Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến lợi phẩm

Tiểu thuyết gốc · 3663 chữ

Sát Vô Có nhìn con khỉ to như kingkong ở trên mặt đất, trong lòng có chút lộp bộp. Nàng không phải là vì sợ khi thấy hình thể khổng lồ của nó, mà là sợ không làm được điều La Thái Thiên muốn. Dù sao từ khi thế giới biến dị đến giờ cũng đã một tháng, có cái gì kì lạ mà nàng chưa từng trải qua chứ?

Sát Vô Cơ sợ đó chính là làm hắn thất vọng, nàng cũng chỉ mới, nàng thật sự không thể quên được khuôn mặt băng lãnh như muốn từ bỏ tất cả đối với nàng. Nàng sợ khi làm La Thái Thiên bất mãn thì hắn sẽ có thể vứt bỏ nàng mà đi như xưa.

Nỗi lo lắng càng lớn hơn khi nàng đến cạnh La Thái Thiên thì bắt đầu run lên từng hồi. La Thái Thiên đương nhiên sẽ không nghĩ ra được chỉ một câu nói của mình mà nàng lại nghĩ ra nhiều truyện như vậy, lo lắng hỏi:

"Sao vậy, nó trông to lớn lắm sao. Đừng sợ, to lớn thế thôi nhưng cũng chỉ là sinh vật đang bị thương, sẽ không giết được ngươi."

La Thái Thiên đổ hết nỗi sợ hãi lên đầu con khỉ, đó là lý do hợp lí nhất hắn có thể nghĩ ra rồi.

Nghe thấy La Thái Thiên nói vậy, Sát Vô Cơ bình tĩnh lại, điều chỉnh nhịp thở của mình rồi ngồi xuống. Nàng có thể cảm nhận được vô vàn sinh mệnh lực đang từ trên người con hầu vương này phân tán mà ra, nói đúng hơn là nó đang dần dần chết đi.

"Sư phụ, người trước tiên phải điều trị vết thương cho nó. Nếu không kể cả ta có tiếp sinh mệnh lực thì nó cũng sẽ chết." Sát Vô Cơ nhìn hắn nói.

"Ở đây không có đồ nghề, cũng không tiện. Con cứ trước tiên tạm dùng công pháp truyền cho nó sinh mệnh lực, ít nhất là đủ để có thể cầm cự được rồi về căn cứ vi sư sẽ cứu chữa." La Thái Thiên vuốt cằm nói.

"Vâng."

Sát Vô Cơ nói,rồi nhắm mắt lại.Nàng dang hai tay ra rồi đọc một lẩm bẩm một câu gì đó. Sau đó là sự đung đưa của những cái cây quanh nàng trong bán kính năm mươi mét. Rồi một sự kì dị bắt đầu xảy ra, những loài thực vật đó bắt đầu héo đi rất nhanh, bằng mắt thường cũng có thể phân biệt được. Sau đó một tia quang mang màu lam bay từ nội thể những thực vật đó bay về phía nàng.

Sau một lúc, những cái cây lúc trước vẫn xanh tốt um tùm bây giờ đã héo úa, những cây cao rợp trời lá giờ đã rụng hết, thân cây vốn nâu tốt nhưng rồi bắt đầu mục nát rồi như có thể hỏng bất cứ lúc nào vậy. Những ngọn cỏ dài trên mặt đất cũng cấp tốc ngắn lại, chuyển sang màu vàng rồi từ từ biến mất. Những con chim đang hót ca trên cây cũng rung phát hiện sự thay đổi này, bay đi chỗ khác.

Chỉ trong chốc lát, một mảnh rừng xanh tốt đã biến thành những bãi đất trống cằn cỗi không một ngọn cỏ.

Đây, chính là uy lực của Hấp Sinh Thiên Tiên Quyết, tước đi sinh mệnh lực rồi truyền lại cho một sinh vật nào đó. Dù nghe rất giống tà công nhưng nó không thể sử dụng cho mình, thế nên chỉ có giá trị về mặt chữa thương.

La Thái Thiên nhìn hiệu quả xung quanh mà gật đầu cười. Đúng là cho nàng cái công pháp đó là một sự lựa chọn sáng suốt, vượt qua cả kì vọng của hắn.

La Thái Thiên xa xa nhìn trên tay Sát Vô Cơ một quả cầu lớn bằng nắm tay, bên trong là những tinh thể nhỏ li ti màu xanh trắng đang lưu động với vận tốc nhanh. Trong đó có một cỗ khí tức dễ chịu, làm người ta khát vọng muốn chiếm lấy nó. Đây không có gì lạ, mọi bản năng sinh vật luôn là được tồn tại một cách lâu nhất mà sinh mệnh lực đó chính là năng lượng của sự sống nên sẽ không có gì lạ khi một sinh vật sẽ ham muốn thứ này.

Sát Vô Cơ đi đến con khỉ kia, cho mầm mống của sinh mệnh vào người hầu vương. Rất nhanh, khuôn mặt của nó hoà hoãn lại, dần dần đậm lên vẻ huyết sắc. Bất quá cũng chỉ cầm cự được thế thôi, bởi vì vết thương của nó vẫn còn đó, thế nên dù có truyền vào thì cũng sẽ rất nhanh đổ đi ra.

Biết được điều này, La Thái Thiên kẹp hai ngón trỏ và ngón giữa lại, điểm lên người con hầu vương.

"Phong!"

Từng ngón tay thoăn thoắt điểm trên người con khỉ. Dù nhanh là vậy nhưng cũng không kém phần chính xác, tất cả đều được điểm chúng từng huyệt đạo trên cơ thể, giúp máu không thể không chảy ra ngoài.

Bất quá đây là phương pháp ngăn không cho máu lưu thông, với tu vi của con khỉ kia thì nếu để quá lâu cũng sẽ bị hoại tử mà chết. Thế nên La Thái Thiên cần phải nhanh chóng đi về căn cứ để cứu chữa tận gốc cho nó.

"Được rồi, cứ để nó ở đây, tí gọi thêm ngừoi từ căn cứ mang xe đến trở về. Còn tên kia thì mang lên xe trói lại rồi cũng mang đi luôn."

La Thái Thiên nói với Từ Khuyết đằng sau mình,ôm lấy con khỉ con rồi cầm tay Liễu Ngọc Như đi ra ngoài.

Chỉ là ở trên tay La Thái Thiên, cái tiểu hầu tử kia ánh mắt cứ nhìn về phía phụ thân ở bên kia,ánh mắt loé lên một tia kì dị.

Từ từ đi ra, chỉ thấy trên mặt đất càng lúc càng dính đầy những chất lỏng đỏ tươi, tanh tưởi. Đây chính là máu của những tên kia, vì bị tấn công quá bất ngờ cùng với không thể có sức chống trả. Mỗi người bên kia vốn sĩ khí hào hùng thoáng chốc mất tiêu, chạy tán loạn giúp quân La Thái Thiên phản công cùng đám khỉ đuổi cùng giết tận.

Trong trận chiến này, quân La Thái Thiên chỉ tổn thất có gần hai chục người. Mà bên kia thì chết hơn bốn trăm, gần một trăm người bị bắt làm tù binh,còn lại số ít là những người may mắn chạy thoát được.

Bất quá La Thái Thiên cũng không quá để tâm tới cái đó, bức tường dù dày đến mấy cũng sẽ lọt gió. Với cả, hắn không nghĩ đám lính đấy có thể gây ra cái gì rắc rối quá lớn.

Đi đến nơi, đã thấy những người lính đang cực nhọc bê vác những hòm sắt cùng những cái bao tải to nặng. Đó chính là những vũ khí lấy trong cái binh doanh kia,đó vốn là binh doanh của một binh đoàn lớn,nên có nhiều vũ khí.

Những vì đặt bí mật ở trong rừng,rất có thể là nơi binh doanh dùng để nghiên cứu khoa học của chính phủ, hoặc là nghiên cứu những thứ gì đó. Vậy nên rất có thể sẽ không có xe tăng quan dụng hay là trực thăng chiến đấu cùng các loại vũ khí quân sự tiên tiến.

"Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi phát hiện ra ở trong vô cùng nhiều thuốc nổ cùng những vũ khí tiên tiến. Số thuốc nổ đó có thể đủ để làm nổ tung một quả núi nhỏ, còn lại là rất nhiều súng trường, ngắn cùng với những khẩu súng máy nặng nhẹ tiên tiến, và cả thêm những ống phóng rocket."

Khai Thụ đi đến trước mặt La Thái Thiên, giơ tay lên làm quân nghi rồi báo cáo. Sau đó hắn kêu hai người bê ra một cái bao tải to,mở ra thấy ở trong đầy là những khẩu súng to đủ loại.

Từ những khẩu súng thông dụng như AK đến M16, đến cả những loại súng dòng HK quân dụng cùng dân dụng. Cả đến những dòng súng tiểu liên như MP5 đến UMP, tiếp là những dòng súng tiểu liên cầm tay như Mini Uzi.

Ở đằng sau là những khẩu súng bắn tỉa dân dụng như M21 đến những khẩu súng thời xưa như L42 hay là những khẩu Dragunov SVD huyền thoại của Nga. Sau đó là khẩu súng quân dụng như AS50 của Anh với cỡ đạn to lớn rồi đến những khẩu Barrett M82 nổi tiếng của Mỹ.

Ngoài ra trong đó còn rất nhiều loại súng khác bao gồm nhiều chủng loại đến từ trên khắp thế giới. Theo như trí nhớ cũ của La Thái Thiên thì biết được vào một năm trước nước ta đã đẩy mạnh đầu tư cho bên quân sự nên nhập khẩu từ nước ngoài rất nhiều loại súng khác nhau. Vậy nên những vũ khí này có ở đây cũng không phải là điều gì khó hiểu.

Sau một lúc lâu, tất cả những vũ khí đó được chuyển hết vào xe chuẩn bị đi về. Nhìn bên cạnh mình Liễu Ngọc Như khuôn mặt xinh đẹp phụng phịu, biết là mình không giải thích chuyện lúc nãy là không được.

"Ta xin lỗi,để nàng sợ rồi,lần sau sẽ không cho nàng nhìn thấy những cảnh đó nữa." La Thái Thiên ôm Liễu Ngọc Như vào lòng mà âu yếm.

"Hừ, chàng vẫn còn định làm như vậy sao? Ta, ta, không để ý đến chàng nữa." Liễu Ngọc Như nhớ lại cảnh cái đầu đó mà lại buồn nôn, sắc mặt tái lại. Trước đây nàng là một người hiền dịu, nhẹ nhàng chứ nào đâu lại thấy cái cảnh tàn nhẫn chém đầu người như vậy chứ. Dù lần trước đúng là nàng đã thấy cảnh hắn giết người, nhưng bây giờ được tấy một cái đầu người thật vẫn rất chi là kinh hãi, là người con gái có ai thích bạo lực đâu.

"Được, được rồi, nghe theo nàng hết, lần sau ta không làm vậy nữa." La Thái Thiên nhún nhường đáp. Trong lòng thầm nghĩ lúc mình ra tay nên để cô nàng này ở nhà, dù sao cũng là thê tử của hắn, không quá cần thiết phải ra ngoài xem những cảnh máu me như vậy nhiều. Dù đúng là một tên ngu về tình yêu, nhưng chút nhường nhịn cùng ân cần vẫn là phải biết.

Rất nhanh, La Thái Thiên đoàn xe đã về đến căn cứ. Sau khi vận chuyển đồ đạc về mật thất đã đào từ trước, La Thái Thiên bốn người đi về biệt thự của mình. Về đến biệt thự, La Thái Thiên bắt đầu tu luyện, tiếp đến là nhận lấy báo cáo từ phía dưới rồi xem xét về tình báo hôm nay. Vừa xem hắn vừa nhếch miệng cười trống rất khoái chí, giống như nghe được câu cptruyeenj buồn cười nhất thế gian vậy.

Sau đó La Thái Thiên cùng Liễu Ngọc Như vào phòng tắm, chỉ sau một lát phòng tắm bên trong tràn ngập xuân sắc cùng những tiếng thở dốc vang lên. Cả hai người dạo này không có làm nên ai cũng đều rất cuồng nhiệt, dâm mị khí tức trong phòng tắm lan cả ra ngoài

Nửa tiếng sau, La Thái Thiên bế Liễu Ngọc Như mềm nhũn đi ra rồi vứt lên giường. Cả hai hàn huyên một lúc rồi La Thái Thiên đứng dậy mặc quân phục vào, Liễu Ngọc Như thấy vậy khuôn mặt như dâu,mị mị nói:

"Thái Thiên, chàng còn đi đâu a? Thiên cũng sắp đen, ở lại đây một tí còn ăn tối nữa."

"Ta còn có việc bên kia, nàng cứ nằm đó đi. Để cơm cho ta tí về ta ăn cũng được."

La Thái Thiên vừa cài cúc áo vừa nói, nhìn vưu vật ở trên giường vặn vẹo thân thể nóng bỏng trắng muốt, suýt nữa có súc động tiếp tục vác thương sông lên đại chiến 500 hiệp. Bất quá công việc bên kia vẫn là quan trong hơn, lấy đại cục làm trọng, đè xuống tà hoả trên người rồi mặc nốt quần áo đi ra ngoài.

Chỉ thấy ở dưới nhà một bên Sát Vô Cơ chăm chú đọc sách, ở bên kia là Sát Vô Hối đang luyện công. Nhìn thấy La Thái Thiên đi tới, Sát Vô Cơ khuôn mặt có chút nóng lên, càng dán mắt vào sách như không thấy hắn. Hiển nhiên là động tĩnh trong phòng tắm lúc nãy thật không nhỏ, dù sao đây cũng chỉ là một biệt thự nhỏ trên núi nên không có hệ thống cách âm tốt.

"Sư phụ, người 'làm' xong rồi sao." Thấy La Thái Thiên từ trong đi ra, Sát Vô Hối từ trong chạy vào cười hắc hắc nói.

"Tiểu tử, ngưoi không chăm chỉ tu đạo, lại đi quan tâm mấy cái linh tinh, cẩn thận ta đánh nát cái mông bé của ngươi đó."La Thái Thiên cốc một cái vào đầu Sát Vô Hối, răn đe nói.

"Thôi, đi với ta một chuyến." La Thái Thiên khuôn mặt bình thản trở lại, nhẹ như mây nói.

"Vâng, sư phụ, tỷ tỷ có đi không?" Sát Vô Hối nhìn về phía Sát Vô Cơ đang chăm chú đọc sách hỏi. Chỉ thấy nàng mặt ngoài vẫn rất nghiêm túc, không có vẻ gì là để ý chuyện khác cả. Thế nhưng hiện giờ Sát Vô Cơ chính là đang vảnh tai lên nghe, quyển sách đọc đến trang nào rồi nàng cũng nhanh quên đi, chỉ biết giả vờ lật sách qua lại làm bộ đọc.

"Không cần,để hai người ở đây làm tối. Tí chúng ta về ăn là được." La Thái Thiên không để ý đến biến đổi của nàng, gần như ngay lập tức đáp lại.

"Vậy, đi thôi sư phụ."

Sát Vô Hối vốn còn định tạo cơ hội cho tỷ tỷ mình, bất quá nghe hắn trả lời vậy thì cũng không tiện nói thêm, ngoan ngoãn đi theo sau đi ra ngoài cửa.

La Thái Thiên một bên nhìn xa xa những đám mây mờ ảo trên trời, những gốc đa già cùng những đồi núi hùng vĩ xa xa. Hắn âm thầm thở dài, tính ra cũng đã được một tháng kể từ khi trọng sinh đến giờ, quá nhiều chuyện đã xảy ra.

Hắn đã có cái nhìn mới về cuộc sống,bỏ đi những tư tưởng cùng cảm xúc cũ. Bắt đầu sống một cuộc sống mới, nột lối sống mới cùng những niềm vui mà kiếp trước hắn chưa từng trải qua.

Cả tính cách lạnh lùng cùng cao ngạo cũng đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ có hồng nhan bên cạnh, có thủ hạ kề cận, hắn buộc mình phải biết điều chính tính khí của mình,ít nhất là không còn nông nổi như xưa nữa.

Nhiều lúc rảnh rỗi La Thái Thiên còn nghĩ nếu như hắn có thể dừng lại thời gian thì sẽ dừng ngay ở khoảnh khắc này. Một cuộc sống yên bình tĩnh lặng, không so đo với đời như vậy thật sự khó mà có.

Có vẻ như vừa đi vừa hồi tưởng khiến hắn đi nhanh hơn, chỉ trong một lúc đã đến sân huấn luyện. Tất cả mọi người đều đã xếp hàng nghiêm chính chờ sẵn. Ở hàng đầu là gần hai chục cái xác được che lên một tấm màn đen mỏng. Đây chính là những người đã tử trận trong trận chiến hôm nay.

Trên đài cao là một người bị trói, được đặt ở tư thế quỳ. Trên cổ đeo một xợi dây thừng được gắn chặt vào một khúc gỗ lớn được đặt trên đất. Ở xung quanh là những người bị trói lên cột gỗ to,bị dán trên miệng luôn phát ra tiếng ú ớ vì bị băng dính dán chặt.

Đúng vậy, đây là tên gầy kia và đồng bọn của chúng, hôm nay La Thái Thiên đã moi được từ trong miệng những tên tù binh ra về thân thế của bọn chúng. Thế mà lại là người của một trong ba đại căn cứ lớn ở thành phố Hoà Bình, Liên Vũ căn cứ.

Nhưng như vậy lại vừa đúng ý hắn, La Thái Thiên chính là muốn nhân cơ hội một tay mà khai chiến với Hỗn Kháng hội. Đợi Hỗn Kháng hội được lập nên, hắn sẽ bắt đầu tống tiếng công, quét sạch và đưa về dưới chướng tất cả căn cứ ở tính Hoà Bình này.

"Thủ trưởng, camera đã lắp đặt xong, có thể bắt đầu hành hình."

Lý Khôn từ đằng sau đi đến, chào theo nghi thức quân đội nói.

La Thái Thiên nghe vậy thì vui vẻ, sau đó bắt đầu lên đài, đứng trước những người lính của mình mà nói:

"Hôm nay chính là ngày chúng ta trả thù, hơn bốn trăm tên địch đã chết trong trận chiến này. Bất quá chúng ta cũng tổn thất gần hai chục anh em cũng nhiều vũ khí đạn dược. Vì vậy, bây giờ tôi muốn hành hình những tên này, chúng là những tên mà đã giết huynh đệ chúng ta,ta muốn chúng nợ máu thì phải trả bằng máu. Cho bọn chúng biết Lý Khôn căn cứ tôn nghiêm chính là không thể bị xúc phạm.

Sau đó La Thái Thiên bắt đầu hô lên:

"Người đâu,lên đài."

Rồi từng tốp người mặc bộ đồ màu đỏ đi lên,bọn chúng ai cũng cầm một thanh đại đao. Đây chính là những người tù binh đã cung cấp tình báo cho hắn, La Thái Thiên cũng đã đồng ý cho bọn chúng sống nên phải giữ lời. Bất quá với một điều kiện là phải giết một người đồng đội của mình để bày tỏ lòng trung thành.

Phải nói đây là một kế sách rất hiểm độc của La Thái Thiên, khiến cho những người này không có thể phản hắn đi lại đường cũ nữa. Cộng thêm với những công tác tưu tưởng của những người lính quân hắn,La Thái Thiên tin tưởng đám người này sẽ rất nhanh hoà nhập vào quân mình.

"Bắt đầu đi."

La Thái Thiên nói rồi gật đầu với Lý Khôn. Sau đó camera được bật lên và bắt đầu quay, từng người từng người cầm thanh đao của mình chọn đối thủ xuống tay. Cứ lần lượt như vậy,từng tiếng giẫy dụa cùng với tiếng đao chém vang lên. Sau đó là những tràng vỗ tay không ngớt từ phía dưới.

Chỉ một lúc,trên bục đã đầy áp là máu chảy. Tiếp theo là những tiếng ư ử trong tuyệt vọng của những ngừoi chưa được chọn. Mùi tanh tưởi cùng những mảnh nội tạng rơi xuống, thế nhưng ở dưới người bọn họ càng xem thì càng hả dạ. Không phải là vì quá tàn nhẫn, mà là bọn họ nghĩ đây đơn giản chỉ là trả thù thôi,không có cái gì đáng nói cả.

Từng người vừa chém nước mắt vừa rơi, đây chính là những người ngày xưa cùng họ chiến đấu. Bây giờ mình phản bội họ, cầm đao chém họ, thử hỏi có thể vui được không? Nhưng mà vì sợ chết, bọn họ buộc phải ép xuống cảm giác tội lỗi mà ra tay, âm thầm chúc đồng đội hạnh phúc cùng vui vẻ dưới hoàng tuyền.

Sau một màn chém giết, ở trên bục đã đầy rẫy là máu tươi, bên cạnh là một đám người áo đỏ đứng thành hàng cúi đầu xuống vẻ mặt tội lỗi. Ở dưới thì là những người lính vui mừng, có người thì vỡ oà dưới xác động đội thầm kêu lên đã trả được thù.

Còn bên này, La Thái Thiên ở một bên xem kịch, nhìn bên cạnh Sát Vô Hối nhắm chặt mắt lại, không đành lòng xem cảnh tượng kinh hoàng này.

"Vô Hối, con phải hiểu được, nếu không phải chúng ta là người thắng thì người trên đó sẽ là chúng ta. Đừng cảm thấy tội lỗi, trong chiến tranh thì ắt sẽ có lấy tử vong, nếu không phải chúng đứt tay đứt chân lòi gan lòi ruột thì đó sẽ là người nhà của chúng ta, có thể là vợ, là vợ, là bố là mẹ của ngươi và ta. Vậy nên, hãy coi giết ngừoi là đại đạo, là sát lục chi đạo!"

"Vâng, con hiểu rồi." Sát Vô Hối trong lòng vẫn còn khúc mắc, bất quá nghe hắn nói đúng nên cũng không có phản bác.

La Thái Thiên thở dài, hắn hôm nay mang tên này đến không phải vì nói mấy cái đạo lí đó. Mà là muốn giải khai khúc mắc trong lòng tên đồ đệ nhỏ này, muốn sau này hướng nó đến một tướng quân uy phong bát phương, tả xung hữu đột trên chiến trường chứ không muốn là một người yếu đuối.

Bất quá tạm thời vấn đề này vẫn còn nan giải, nhưng La Thái Thiên tin rằng với niềm đam mê võ học thì Sát Vô Hối sớm muộn cũng phải bước vào con đường này. Vậy nên phải dùng chiêu mưa dầm thấm lâu, từ từ thay đổi tâm tư của hắn.

TG:Dạo này ta bận ở trường, không ra chương đều, cả tuần sau mỗi ngày 2 chương bù nha~~

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật Windows
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.