của tôi được không? Lúc tôi định về nhà thì họ vẫn còn ở trên thư viện, tôi sợ bọn họ sẽ bị tang thi ăn mất. Cậu biết đấy, tôi là một yếu đuối nữ tử, không thể một mình đối mặt với đám tang thi đó được, cầu xin cậu giúp tôi cứu bọn họ được không?" Lê Huyền Trang cầm tay La Thái Thiên với vẻ mặt chờ mong.

"Được rồi, tôi sẽ giúp cô." La Thái Thiên đạm mạc trả lời, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì đó, buột miệng hỏi:

"Thư viện ở đâu?" La Thái Thiên lục trong kí ức chủ cũ thân thể này, cái tên này đúng thực chính là cái tên lười, một ngày học nhiều tiết như vậy mà sau tiết chỉ có ngủ rồi sau đó học tiếp rồi đi về. Thuần túy chính là không hiểu tí gì về cái trường này.

"Cậu kì lạ thật đó, là học sinh trường ai chẳng biết thư viện nằm ở khu C, đi với tôi tôi chỉ cho." Lê Huyền Trang không nói nhiều chỉ đường khu C cho La Thái Thiên.

Sau đó La Thái Thiên đi theo Lê Huyền Trang sang khu C của ngôi trường, cả hai người đang đi thì La Thai Thiên nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng sau, quay lại thì thấy có 2 con tang thi nhìn thấy họ và tiến đến. La Thái Thiên xung phong lên dùng nắm đấm đấm vào bụng hai con tang để bọn chúng gục xuống thi rồi nắm lấy đầu bọn hắn đập vào nhau. Hai con tang thi vẫn còn giãy giụa một hồi rồi mới chết.

Hai luồng linh khí trắng như tuyết bay ra từ thân thể con tang thi chui vào thân thể con tang thi khiến cho La Thái Thiên một trận thoải mái.

"Thoải mái a, nếu cứ thế này, chỉ cần giết khoảng chục đầu tang thi nữa mình sẽ đột phá."

Chần chừ một lúc, Lê Huyền Trang tiếp tục dẫn La Thái Thiên lên thư viện. Bước vào hành lang khu C, La Thái Thiên ngửi thấy một mùi hôi thối, tanh tưởi của xác chết xộc vào mũi hắn, nhưng với một người như La Thái Thiên với kinh nghiệm phong phú trên chiến trường thì cũng chỉ nhíu mày một cái.

Nhưng Lê Huyền Trang thì không như vậy, nàng chỉ là người bình thường, vừa ngửi được cái mùi kinh tởm đó liền nhăn mặt lại ngay tại chỗ nôn oẹ rồi mới từ từ miễn cưỡng thích ứng vớ hoàn cảnh nơi đây.

La Thái Thiên ra hiệu cho nàng giữ im lặng và đứng sau hắn, nàng ngoan ngoãn thành thật đi nép bên cạnh hắn như một con mèo vậy.

Càng đi vào trong thì cái mùi huyết tinh càng đậm, bắt đầu thấy những xác chết bị lòi ruột, móc tim. Mảnh vỡ nội tạng rơi vãi khắp sàn nhà, máu tươi vương vãi khắp nơi. Nơi đây không còn là trường học nữa mà giống như địa ngục trần gian vậy.

Bất chợt Lê Huyền Trang không cẩn thận vấp phải một tờ giấy rồi ngã bịch xuống sàn nhà.

"Kyaaaa!" Lê Huyền Trang giật mình hét lên.

Nghe thấy tiếng động, đám tang thi giải rác trong lớp đi ra.

"Chết tiệt." La Thái Thiên không nhịn được chửi bậy một câu rồi cội đỡ Lê Huyền Trang dậy.

"Bây giờ cô thành thật đứng sau lưng tôi đi và cầm lấy cái này cùng tôi giết ra, nếu tang thi quá nhiều tôi không thể chắc chắn rằng sẽ bảo vệ được cô nên cô phải tự giữ lấy tính mạng của mình, bất kì con tang thi nào đến gần cô thì cứ cầm nó rồi đập vào đầu con tang thi, rõ chưa!" La Thái Thiên liếc nhìn Lê Huyền Trang rồi đưa cho cô một thanh sắt ở dưới đất.

Lúc đó thì những con tang thi đã chạy tới La Thái Thiên bình tĩnh giữ khoảng cách giữa hắn và những con tang thi rồi xoay người vung một cước vào con tang thi gần nhất. Cảm thấy được lực lượng hùng hồn của hắn, con tang thi gãy cổ lập tức gục xuống dưới.

Hắn tiền lên vào giữa bầy tang thi, như là một con sói vào giữa bầy cừu vậy. Những con tang thi chưa kịp đến gần La Thái Thiên thì đã bị hắn dùng một quyền hoặc cước làm cho gục xuống. Nhìn đàn tang thi cứ dần dần gục xuống khiến cho Lê Huyền Trang ở gần đó choáng ngợp.

"Thật lợi hại, mà hắn còn có chút...đẹp trai nữa. Nhưng, sao một người như vậy lại không có tiếng tăm gì trong trường ta?" Lê Huyền Trang tự hỏi, vốn lúc đầu nàng tưởng hắn ở trong mấy câu lạc bộ võ thuật, nhưng chợt nhớ lại thì lại không có ai tên La Thái Thiên cả. Mà, trong khối của nàng cũng chưa từng thấy người con trai này, chẳng lẽ hắn từ trong không gian biến ra sao?

Đương nhiên điều nàng nghĩ là không phải, Lê Huyền Trang thấy La Thái Thiên lạ mặt thì cũng dễ hiểu thôi, tại vì hắn rất ít khi ra ngoài cộng thêm cả vẻ ngoài hết sức bình thường thì phỏng chừng ai gặp cũng sẽ không nhớ nổi quá một ngày.

Đang trong cơn suy nghĩ thì bất chợt nàng cảm giác lạnh sống lưng như có gì đó ở sau mình. Từ từ nhìn về đằng sau cô thấy một con tang thi ghê tởm đang đi lại gần mình. Nàng bất chi bất giác định lùi lại và theo bản năng mà chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng nhìn đằng sau mình là La Thái Thiên và một đống tang thi, nàng biết nàng đã không còn có đường để chạy. Nàng nhớ lại lời của La Thái Thiên trước khi đưa cho mình cây gậy.

"Phải nhắm vào đầu nó." Lê Huyền Trang nói rồi dùng hết can đảm nắm chặt cây gậy xông lên và dùng hết sức lực mà nhắm vào đầu con tang thi rồi đập.

"Chết đi, chết đi, chết đi...." Lê Huyền Trang vừa đập vừa nhắm tịt mắt rồi nói

Cứ mỗi lần cô vung cây gậy lên rồi đập xuống thì cô sẽ nói một lần 'chết đi' và cứ thế lặp lại.

"Được rồi, đừng đập nữa, nó chết rồi Lê đại tiểu thư à." Bất chợt La Thái Thiên đứng ra đằng sau cô rồi giật lấy cây gậy của cô rồi nói.

Lê Huyền Trang nghe thấy giọng nói quen thuộc rồi mới bình tĩnh lại mở mắt ra, trước mặt cô thấy thân ảnh tang thi đã bị cô dùng cây gậy sắt đập đến dạng cái đầu nát bét, dịch óc màu trắng kết hợp với máu chảy ra từ đầu con tang thi. Khiến nàng kinh sợ mà lùi lại đi về phía sau La Thái Thiên.

Chợt trong người con tang thi bay ra một đạo bạch quang rồi dung nhập vào cơ thể của Lê Huyền Trang khiến nàng cảm thấy như có một dòng nước nóng chảy trong cơ thể mình vậy.

"Hihi, ta giết được nó rồi,cuối cùng ta cũng làm được, Thái Thiên , cậu có thấy tôi giỏi không?" Lê Huyền Trang kích động đến mức ôm trầm vào La Thái Thiên, cảm nhận được sự mềm mại của cặp đào tiên ở trước ngực hắn làm hắn đỏ mặt xấu hổ.

Nếu như các lão quái vật quen biết hắn nhìn thấy cảnh này chắc rớt tròng mắt ra luôn, chưa bao giờ mà Thái Nhất Tiên Vương đại danh đại đỉnh lại vì một cô bé mà làm cho như thế này.

Cũng dễ hiểu thôi vì kiếp trước hắn chỉ chăm chú tu luyện không đam mê thú vui khác, thế nên hắn hơn 50 vạn tuổi rồi mà vẫn như cũ phòng không gối chiếc,cô đơn một mình. Vị huynh đệ tốt của hắn là Mặc Thiên cũng đã có đến 6 vị thê tử mà nhi tử thì không đếm xuể. Vì thế mà rất nhiều con dân Thánh Quốc bảo hắn 'không được' nhưng hắn cũng chả quan tâm.

Biết mình hơi quá gần gũi với người thanh niên vừa mới gặp này nên Lê Huyền Trang đỏ mặt đẩy La Thái Thiên ra. Trong lúc nãy nàng chỉ nhất thời xúc động nên mới gọi hắn như vậy, dù sao Lê Huyền Trang cũng không phải cô bé lẳng lơ, gặp ai cũng thích.

"Ngươi vừa gọi ta là cái gì đó." Nhìn Lê Huyền Trang thẹn thùng bộ dáng làm cho La Thái Thiên có chút buồn cười.

"Thái Thiên a,ngươi không thích ta gọi thế thì ta vẫn gọi như cũ là được." Lê Huyền Trang thẹn thùng nhìn La Thái Thiên nói.

"Ừm,gọi như cũ đi." La Thái Thiên không mặn cũng không nhạt trả lời

"Đồ ngốc! A! Cái kia, ngươi sử lí hết đống tang thi kia rồi à." Lê Huyền Trang giật mình tự nhiên nhớ lại rồi nhìn về đám tang thi khi nãy.

Giờ phút này ở đàng sau La Thái Thiên là từng đống xác tang thi nằm chồng lên nhau, Lê Huyền Trang vẻ mặt mộng bức nhìn đống xác tang thi kia. Cô biết La Thái Thiên rất lợi hại nhưng kia là mười mấy con tang thi cùng nhau xông lên a, hắn là làm thế nào?

"Cứ cho là vậy đi." La Thái Thiên cười cười nói.

Giờ phút này, tâm tình của La Thái Thiên rất vui vì hắn giết đám tang thi kia khiến hắn lên Tụ Khí nhị trọng. Nếu mà để hắn tu luyện lên thì cũng phải mất kha khá thời gian ở cái trái đất cằn cỗi linh khí này. Cảm giác được từng dòng sức mạnh đang chảy trong người mình, hắn chỉ muốn đi giết thêm mấy đầu tang thi nữa để đột phá.

Nếu giờ hắn lại đi đối đầu thêm với một chục đầu tang thi nữa thì hắn cũng không ngại gì cả,một quyền một cước là có thể dễ dàng dọn đi rồi. Phải biết là Tụ khí nhị trọng cũng không phải nói chơi,có thể cung cấp cho La Thái Thiên một quyền 800 cân lực lượng,đủ để hắn đấm chết 8 ngưu bằng tay không.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.