Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị tập kích

Tiểu thuyết gốc · 2040 chữ

Bọn họ đi xuống xe bus rồi nhìn về khu biệt thự.

Bình thường thì khu biệt thự sẽ có hai bảo vệ trước cổng nhưng hiện nhưng vì mạt thế xảy ra,có lẽ họ đi tìm chỗ trốn hoặc biến thành tang thi rồi.

Xe bus đi vào không trở ngại,trên đường vào,mọi người ánh mắt đều vọng tra ngoài,chiêm ngưỡng khu biệt thư này. Có rất nhiều người chưa bao giờ được tận mắt thấy một khu biệt thự ở ngoài đời thật cả,họ cũng chỉ có thấy ở trong phim thôi nhưng có vẻ là ở ngoài đời,những khu biệt thự này trông đẹp đẽ và xa hoa hơn hẳn.

Chỉ biết là Khả Hân nói khu biệt thự này rất rộng,diện tích hơn 10 héc-ta,mỗi biệt thự ở khu này đều rất to và hùng vĩ,cây xanh khắp nơi. Cũng thấy được vài ba cái sân tennis cũng như bóng giổ,bóng đá... Từng khu biệt thự khu nào cũng có bể bơi riêng,cũng như một sân vườn to để trồng các loại cây.

La Thái Thiên không nhịn được nhìn một chút nhưng cũng không nhiều,vì chỉ riêng cái cung điện ngày xưa của hắn cũng rộng và dặm vuông rồi,mức độ xa hoa và hùng vĩ thì không phải bàn cãi,đương nhiên hắn sẽ không nhìn nhiều.

Khả Hân bảo nhà khu biệt thự nàng ở là khu cuối cùng cũng là khu sang trọng nhất,phải mất một chút xíu thời gian mới đến được. Mọi người cũng không bất ngờ,vì ai cũng biết gia thế của Khả Vân rất giàu có,bố Khả Vân làm ăn lớn,mẹ nàng làm viện phó của một bệnh viện lớn,một tháng cũng phải kiếm về mấy tỉ. Đừng nói một khu biệt thự xa hoa này,dù nàng nói nàng có mười khu mọi người cũng tin.

Chỉ là La Thái Thiên lại thấy có chút kì lạ,từ lúc lái xe vào khu biệt thự này,La Thái Thiên cứ có cảm giác có người đang theo dõi La Thái Thiên đoàn người,nhưng hắn lại không rõ là ai. Cái thứ hai khiến hắn nghi hoặc là Tô Vạn Nhi đã lái xe vào từ rất lâu rồi,đáng lẽ phải có ít nhất một con tang thi nghe thấy tiếng đi ra chứ. Nhưng nãy giờ La Thái Thiên xem lại chẳng có con nào cả.

Chợt La Thái Thiên nghĩ ra một trường hợp. Một lúc sau,xe đi đến một đoạn đường chỉ có cỏ cây xung quanh thì La Thái Thiên cười cười,biết ý nghĩ của mình đã đúng.

Bất chợt,một nhóm người đi ra,bao vây lấy đoàn xe. Ai nấy đều cầm gậy gộc,phóng lợn,mắt mỗi người đều mang một vẻ lưu manh.Tô Vạn Nhi thấy vậy, hoảng hốt vội phanh gấp xe.

Thấy thế La Thái Thiên bình tĩnh nhìn Tô Vạn Nhin nói:

"Để tôi xuống xe xem có chuyện gì."

"Tôi đi cũng với anh." Tô Vạn Nhi thấy La Thái Thiên định xuống xe thì đi theo sau.

Thấy đám người xung quanh vẻ mặt hung ác,mỗi người đều cầm vũ khí. Mọi người trong xe cũng cảm giác run sợ,ở yên ngoan ngoãn trong xe. Dù gì họ cũng chỉ là một đám học sinh chưa từng trải sự đời.

"Xin hỏi các vị hảo hán có chuyện gì vậy?" La Thái Thiên bình tĩnh hỏi đám người xung quanh.

Một tên nam tử tráng kiệt tóc vàng bước ra,tay cầm một cái gậy sắt lớn. Ánh mắt dâm đãng không hề che dấu nhìn về phía Tô Vạn Nhi,khiến cô lộ ra một thần sắc chán ghét.

"Tiểu tử,đoàn các ngươi xâm nhập trái phép căn cứ của chúng ta,bảo đám người trong xe đi hết xuống đây,nữ thì đi theo ta,nam thì làm nô dịch." Nam tử tóc vàng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Vạn Nhi,nói.

Tô Vạn Nhi không nhịn được ánh mắt của hắn,đứng ra nói:

"Phi,các ngươi những người này,thật là không biết xấu hổ. Đây đâu phải đất nhà ngươi,ngươi cũng không có quyền chặn lại xe của chúng ta. Lại còn nô bộc nữa,ngươi không đầu thật bị úng nước hay là thật sự không coi nhà nước ra gì rồi?"

Thấy cô phản ứng như vậy,tên nam tử tóc vàng chỉ cười phá lên,nói:

"Tiểu mỹ nữ,cô không biết bây giờ là thời đại nào rồi đi,trung ương đã rơi vào tay đám tang thi rồi,bộ máy nhà nước cũng đã bị tê liệt rồi. Quân đội thì họ cũng phải lo việc của họ,cũng đâu tới lượt liên quan đến đây." Cười xong,hắn có phần không kiên nhẫn lại quát:" Không nói nhiều với bọn mày,thành thành thật thật đưa hết lương thực,nữ nhân ra đây cho tao!"

Nghe được việc này,Tô Vạn Nhi cũng tỉnh ngộ. Nguyên lại là vây,thảo nào đã mấy tiếng đi qua kể từ lúc mạt thế bắt đầu,nhà nước vẫn không có thông báo chính thức nào.

"Ồ,nếu tôi nói không thì sao?" La Thái Thiên giả bộ ngây thơ trước mặt hắn hỏi lại.

Nghe được La Thái Thiên nói vậy,cả đám người xung quanh đều cười to. Nói không ư? Người có tư cách đó không. Cười một lúc,sắc mặt tên nam tử nghiêm túc lại rồi nói:

"Thì mày sẽ chết rất thảm đó."

"Ồ,xin chỉ giáo?" la Thái Thiên ánh mắt có chút chêu ghẹo nhìn nam tử tóc vàng.

"Không biết sống chết."Nghe vậy nam tử tóc vàng lền nổi đoá,không nhiều lời vung định động thủ.

Chỉ thấy sau đó một tia sáng kì dị loé lên,La Thái Thiên vẫn đứng đó cười nhưng không phải cười,bộ mặt trông rất quỷ dị nhìn nam tử tóc vàng nói:

"Đã rất lâu rồi ta chưa được nghe người nào nói câu nói đó,tưởng niệm quá a."

Chỉ thấy trên cổ nam tử tóc vàng có một đạo vết cắt rất nhỏ,từ từ chảy máu ra,xong vết cắt càng lúc càng đậm,máu chảy ra như suối. Nam tử tóc vàng ánh mắt sợ hãi cũng mang theo chút hối hận rồi theo đó mà gục xuống.

Toàn trường một mảnh tĩnh lặng,kể cả đám học sinh lẫn đám lưu manh cũng giật nảy mình. Bọn họ không biết một nam sinh trông rất phổ thông này lại khủng bố như vậy. Một lời không hợp liền giết,mà còn kinh khủng hơn là bọn hắn căn bản cũng nhìn không ra tốc độ ra chiêu của La Thái Thiên.

Qua khoảng 3 giây có người trong đám lưu manh trấn tĩnh lại,hô to lên:

"Hắn giết người, mọi người cùng xông lên theo tôi đánh chết hắn."

Nghe được đạo tiếng hét này mọi người mới bừng tỉnh. Đúng a,một tên nam sinh thì có thể khoẻ đến thế nào.Chúng ta nhiều người thế này,mỗi người một ngụm nước bọt cũng để tiểu tử này chết đuối rồi.

Nghĩ được thế,mọi người bắt đầu xông lên,lao về hướng La Thái Thiên.

Cũng không đợi bọn hắn đến,La Thái Thiên đã lao lên. Dùng tốc độ của mình để tiếp cận đám người.

Đám lưu manh thấy thế liền kinh hỉ,nguyên lai tên này mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng quá kém a. Nội tâm thầm nói hắn "không tự lượng sức" còn dám lao vào giữa bọn họ,coi bọn họ đứng yên cho hắn đánh sao?

Chỉ là đám lưu manh đã sai,La Thái Thiên lao lên một đường,những tên lưu manh chưa kịp chạm vào hắn đã bị La Thái Thiên nháy mắt chém giết. Hắn căn bản là đủ mạnh,nên không muốn mất thời gian,trực tiếp lao lên luôn.

Trong lúc La Thái Thiên như sói lạc vào bầy cừu điên cuồng chém giết,một thân ảnh đi đi ra sau Tô Vạn Nhi,khống chế lấy nàng rồi kề một thanh chuỷ thủ lên cổ nàng,giọng nói chàn đầy tính uy hiếp

"Vị huynh đệ kia,xin dừng tay một chút,có gì chúng ta hảo hảo tâm sự,taats cả chỉ là hiểm lầm,không nên chém giết làm gì cả,đừng làm tổn thương hào khí."

Lúc này,La Thái Thiên đã giết tới đỏ mắt,nhưng chợt nghe thấy tiếng nói âm trầm từ Tô Vạn Nhi vọng lại,không thể không dừng lại rồi nhìn sang.

La Thái Thiên thấy Tô Vạn Nhi đằng sau là một nam tử trung niên cao to,khuôn mặt có phần hiền hậu nhưng trong ánh mắt có phần chấn tĩnh xen lẫn với một phần giảo hoạt. Đây đích thị là một lão hồ ly chính hiệu. Cái chính khiến cho La Thái Thiên cẩn thận lại là người này khí tức cùng mình không sai biệt lắm,cũng là Tụ Khí tầng ba.

"Được thôi,nhưng có vẻ người của ông không có ý tứ muốn nói chuyện a."

La Thái Thiên vẫn mang một dáng vẻ bình tĩnh đến mức khuôn mặt anh tú có chút băng lãnh,nhìn xung quanh mình đám người vẫn bao vây lấy mình.

"Đám tiểu tử,lui ra đi. Lần sau ai đi điến cũng là khách,mà đã là khách thì phải nhiệt tình chào đón nhớ chưa." Nam tử trung niên thấy La Thánh Thiên dừng lại cũng bỏ dao ra khỏi cổ Tô Vạn Nhi,phất tay với đám người.Bọn người thấy vậy thì tản ra,trong lòng vẫn còn sợ hãi nhớ lại.

"Vị huynh đệ này,tôi là Lê Thanh Phong,thủ lĩnh mới của khu này,cậu có thể gọi tôi là Lê lão ca,vẫn chưa biết quý danh của huynh đệ đây?" Nam tử trung niên vẫn đứng đấy,nói.

La Thái Thiên cũng thấy hắn thành thật,cũng không muốn một hồi đánh giết. Dù sao nếu mà lại đánh tiếp,La Thái Thiên cũng không nắm chắc có thể đánh thắng được họ liên hợp lại. Hắn không nạng không nhẹ trả lời:

"La Thái Thiên."

"Nguyên lai là La lão đệ,nhìn hướng đi của các ngươi là đi sâu trong biệt thự a,cũng đúng lúc chúng ta cũng định đến đấy thăm dò."Lê Thanh Phong đi đến gần La Thái Thiên nói tiếp:"Không biết La lão đệ đây có nhã hứng đi cùng ta không."

"Được thôi,dù sao có thêm bạn vẫn vui hơn mà." La Thái Thiên cười trong ánh mắt thoáng vẻ mưu kế nói.

"Vậy để ta đi cùng xe của La lão đệ đi,đám tiểu tử các ngươi đi một mình,ta muốn cùng La lão đệ hảo hảo tâm sự một chút." Lê Thanh Phong cười to lên rồi nói với đám thủ hạ.

"Nhưng.." Bọn người kia đang định nói gì bỗng thấy ánh mắt của Lê Thanh Phong hiện lên vẻ 'không sao đâu' biểu lộ thì cũng không nói gì,thành thành thật thật đi lên xe.

Lê Thanh Phong đi lên xe cùng cới La Thái Thiên cùng Tô Vạn Nhi,Tô Vạn Nhi vẫn lái xe còn hai người kia ngồi với nhau.

Cảm giác được ánh mắt ngưỡng mộ cùng kính trọng và cũng có chút ánh mắt...thâm tình của nữ sinh,La Thái Thiên cười khổ.

Xe bus lại bắt đầu đi về sâu,La Thái Thiên vẫn đang cùng Lê Thanh Phong đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ.

Hoá ra Lê Thanh Phong đám người vốn là một băng đảng nhỏ. Mạt thế xảy ra đám người Lê Thanh Phong liền nghĩ đến nơi này,liền đến đây. Qua một thời gian, bọn hắn cũng tiêu diệt được hết đám tang thi ở ngoài,đang định đi vào trong thì La Thái Thiên đoàn người tới,và liền có chuyện tiếp.

Nói đến đó,Lê Thanh Phong nói là chuyện 'hiểu nhầm' nhưng La Thái Thiên biết,nếu hắn không biểu lộ ra chút cường thế thì chắc giờ này đã bị cướp sạch rồi.

La Thái Thiên một hồi thầm kêu may mắn. Nếu đây là băng đảng lớn,việc tất yếu là sẽ có súng,lúc đo đối phó với mình chỉ cần vài giây,đâu cần lo lắng nhiều vậy. Hắn tất nhiên là biết uy lực của súng,nếu chỉ một hai khẩu thì lấy tu vi hắn có thể miễn cưỡng chống được.nhưng nếu quá nhiều thì cũng chỉ đầu hàng thôi.

Chỉ trong vài phút,xe bus đi đến khu biệt thự trong cùng rồi dừng lại.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.