Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di tích Thánh giả

Phiên bản Dịch · 2437 chữ

"Nơi chôn cất di hài Thánh giả?"

Theo truyền thuyết, những người dân đầu tiên ở niên đại Thánh hiền đã từng mở ra một nơi ẩn náu trong thung lũng, cửa vào thung lũng có pho tượng của các vị vua đầu tiên từ cổ xưa, mọi sinh vật bóng đêm có ý đồ tiến vào đều sẽ bị sấm sét đánh xuống — thậm chí lực lượng bóng đêm sẽ bị áp chế xuống mức độ thấp nhất trong phạm vi một cây số quanh thung lũng.

Sau đó, trong kỷ nguyên bóng tối rung chuyển, loài người, tinh linh, người lùn đi ra khỏi nơi ẩn náu, dưới sự dẫn dắt của kỵ sĩ Thiên thanh đã đánh bại Rồng Hoàng Hôn "Tai Họa", mở ra điểm khởi đầu cho niên đại Hỗn độn.

"Chính là di tích Thánh giả, thung lũng Thủ hộ đế vương, thưa công chúa điện hạ." Ovewell đáp.

"Hắn có thể tìm được nơi đó sao?" Hồng trà đã được đổi một lần, nhưng công chúa điện hạ vẫn không màng tới. Ngay cả tách trà bằng gốm trắng gắn tơ vàng mà nàng yêu thích cũng bị ngó lơ, chỉ có ngón tay thon dài cầm thìa bạc là thỉnh thoảng lay động vài cái.

"Người thanh niên kia thực giống như có khả năng tiên tri, nhưng lại không biết rõ vị trí chính xác." Ovewell đáp.

"Có điều, biện pháp tìm đường của cậu ta khá khéo léo, công chúa hẳn đã từng nghe nói tới —nữ vương phù thủy Bunosong tuân theo sức mạnh của số mệnh và các vì sao hết thế hệ này sang thế hệ khác, mà ngay cả trong hội nghị giữa các tháp phù thủy Buga cũng có phái cho rằng tồn tại lực lượng số mệnh và các vì sao, bắt nguồn từ nữ thần mù Elaine."

"Ta cho rằng đó là chuyện xưa chỉ có trong thần thoại."

"Chưa hẳn là thế."

"Ta có thể tiếp tục nghe không?"

"Nhưng thưa điện hạ, giáo viên cung đình của người là tước sĩ Panoson đang đợi đấy."

Thiếu nữ cười, tinh nghịch nói: "Đã muộn rồi, ngài Ovewell, cho nên mời ngài tiếp tục kể đi. Ta muốn nghe xem bọn họ làm thế nào vượt qua đêm đó."

Ovewell cười cười, sớm đã đoán được, thế là tiếp tục nói: "Câu chuyện của chúng ta phải bắt đầu từ một truyền thuyết, một câu chuyện xưa về một vị vua cùng với con hươu đực màu trắng."

Sắc trời đã đen hẳn. Gió đêm đảo qua tầng tầng mây trắng, khiến cánh rừng linh dai kéo dài trùng trùng kêu lên rào rào, nghe như tiếng sóng biển.

Freya lo lắng nhìn bầu trời đen nhánh. Gió thổi làm mái tóc nàng bay loạn. Thiếu nữ nắm lấy bàn tay của người bạn thân nhất, nhỏ giọng nói: "Cái tên Burlando kia rốt cuộc có chắc chắn không đây. Dù sao thì ngay cả chú Reto, chú Manord cũng chưa từng nghe nói tới cái gì gọi là nơi chốn cất di hài Thánh giả —"

"An tâm, Burlando đáng tin cậy nhất." Tiểu thư thương nhân nhìn ngôi sao phía sau tầng mây, đáp.

"Cậu vốn chẳng thèm nghĩ ngợi qua."

"Vốn là không cần mà."

Nói chuyện với cái đầu trống rỗng này khiến Freya chán nản, lập tức phát hiện ra sự căng thẳng của mình dường như đã phai nhạt đi rất nhiều. Nàng nghĩ, dường như trên người Roman và Burlando có một phẩm chất nào đó giống nhau, có thể làm cho người ta an tâm.

Nhưng Burlando là bình tĩnh tự tin, còn Roman là vô tư vô lự. Thiếu nữ tóc đuôi ngựa chợt cảm thấy bản thân mình cũng chẳng biết nếu mình không có họ ở bên, thì lúc mình gặp khó khăn phải biết nên làm thế nào mới được.

Chợt đúng lúc này, trong đoàn người chạy nạn phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thán tụng. Freya và Roman cùng quay đầu lại, khó tin nhìn về phía trung tâm doanh trại vừa xuất hiện một sinh vật xinh đẹp đến mức khiến người ta khó thở — đó là một con hươu đực toàn thân màu trắng trong — thân thể nó hiện ra tỉ lệ hoàn mỹ nhất của loài sinh vật tao nhã mà cao quý, bốn chi thon dài, thân thể cao lớn, sừng trên đầu sắc bén như mũi kiếm.

Đây dường như không phải sinh linh nên tồn tại trên thế gian này. Nó nhảy lên một tảng đá, chung quanh thân thể có những đốm sáng dập dềnh vờn quanh giống như đom đóm.

Không chỉ là các nàng, ngay cả đoàn người Reto, Manord và Batom vào giờ phút này cũng không hẹn mà cùng đứng dậy. Burlando đứng ở chỗ xa hơn đang cầm bức tượng hươu đực, đứng cùng với thuật sĩ luyện kim Tama nhìn con hươu đực kia nhún nhảy mấy cái trên tảng đá, gật đầu với họ một cái rồi chạy ra xa.

"Thành phẩm hơi khiếm khuyết, nhưng dù sao điều kiện có hạn, làm được tới mức này đã là cực kỳ hiếm có rồi." Burlando nói. Hắn rất vừa lòng với kết quả luyện kim đầu tiên của mình.

Shire và Tama đều tỏ ý kiến giống nhau, có điều phù thủy tùy tùng trẻ tuổi vẫn hỏi: "Thưa lãnh chúa, ngài nói cái thung lũng Thủ hộ đế vương kia có bao nhiêu tính chân thật?"

"Anh biết gì sao?" Burlando sửng sốt.

"Đương nhiên, tri thức cổ đại là bắt buộc với phù thủy. Rất nhiều trường phái phép thuật đều có nguồn gốc từ niên đại Thánh hiền."

"Ta có thể cam đoan tính chân thật, chẳng qua thung lũng kia nằm trong sương mù, ta cũng không xác định được vị trí. Ta chỉ có thể hi vọng rằng tối nay nữ thần Elaine có thể ra sức một chút, để hươu bảo bối của ta có thể tìm được đường nhanh thêm tí."

Burlando thầm nói đó là tất nhiên. Nơi chôn cất di hài Thánh giả cũng rất nổi tiếng trong trò chơi, từng có vô số người đi qua, cũng có nhiều người phỏng đoán là bên trong có khả năng cất giấu một bí mật vĩ đại — chẳng qua cho tới nay vẫn chưa ai lấy được thứ gì trong đó. Hắn cũng từng đi qua, nhưng thứ phát hiện ra cũng chỉ giống như người khác.

Đó chính là chẳng phát hiện cái quỷ gì hết —

"Ra sức?" Tama hỏi.

"Chính là xem nữ thần Elaine có chiếu cố chúng ta không." Burlando đáp.

"Không chiếu cố thì sao?" Shire quay lại.

Lần này Burlando không trả lời, ít nhất cũng có ba đến sáu nghìn khô lâu và zombie đang theo đuôi phía sau, đằng trước thì có bộ đội tinh nhuệ của "Giòi Chết" và Kabais, cùng với u hồn tuần tra tới lui trong vùng núi. Đêm nay có lẽ sẽ không dễ chịu gì.

Hắn nhìn theo hươu trắng chạy qua đoàn người chạy nạn gây nên tiếng hoan hô vang dội, sau đó chạy xa xa đến đầu bên kia thung lũng thì dừng lại, Burlando biết một đêm đẩy mạo hiểm đã bắt đầu — hắn nhìn thời gian, mười một giờ.

Thế là hắn hạ lệnh cho dân chạy nạn nhổ trại đi tiếp. Đoàn tự vệ cầm trường mâu đi song song với dân chạy nạn. Hai hàng người đen kịt đi dọc theo thung lũng ra ngoài, vì có trăng sao theo cùng, cho nên không cần dùng đuốc.

Cuối cùng là năm mươi kỵ binh cản hậu. Burlando và Shire lên ngựa, rút bảo kiếm, thân Trạm Quang Thứ tỏa ánh sáng yếu ớt — chứng minh gần đây không có vong linh.

"Bảo họ đi theo hươu trắng, nó sẽ mang tới may mắn cho chúng ta —!" Burlando cầm kiếm, quay đầu nói với kỵ binh của mình.

Manord cưỡi ngựa đi lên, theo sau hắn một chút rồi lớn tiếng hỏi: "Thưa ngài, chúng ta thật sự có thể thông qua thung lũng cướp đường trước quân đội Madala sao?"

"Đương nhiên."

"Không phải tôi hoài nghi ngài, nhưng chuyện này mới nghe quả thật khó tưởng tượng."

"Quả thật như thế, có điều lúc này mọi người chỉ cần tin tưởng tôi là được. Tôi sẽ không mang tính mạng của mình ra đùa vui với mọi người —"

"Quân đội vong linh phía trước thì sao bây giờ — từ nơi này đi về hướng bắc ít nhất có ba cánh quân Madala quanh quẩn trong vùng núi, chúng có một phần tới từ thung lũng Đá Nhọn hợp tới, một phần tới từ phía ngoài rừng Săn Hươu. Tôi nghi đó là kỵ sĩ đen và bộ đội quỷ ăn xác tiền trạm."

Một sĩ quan trong đoàn kiếm sĩ Bờm Trắng hỏi — Burlando nhận ra người này, gọi là Voltaron, từng dưới quyền Luc Besson.

Hắn từng giao chiến với người này một lần ở Riedenburg. Hắn nhớ là lúc ấy hắn đã dùng kiếm hất bay người này, đương nhiên cũng có thể là hắn nhớ nhầm, có lẽ là người khác. Tình hình hôm đó thực sự là rất hỗn loạn.

Mà vị sĩ quan kia dường như có thành kiến rất sâu với hắn. Mặc dù người này hoàn toàn chịu phục về mặt kiếm thuật, nhưng khi nghe Burlando đưa ra chiến thuật lập tức đứng ra chống đối hắn.

"Huống chi sau lưng chúng ta còn có truy binh của 'Giòi Chết' Magus." Sĩ quan kia tiếp tục nói.

"Cứng đối cứng với chúng, chúng ta nhất định phải chết."

Burlando nhìn gã. Hắn quả thực cần một sĩ quan trong quân đoàn Bờm Trắng tới quản lý những binh lính tới từ chính đoàn quân này, bởi vậy không tức giận, chỉ đáp: "Chúng có sơ hở."

"Sơ hở gì?" Voltaron nắm dây cương, hỏi.

Đương nhiên Burlando sẽ không tiết lộ bí mật Thạch Tượng Quỷ cho gã. Tuy rằng trong số bọn gã có người biết hắn khống chế được con quái vật đấy, nhưng lại không biết hắn có thể dùng nó làm gì.

"Chúng ta vòng ra mặt sau của 'Giòi Chết', chỉ nửa giờ sau chúng sẽ đi qua nơi này." Hắn suy nghĩ một lát, chợt có ý tưởng lạ nảy sinh.

Tất cả mọi người yên lặng, ngay cả các lính đánh thuê bắt đầu tin phục hắn cũng phải nghĩ rằng tên này có phải điên rồi không.

Nhưng Reto lại nói: "Biện pháp tốt, nếu chớp được đúng thời cơ."

Lúc này Burlando mới kinh ngạc quay đầu nhìn ông ta một cái. Như thế không chỉ là to gan lớn mật mà thôi, hắn cũng chỉ từng thử một lần như vậy trong trò chơi — xuyên qua khoảng cách xen kẽ giữa các tuyến phong tỏa của đối phương, có khi còn phải đánh tan một hai cái trung đội, sau đó lặng lẽ lặn xuống bám đuôi sau lưng một trung đội khác — làm như vậy không phải không thể, nhưng có yêu cầu phải nắm chắc chắn cục diện trận chiến trong tay, hơn nữa còn phải ngăn chặn "Con mắt" của phe địch mới được.

Dù Burlando có chắc chắn cũng chỉ là thuận miệng nói, không ngờ Reto có thể nhìn ra cơ hội trong đó, hơn nữa còn dám được ăn cả ngã về không.

Mọi người lại sửng sốt, nhưng lần này tới phiên Manord nói, rốt cuộc tên này có phản ứng, nói: "Được, một khi đã vậy thì tôi cũng đổ một ván —"

Nhưng mang hơn nghìn dân chạy nạn xuyên qua xuyên lại ở vùng địch hậu?

Trừ Manord, Reto và Burlando, những người khác gồm cả Freya đều cho rằng ba người này điên hết rồi, nhưng Burlando lại thực sự bình tĩnh. Hắn nhìn Thạch Tượng Quỷ trên trời, đương nhiên biết chỗ dựa lớn nhất của mình là gì.

"Giòi Chết" Magus từ lúc sáng đã biết có một đội ngũ dân chạy nạn ở phía khác của gò núi Chim Tước Bạc. Bọn họ bỏ chạy vào đó trước hừng đông, còn xử lý một đội kỵ binh khô lâu của nó.

Chẳng qua, ban đầu đội ngũ đó không gây quá nhiều sự chú ý, dù sao thì đa số dân chạy nạn đều phân tán chạy vào núi Săn Hươu, so với phía đó thì đoàn kiếm sĩ Bờm Trắng và đoàn người chạy nạn ở thung lũng Đá Nhọn mới là trung tâm hành động lần này của nó và Kabais.

Loài người đúng là không chịu nổi một đòn.

Chiến đấu với chúng đúng là thoải mái như dự đoán. Quân đoàn Bờm Trắng được xưng là quân đoàn chính quy của Erewhon, nhưng trước mặt quân đội Madala lại mỏng manh như tờ giấy, truy kích suốt từ sáng tới nay và một đòn trí mạng vô cùng hoàn mĩ, trước khi thái dương xuống núi, cả trận chiến đấu đã kết thúc.

Tuy rằng quân số bộ đội tiền phương giảm nghiêm trọng, nhưng đó chẳng qua chỉ là tốt thí mà thôi. Quỷ ăn xác và kỵ binh khô lâu của Kabais gần như không có chút tổn thất nào.

So với điều đó, chỉ có trận chiến đấu đêm qua khiến nó đau lòng. Hơn bốn mươi kỵ binh khô lâu, muốn tích lũy được phải cần thời gian rất dài.

Lúc bấy giờ Magus mới chuyển sự chú ý tới đội dân chạy nạn này. Ngài Tagus đã ra tử lệnh cho chúng phải phong tỏa thung lũng Đá Nhọn, mỗi cánh quân tham dự trận chiến này đều không dám qua loa.

Có điều, nó lập tức nhận ra sự bất thường rất nhỏ.

Dường như đối phương vô cùng tinh thông việc tránh né kền kền xương của phù thủy vong linh dưới tay nó. Từ sáng tới giờ, bọn chúng chỉ bắt kịp được đội ngũ kia vài lần mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương cắt đuôi lặn mất.

Đây không phải điềm tốt.

Dưới ngọn lửa linh hồn mờ ảo, Magus trải tấm bản đồ da dê ra, vẽ vài vòng quanh phạm vi vùng núi Chim Tước Bạc —

Bạn đang đọc Thanh Gươm Hổ Phách (Bản Dịch) của Phi Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi starwalker
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.