Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Vây

Tiểu thuyết gốc · 2521 chữ

Trong thư viện trường

"Đã qua nửa giờ rồi,họ vẫn chưa về,liệu có xảy ra chuyện gì không." Tô Vạn nhi đứng ngồi không yên lo lắng hỏi bạn mình.

"Chắc là họ đi tìm thêm chút đồ ăn thôi,dù gì thì cũng hoạt động nửa ngày,chắc cũng có chút đói." Khả Vân tìm bừa một lí do để an ủi bạn mình nhưng trong lòng cũng không tự chủ mà lộp bộp một phen.

Đúng lúc này,tiếng gõ cửa dồn dập vang lên cũng với thanh âm có phần khần trương vọt lại:

"Mở cửa,ta là La Thái Thiên,các ngươi mở nhanh lên không thật sẽ chết người đó."

Không để hắn nói hết,Khả Vân đã ra mở cửa thì thấy La Thái Thiên đang ôm Lê Huyền Trang sắc mặt nhợt nhạt,cả người đều là vết thương thì mới hoảng sợ ra đỡ Lê Huyền Trang đi ra một góc rồi đặt cô ấy trên bàn.

Những người khác thấy họ về nên rất nhanh tụ lại,nhưng thấy Lê Huyền Trang đang nằm trên bàn sắc mặt tái nhợt, Tô Vạn Nhi cũng nhanh chóng chạy lại thấy bộ dáng chật vật của Lê Huyền Trang thì mới tức giận hét lên:

"Vì sao,vì sao La Thái Thiên anh kéo bạn tôi ra ngoài mà không bảo vệ tốt Trang Nhi,vì sao mà anh lành lặn mà Trang Nhi lại chật vật thế này. La Thái Thiên,anh nhìn đi,bạn tôi giờ thành bộ dạng gì rồi,vết thương khắp người,sắc mặt tái nhợt. Nàng ấy mà xảy ra mệnh hệ gì thì dù anh có thế nào đi nữa thì tôi cũng liều với anh,cho anh phải đi đến cùng bồi nàng."

Tô Vạn Nhi uất ức vừa thút thít vừa đấm vào ngực của La Thái Thiên trách móc,tựa như có người vừa lấy mất thứ quý giá nhất của nàng.Khả Vân đứng một bên không nói gì nhưng ánh mắt cũng ai oán nhìn La Thái Thiên. Dù Lê Huyền Trang Không phải là thân chị em của cô nhưng cả ba người đã chơi với nhau rất lâu rồi,đã sớm không còn là bạn thân bình thường nữa rồi.

La Thái Thiên bị nàng nói thì cũng có hơi tức giận,định nói cái gì đó nhưng lại cuối cùng vẫn không nói ra . Hắn đứng yên đó để cho Tô Vạn Nhi đánh,chửi mắng mình và ánh mắt lo lánh hướng về nhìn xem Lê Huyền Trang.

Lúc đó,La Thái Thiên tức giận cũng vì bản tình đế hoàng trời sinh kiêu ngạo của hắn. La Thái Thiên hồi xưa lúc nào cũng được người nịnh nọt,chưa ai dám nói những lời như thế với hắn cả. Nhưng hắn chợt nghĩ lại,mình bây giờ cũng không phải một vị oanh liệt đế hoàng,khiến người người kính phục nữa. La Thái Thiên hắn bây giờ cũng chỉ là một người thường thôi. Nhưng lí do lớn nhất khiến La Thái Thiên hắn không thểphản bác lại là thật tâm áy náy với Lê Huyền Trang.

"Tôi xin lỗi,là La Thái Thiên tôi không bảo vệ tốt nàng,để xảy ra sự việc này cũng là do tôi, bây giờ tôi cần phải đi ra phòng ý tế để lấy cồn sát trùng và băng gạc,tiện thể lấy luôn kim khâu để khâu vết thương của nàng lại lại. Đợi tôi về thì cô muốn đánh,mắng chửi tôi thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng chấp nhận,được không?

Đứng nửa ngày,La Thái Thiên mới rặn ra được một câu.Đây là lần đầu tiên anh nhượng bộ như vậy.

"Vậy anh cần nhanh lên,trời sắp tối rồi,tôi không nghĩ chúng ta phải ở mãi trong thư viện này đâu." Khả Vân thở dài một tiếng,bình tĩnh lại rồi nói.

"Ừm"

La Thái Thiên trả lời xong,lập tức chạy ra khỏi cửa,xuống dưới khu A để tìm phòng y tế. Vốn khu C và khu A cũng không quá cách xa nhau,thứ duy nhất cản trở La Thái Thiên chính là đám tang thi ở hành lang khu A.

Nhưng hiện tại với tu vi Tụ Khí tam trọng đỉnh phong của La Thái Thiên,anh vẫn có thể dọn dẹp đám tang thi đó nhưng sẽ tốn chút thời gian và công sức. La Thái Thiên quyết định đi vòng,dù xa hơn nhưng với tốc độ của anh cũng chỉ mất thêm vài giây.

Đi đến cửa của phòng y tế,La Thái Thiên mơ cửa ra lao vào trong,cẩn thận tìm kiếm. Sau một hồi tìm kiếm,La Thái Thiên cũng tìm thấy thứ mình cần liền cầm theo rồi định đi ra.

Chỉ là chưa kịp đi ra, một con tang thi đã đi đến gần anh,không nghĩ nhiều La Thái Thiên trực tiếp vung quyền vào đầu con tang thi khiến nó chết đi rồi ném nó sang một bên. Chỉ là La Thái Thiên bất cẩn,lại ném đúng về phía tủ đựng thuốc và đồ dùng.

Vì lực chịu lực quá mạnh,cái tủ lung lay rồi đổ xuống. Chỉ nghe tiếng ầm to lớn phát ra,rồi những tiếng vỡ từ những lọ thuốc hay tiếng leng keng của vật liệu y tế rơi xuống. Vì mỗi tiếng động rất to,tang thi xung quang liền tụ tập lại về phía La Thái Thiên. Anh định đi vào đại khai sát giới một phen nhưng cũng rất nhanh từ bỏ ý nghĩ này vì Lê Huyền Trang đang đợi anh đến khâu vết thương,anh không thể mất thời gian ở đây với đám tang thi này được.

Lê Thái Thiên chợt đẩy nhanh cước bộ của mình,chạy về phía thư viện,những con tang thi đang định đi phòng y tế thấy La Thái Thiên lao ra liền đi ra đuổi theo anh. Những con tang thi không có mục tiêu thấy La Thái Thiên chạy qua cũng ra nhập vào đoàn truy đuổi.

Khi anh sắp về đến thư viện thì ở sau anh cũng đã tụ tập hơn trăm con tang thi rồi,nếu như đoạn đường từ phòng y tế đến thu viện xa hơn thì con số đó có khi phải gấp đôi,gấp ba.

Anh cũng không để ý đám tang thi đằng sau mình mà chạy vào thư viện.

Nhìn thấy anh hớt ha hớt hải chạy vào phòng thư viện,Khả Vân đi lên hỏi anh:

"Sao rồi,có lấy được không."

"Có,nhưng có một vấn đề là chúng ta đã bị đám tang thi phát hiện,cần phải đi ra khỏi đây ngay bây giờ." La Thái Thiên cầm một số thứ lấy được trong phòng y tế rồi đặt xuống bàn.

"Nếu chỉ có vài chục con,tôi nghĩ anh giải quyết được mà,chẳng lẽ anh bị thương?" Khả Vân nhìn La Thái Thiên nhớ lại anh một mình chém giết hơn mấy chục con tang thi,nghi hoặc hỏi.

"Ồ,thì đúng là vậy nhưng hiện giờ có hơn trăm con tang thi đang sắp đến đây,chuẩn bị hết đồ dùng mang vào cặp sách rồi đi ra xe thôi." La Thái Thiên gấp sắp không được thúc dục bọn mọi người.

Nghe La Thái Thiên nói vậy sắc mặt mọi người đều đen lại rồi,chỉ hai hơn chục con tang thi đã làm bọn họ sợ mất mật rồi mà hiện tại nghe tin hơn trăm con tang thi đang đi về phía họ thì chợt gấp rút lên,đứng dậy đi về phía chỗ để đồ của mình.

Chỉ đúng lúc này,cánh cửa đã bắt đầu có có tiếng đập cửa từ ngoài. May là từ khi La Thái Thiên về,anh cũng đã lấy một cái tủ sách chèn vào chính giữa rồi

Nghe thấy vậy mọi người vốn ai cũng sợ hãi giờ nghe tiếng nên chỉ trong hơn một phút nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc lại rồi xếp thành hàng nghiêm chỉnh đợi La Thánh Thiên ra mệnh lệnh kế tiếp. Bất chi bất giác,bọn họ đều có chung tâm lí ỷ lại vào anh. Nên trong lòng đã tôn anh lên làm chỉ huy,không ai dám làm loạn khi còn La Thái Thiên ở đây.

La Thái Thiên nhìn mọi người đã tụ tập đông đủ,nói:

"Các cậu đi lấy rèm cửa,buộc dây lại chúng ta phải leo xuống. Bọn tang thi ở dưới bị đám tang thi ở ngoài làm cho kinh động rồi. Chắc bây giờ ở dưới không còn con tang thi nào nữa,phải chăng có cũng chỉ là vài con thôi."

Vì thư viện nằm ở trên tầng 2,nên cũng cách mặt đất đến khoảng 5m. Nếu với tu vi của La Thái Thiên,nhảy xuống chỉ là việc nhẹ nhàng thôi. Nhưng còn với đám học sinh thì lại không chắc nên anh mới bảo lấy rèm cửa để làm dây leo xuống.

La Thái Thiên nhìn thấy Văn Chiến mặc võ phục,nên chỉ vào anh rồi ra đề nghị:

"Người bạn học này,bây giờ là thời khắc quyết định sinh tử của chúng ta,chúng ta cần phải đồng tâm hiếp lực lại. Nhìn bộ dạng của cậu chắc hẳn trong nhà võ,tôi muốn cậu giúp tôi cầm cây gậy sắt này lên,giúp tôi xuống dưới trước giết tang thi được chứ."

Văn Chiến thấy La Thái Thiên chỉ vào mình rồi nói,anh cũng lập tức đứng ra. Văn Chiến dù đúng là giỏi võ,nhưng anh rất sợ tang thi. Vì Văn Chiến vẫn còn ám ảnh cảnh hai người đồng đảng của anh từ từ biến thành tang thi như thế nào. Nhưng từ khi thấy La Thái Thiên xông đàn tang thi chém giết như sói lạc bầy cừu. Văn Chiến rất ngưỡng mộ La Thái Thiên,cũng muốn đi theo La Thái Thiên,nhưng vì vấn đề mặt mũi nên không có trực tiếp như Nguyễn Khải.

"Tôi,được không?" Văn Chiến không tự tin chỉ vào mình hỏi La Thái

"Nên nhớ,cậu là đàn ông. Là một thằng đàn ông thì đừng trông mong gì vào người khác,tôi nói cậu làm được thì cậu sẽ làm được thôi. Chẳng lẽ cậu lại không bằng một người phụ nữ?" La Thái Thiên vỗ vai Văn Chiến,ánh mắt ám chỉ Lê Huyền Trang rồi lại nói tiếp:"Thôi được rồi,câu nhanh lên thôi,dây được mắc xong rồi cậu đi xuống thôi. Nhớ là nhằm vào đầu rồi đánh,còn tôi phải ở trên bọc hậu cho họ đi.

Nghe được lời này làm Văn Chiến vốn không có tự tin liền lấy lại được phong độ vốn có của mình. Đúng a,Lê Huyền Trang nàng là một cô gái yếu đuối mà cũng xông ra ngoài cùng La Thái Thiên giết tang thi đấy thôi,cớ sao mình lại không làm được giống nàng chứ.

Rất nhanh,cậu quyết định cầm cây gậy sắt La Thái Thiên đưa cho rồi leo xuống dưới. Ở dưới bây giờ cũng chỉ còn xót lại hai,ba con tang thi thôi. Thấy Văn Chiến từ dây thừng leo xuống.

Khi Văn Chiến đi hẳn xuống dưới rồi,tang thi mới lao về phía anh. Nhìn thấy bộ dáng ghê tởm của bọn hắn anh vẫn thấy có hơi sợ.Văn Chiến liền cắn môi rồi cầm chặt cây gậy,lao lên đập vào đầu một con tang thi rồi dùng quyền cước rất nhanh hạ được những con còn lại.

Theo đó mọi người cũng bắt đầu đi theo xuống,từng người từng người rất quy củ leo xuống không một tiếng động. Nhưng lúc này,từng tiếng đập của càng mạnh hơn cũng nhanh hơn. Biết cánh cửa sắp không chịu nổi,anh mới nói với những người đằng sau:

"Nhanh lên,sắp không kịp nữa rồi,với tốc độ của mấy người thì chúng ta sẽ bị tang thi ăn thịt mất."

Anh vừa nói xong,đán tang thi đã phá được cửa rồi đi vào. Đi xung phong là hai con tang thi mập mạp tiến hoá rồi theo xong là lít nha lít nhít tang thi đi vào.

La Thái Thiên cầm chắc chuôi đao của mình,phi thân lên dây dưa với đám tang thi để mọi người có thời gian đi xuống.

Thấy tang thi đi vào,mọi người cũng bắt đầu gấp lên. Lần này họ không xếp hàng nữa,trực tiếp chen lấn để đi xuống,có người còn trực tiếp nhảy xuống luôn,may mà có người dưới đỡ được nên không bị sao.

Rất nhanh,ba mấy người theo thứ tự đã xuống dưới được hết rồi. Chỉ còn La Thái Thiên và đám người Khả Vân vẫn ở trên này. Thấy vậy La Thái Thiên quát to:

"Hai cô đi mau,ở lại muốn chết à. Lê Huyền Trang cứ để tôi,các cô đi xuống nhanh lên,tôi sắp không chịu nổi rồi."

Hai nàng nghe được vậy,liền an tâm bắt đầu đi xuống,chỉ thấy La Thái Thiên đã bị đám tang thi đông đảo vây lại. Nên khi các nàng đi xuống bắt đầu lo lắng.

Một lúc sau,một tiếng gầm to vang lên,La Thái Thiên ôm Lê Huyền Trang vẫn đang hôn mê nhảy xuống. Chỉ thấy hiện tại la Thái Thiên quanh thân toàn là máu,nhưng đó cũng không phải là máu của anh mà là máu của tang thi.

Thấy mọi người sững sờ,La Thái Thiên nói to:

"Đi mau,không có thời gian lãng phí ở đây đâu chưa biết chừng bọn tang thi vẫn còn đuổi theo đó." Nghe La Thái Thiên nói vậy,mọi người mới tỉnh táo lại,bắt đầu đi theo La Thái Thiên.

Họ đi ra một đường rất thoải mái vì tang thi đã bị thu hút hết lên trên rồi. La Thái Thiên đi lên một chiếc xe,giết tang thi lái xe rồi lấy chìa khoá từ trên người nó.

Mọi người cũng đi theo La Thái Thiên lên xe. Lúc này La Thái Thiên gãi đầu cưới cười nói:

"Có ai ở đây biết lái xe không,tôi...chưa từng lái xe a"

La Thái Thiên có lục lọi một chút kí ức của chủ nhân cũ của thân thể. Nhưng lại chủ nhân cũ của cơ thể này cũng không biết lái xe. Dù sao hắn cũng chỉ là học sinh lớp 12 thôi,chỉ là việc học cũng chiếm hầu hết thời gian của hắn, lấy đâu ra thời gian đi học lái xe chứ.

"Tôi biết." Thấy không ai nói gì,Tô Vạn Nhi cũng phải xung phong nói ra. Cô ấy đúng là biết lái xe,những thứ cô hay lái là những chiếc xe thể thao đắt tiền,chứ không chắc là biết lái xe bus. Nhưng cô nghĩ chắc cũng không khác nhau là mấy.

"Được cô lên lái,tôi đứng một bên xem rồi cô dậy tôi được chứ." La Thái Thiên không muốn lúc nào cũng phải mang một người khác đi theo để lái xe cho mình nên anh cũng nghĩ đi học nó.

Tô Vạn Nhi loay hoay một chút rồi bắt đầu nổ máy rồi đi. Cô đi ra khỏi trường rồi bắt đầu đi về hướng biệt thự chỗ Khả Vân ở.

Vì chỗ khu biệt thự chỗ khả Vân ở cũng khá gần trường học. Nên chỉ trong 15 phút,cỗ xe bus đã đỗ ở trước cổng khu biệt thự.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.