Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bên trong biển lửa

Tiểu thuyết gốc · 4839 chữ

Trong phòng bệnh của Tiểu Mỹ, vì giữ bí mật, Nguyên Lạc chỉ cho phép cậu và Liễu Tử Yên được vào đây. Liễu Tử Yên đặt bàn tay lên đầu cô, một tia ánh sáng nhẹ phát ra. Nguyên Lạc vừa thấy đã nhận ra đây không phải là tâm pháp bình thường.

“Đây là tâm pháp sử dụng Khí. Thanh hộ pháp! Cô đang sử dụng Khí trước người thường. Như vậy sẽ phạm vào điều luật của Thánh Điện.”

Liễu Tử Yên lắc đầu, cười một cái: “Không sao! Ta đã có sự cho phép của Thánh Điện. Đây cũng là lễ vật của Điện chủ tặng cho cậu.”

“Lễ vật của Điện chủ, nhưng tại sao Điện chủ lại tặng lễ vật cho tôi? Tôi chưa từng gặp người mà.” Nguyên Lạc thấy rất là khó hiểu.

“Điện chủ là sư bá của cậu mà, tặng một chút lễ vật cho sư điệt có là gì đâu.”

“Sư bá… Điện chủ vẫn chấp nhận Lão Sư và tôi ư?” Nguyên Lạc rất là bất ngờ. Bởi vì Tô Bích Thủy đã nói, chính Điện chủ là người đã phái cô ta đến bắt Lão Sư.

“Ta không biết tại sao Điện chủ lại quyết định như vậy. Nhưng ta chắc là có lý do chính đáng, nên cậu đừng có suy nghĩ nhiều về việc này.” Liễu Tử Yên thấy Nguyên Lạc đang rất bối rối nên mới khuyên cậu một câu.

Nguyên Lạc cũng gật đầu, tạm thời gác chuyện này qua một bên. Sau này có cơ hội, cậu sẽ tìm Lão Sư kể lại sự việc.

“Được rồi, ta đã hoàn toàn khống chế trí nhớ của cô ta. Ta có thể phong ấn một phần ký ức bất kỳ nào đó hoặc là toàn bộ ký ức của cô ta. Cậu chọn đi.” Ánh sáng trên bàn tay của Liễu Tử Yên đã tắt hẳn. Lúc này, Tiểu Mỹ ngồi đó như người mất hồn, đôi mắt đục ngầu, cả người cô vật vờ như không có sức sống.

“Phong ấn ký ức… Vậy có cách nào khiến phong ấn bị giải trừ không?” Nguyên Lạc hỏi.

“Trừ phi có người tinh thông tâm pháp và có cùng cấp độ Khí Vương như ta xuất hiện giải phong ấn. Nếu không, phong ấn này sẽ đi theo cô ta suốt đời.”

Nghe vậy, Nguyên Lạc cũng mừng thầm, chỉ cần Tiểu Mỹ không thể nhớ lại, cô ta sẽ có cơ hội trở lại cuộc sống trước kia. Bây giờ chỉ có một điều đáng để cậu suy nghĩ. Đó là đoạn ký ức nào của Tiểu Mỹ phải cần phong ấn để giúp cô khỏi bệnh.

“Nếu khó chọn vậy, ta đề nghị giúp cô ta quên hết mọi chuyện từ lúc cô ta gặp gỡ người bạn trai yểu mệnh kia.”

Người bạn trai yểu mệnh kia chính là Trương Phát, con trai của lão Trương, đã bị mưu sát ở Thái Điền. Chuyện này cũng là một nỗi canh cánh suốt bấy lâu nay của Nguyên Lạc, vừa nhắc đến Trương Phát, khuôn mặt của cậu chợt ánh lên nỗi buồn khó tả.

“Như vậy cũng tốt, nếu cô ấy bình phục mà biết tin Tiểu Phát đã chết, có lẽ sẽ mang thêm một cú sốc khác cho cô ấy. Giúp cô ấy quên đi hết cuộc tình buồn này là lựa chọn tốt nhất.” Nguyên Lạc cũng đồng tình với quyết định này.

“Tiểu Mỹ và Tiểu Phát quen biết nhau từ thời trung học cấp 3, đó là vào 5 năm trước. Làm phiền Thanh hộ pháp rồi.”

“Được, ta sẽ làm cô ta quên hết mọi chuyện từ 5 năm trước trở về đây.” Liễu Tử Yên vận Khí vào bàn tay rồi lại để lên đầu của Tiểu Mỹ.

Một tiếng sau, 2 người bước ra khỏi phòng, Nguyên Lạc ngoáy đầu nhìn lại, Tiểu Mỹ đã nằm trên giường, ngủ rất say.

“Cô ta chỉ ngủ mê thôi, cậu đừng lo. Sáng mai thức dậy, cô ta sẽ chẳng còn nhớ chuyện gì đâu. Mọi việc còn lại cứ để bác sĩ trong bệnh viện giải quyết.” Liễu Tử Yên nói.

Nguyên Lạc liền thông báo cho bác sĩ của bệnh viện để chuẩn bị. Sáng mai, sau khi Tiểu Mỹ tỉnh dậy sẽ tiến hành khám tổng quát cho cô ấy một lần nữa. Nếu thật sự cô ấy đã mất trí nhớ và khỏi bệnh thì không cần ở lại điều trị nữa. Cậu sẽ trực tiếp đưa cô về Thái Điền, giúp cô trở lại cuộc sống bình thường như trước kia.

Lễ vật đã tặng xong, Nguyên Lạc phải đích thân đi ra tiễn Liễu Tử Yên.

“Thanh hộ pháp! Xin chuyển lời của tôi đến Điện chủ. n tình này, nhất định sau này tôi sẽ trả.”

Liễu Tử Yên gật đầu, cười mỉm: “Được rồi, cậu hãy quay lại lo chuyện của cậu đi. Chỉ sợ đêm nay sẽ còn dài lắm.”

Câu nói của cô khiến Nguyên Lạc trong một lúc không tài nào hiểu được. Đêm đó, trong khi mọi người đang ngủ say, Nguyên Lạc vẫn đứng canh trên sân thượng của bệnh viện. Cậu không muốn lơ là cảnh giác một phút nào.

Cậu không chọn ở trong phòng, mà trực tiếp ở trên sân thượng. Bởi vì cậu muốn chuyển mọi chú ý của tên sát thủ vào cậu. Để sát thủ không để tâm vào Tiểu Mỹ hay Ngũ Hổ, cậu buộc phải lộ diện và phải đứng ở chỗ dễ thấy nhất.

Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ tới, tên sát thủ lại có một kế hoạch khác. Tối đó, bệnh viện nhận được một cuộc gọi khẩn cấp. Chiếc xe cấp cứu lập tức được điều đi.

Sau khi chiếc xe chở bệnh nhân trở về, theo sau lại có thêm mấy chiếc xe khác. Nguyên do là có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra, 2 chiếc xe hơi đã tông trúng nhau, một người trong đó bị thương nặng cần phải cấp cứu. Phía người thân của 2 bên kiên quyết đổ lỗi cho đối phương là người gây tai nạn. Không bên nào chịu nhường nhịn, thậm chí còn kéo nhau đi đến bệnh viện cự cãi.

Tiếng cãi lộn làm náo động cả một bệnh viện. Nguyên Lạc đang tập trung cao độ cũng bị tiếng ồn làm ảnh hưởng. Cậu bắt buộc phải cắt đi sự chú ý của mình ở những lầu dưới của bệnh viện.

Trong lúc mọi người ở bệnh viện bị sự việc cãi cọ này gây chú ý, có một vài người trong đám thân nhân đó đã âm thầm tách ra. Họ lén đem xăng và dầu hỏa đổ ra những chỗ quan trọng trong bệnh viện, có người còn đến cả phòng thí nghiệm của bệnh viện, và đập vỡ những hóa chất dễ bốc cháy.

Sau khi chuẩn bị xong, một gã trong số đó không chần chừ cầm mồi lửa bắt đầu phóng hỏa. Cả bệnh viện trong một khắc ngập tràng trong biển lửa.

Bởi vì biến cố xảy ra quá nhanh, không một ai trong bệnh viện kịp trở tay, vô số người liền hoảng loạn, la hét khắp nơi. Lúc này, khung cảnh trong bệnh viện không khác gì địa ngục trần gian. Những người may mắn ở những tầng thấp bên dưới thì có thể an toàn thoát ra, còn những người ở trên những tầng lầu cao, hoàn toàn bị mắc kẹt. Họ chỉ có thể mong chờ đội cứu hỏa đến thật nhanh để giải cứu họ.

Từ bên ngoài, đệ nhất sát thủ mang theo mặt nạ phòng độc bình tĩnh bước vào.

Vào lúc ngọn lửa bắt đầu bốc cháy, Nguyên Lạc vội vã chạy đến phòng bệnh của Ngũ Hổ. Trong phòng hiện có Ngũ Hổ, Lục Hổ và Nhị Hổ đang nghỉ ngơi.

“Đại ca! Chúng ta làm gì bây giờ đây!” Lục Hổ sợ hãi nói.

“Chúng ta ưu tiên đến phòng của Tiểu Mỹ trước, cô ấy còn đang hôn mê, không thể chạy được. Trên đường, gặp ai có thể cứu được thì chúng ta sẽ cứu.” Nguyên Lạc tỏ ra vô cùng khẩn trương. Cậu thật sự muốn cứu tất cả mọi người, nhưng hiện giờ cậu biết Tiểu Mỹ là người cậu cần ưu tiên nhất. Những người cậu cử đến bảo vệ cô, bao gồm cả Bát Hổ hiện đang ở dưới tầng trệt, nằm ngoài phạm vi của ngọn lửa, nhưng họ cũng không tài nào xông lên trợ giúp được.

Phòng của Tiểu Mỹ ở tầng 7, còn họ đang ở tầng 15. Họ phải dùng thang bộ ở lối thoát hiểm để đi xuống. Đi xuống được vài tầng, Nguyên Lạc bỗng đứng lại, khiến mọi người lấy làm lạ.

“Tên sát thủ kia đang ở phía dưới.” Nguyên Lạc híp mắt lại, cơn giận dữ trong lòng cậu bắt đầu phát ra. Cậu cảm nhận được khí tức quen thuộc của hắn đang đi lên từ thang thoát hiểm.

Nhị Hổ nghe vậy cũng đoán được: “Tên sát thủ kia? Vậy cơn hỏa hoạn này, thập phần là do hắn gây ra, mục đích là để dồn chúng ta vào đường cùng.”

Nguyên Lạc và đội Hắc Hổ đều tức giận tột độ. Chỉ vì muốn giết họ, mà hắn có thể nhẫn tâm liên lụy toàn bộ người trong bệnh viện. Nguyên Lạc gần như mất bình tĩnh, đôi mắt cậu như sắp mất đi kiểm soát, sát khí ngập tràng xung quanh.

“Đại ca! Không được! Chẳng phải bây giờ cậu cần ưu tiên cứu Tiểu Mỹ trước sao, còn thêm những người phía sau nữa.” Nhị Hổ vội ngăn cản cậu và chỉ ra đằng sau, còn có những bệnh nhân, bác sĩ và y tá khác do Nguyên Lạc đã tập trung họ lại trên đường xuống.

“Tên sát thủ cứ giao cho tôi. Cậu hãy dẫn bọn họ đi đi.”

“Được! Nhờ cả vào anh đó. Tuyệt đối không được chết đó!” Nguyên Lạc cố bình tĩnh trở lại, sát khí của cậu khiến những bệnh nhân đằng sau sợ chết khiếp. Cậu hiểu, thân là người lãnh đạo, đôi lúc phải gặp những lựa chọn khó khăn. Bây giờ cậu đang phải gánh vác sinh mệnh của nhiều người. Tuyệt đối không được để cơn giận che mất lý trí.

Khi đến tầng 7, Nguyên Lạc dẫn mọi người đi đến phòng của Tiểu Mỹ, còn Nhị Hổ thì tách ra đi tìm tên sát thủ.

Đệ nhất sát thủ mang theo mặt nạ phòng khí độc, nên hắn có thể bình tĩnh đi lên trên. Hai tay của hắn đã cầm theo 2 khẩu súng lục, sẵn sàng nã đạn bất cứ lúc nào.

Nhưng đang đi thì bỗng một bóng người nhảy xuống ngay trước mặt hắn. Nhị Hổ đã chủ động tấn công hắn trước, anh trực tiếp nhảy xuống từ 2 tầng trên. Không chần chừ, Nhị Hổ liền tung ra một cú đá quét ngang đầu.

Tuy bị bất ngờ nhưng đệ nhất sát thủ cũng không phải là tay nghiệp dư, hắn nhanh nhẹn đưa tay lên đỡ cú đá đó. Cú đá bị chặn dễ dàng, Nhị Hổ liền dò xét và đánh giá tên sát thủ này. Thực lực của hắn không thấp hơn anh bao nhiêu. Nhưng hiện tại hắn có lợi thế hơn anh ở chỗ, hắn có mang theo súng.

Tên sát thủ liền đáp trả bằng việc giơ súng về phía anh và bắn liền tay. Nhị Hổ không phải là Nguyên Lạc, có thể đứng một chỗ mà né đạn. Anh liền nắm lấy tay vịnh và nhảy xuống tầng dưới để tránh đạn. Tên sát thủ lập tức rượt theo anh.

Lúc này, nhóm người Nguyên Lạc đã gần đến được phòng của Tiểu Mỹ. Những đám khói bắt đầu dày đặc, một vài người đã bắt đầu không chịu được. Nguyên Lạc quay đầu nhìn phía sau, ngọn lửa đã lan đến đây và đã chặn hết đường lui phía sau. Bây giờ chỉ còn cách tiến đến trước.

Mở cửa phòng của Tiểu Mỹ, cô vẫn ngủ say đó, không hề hay biết gì. Nguyên Lạc liếc nhìn xung quanh tìm kiếm mẹ của cô. Mấy tiếng trước bà đã theo yêu cầu của cậu ra ngoài đi dạo, còn có cả Bát Hổ đi theo, nên chắc bà hiện đã ở ngoài bệnh viện rồi.

“Đại ca! Lửa đã bao vây hết xung quanh rồi, chúng ta không thể đi xuống được nữa.” Ngũ Hổ và Lục Hổ vội vã đưa mọi người vào phòng.

Nguyên Lạc vội nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy xe cứu hỏa đã đến, họ đang cố dập tắt đám cháy.

“Tôi sẽ đập vỡ cái kính này, và cầu cứu những người cứu hỏa bên dưới.” Nguyên Lạc ra hiệu cho mọi người lùi ra xa.

Chợt nhận ra, Ngũ Hổ liền nói: “Đại ca! Cái kính này làm bằng kính chống đạn tốt nhất đó, chúng ta làm sao đập vỡ nó được.”

Nguyên Lạc không quan tâm điều Ngũ Hổ nói, cậu vung một quyền vào cửa kính. Bề mặt kính liền bị vỡ nát thành từng mảnh vụn như những hạt cát. Ngũ Hổ liền há hốc mồm kinh ngạc.

Một người lính cứu hỏa đang đứng bên dưới lầu bỗng nghe được tiếng kêu thất thanh từ trên vọng xuống. Anh ngước lên nhìn, thì tại vị trí lầu 7, anh thấy có nhiều người đang vẫy tay kêu cứu. Anh lập tức thông báo cho đồng đội.

“Trên kia vẫn còn người bị mắc kẹt kìa!”

Những người cứu hỏa liền dựng chiếc thang từ xe cứu hỏa lên đến tầng 7 để đưa mọi người xuống. Sau khi đưa mọi người đi hết, Nguyên Lạc không lập tức xuống, cậu dùng hết sức chạy khắp nơi để tìm kiếm thêm những người vẫn còn bị mắc kẹt.

Phóng Khí khắp tòa nhà, cậu cố tìm những người vẫn còn sống hoặc bị mắc kẹt trong những đống đổ nát. Nhanh chóng, cậu đã cứu được hơn mười mấy người, nhưng vẫn còn vài người không qua khỏi, khiến cậu không ngừng tiếc nuối.

Cậu không quên quan sát trận chiến của Nhị Hổ và tên sát thủ. Cả 2 người vẫn còn đang rượt đuổi nhau. Khả năng thiện xạ của tên sát thủ quá tốt, không để cho Nhị Hổ có cơ hội tiến sát gần hắn. Ngược lại, thân pháp của Nhị Hổ cũng rất nhanh, tên sát thủ tạm thời không theo kịp.

Trên đường chạy, Nhị Hổ có chạy qua một phòng mổ. Trong phòng, anh có phát hiện một vài con dao mổ đang nằm trên bàn. Không nghĩ nhiều, anh tiện đây cầm lấy và chạy tiếp.

Nhị Hổ lợi dụng những đám khói dày đặc để mà lẩn trốn. Sau một hồi rượt đuổi, tên đệ nhất sát thủ đã để mất dấu Nhị Hổ. Không thể để phí thêm thời gian, tên sát thủ quyết định bỏ qua Nhị Hổ và đi tìm Nguyên Lạc.

Nguyên Lạc thấy có người đang bị những khối bê tông đè trúng, Tuy họ còn sống nhưng rất nguy kịch, cậu liền dùng sức nâng những tấm bê tông lên. Trong lúc, cậu cố gắng cứu người, tên sát thủ đã tìm thấy cậu, hắn đứng ở khoảng cách rất xa và hướng nòng súng về phía cậu.

“Cuộc săn đến đây là kết thúc.” Đệ nhất sát thủ mỉm cười.

Bỗng nhiên 2 con dao mổ không rõ từ đâu bay đến phía hắn, một cái đâm vào bả vai của hắn, một cái đâm xuyên cổ tay đang cầm súng của hắn.

Quá bất ngờ, tên sát thủ mất đi cân bằng mà ngã nhào ra đất. Hắn cắn chặt răng cố chịu đựng cơn đau ở tay. Hắn liếc xung quanh để tìm ra kẻ phóng dao, chợt hắn thấy Nhị Hổ đang từ xa lao đến chỗ hắn. Hắn dùng cánh tay còn lại giơ súng lên nhắm vào Nhị Hổ.

Nhưng Nhị Hổ đã nhanh tay hơn, phóng thêm một con dao vào cánh tay còn lại của hắn. Dao mổ vốn rất mỏng và cực kỳ sắc bén, bác sĩ phẫu thuật chuyên dùng dao mổ để rạch da, cắt thịt một cách nhanh chóng. Nên những lưỡi dao này có thể xuyên qua cơ thể con người rất dễ dàng

Lưỡi dao đâm xuyên bàn tay còn lại của hắn, khiến 2 cánh tay của hắn hoàn toàn bị phế bỏ. Hoảng sợ tột độ, hắn liền nghĩ đến việc chạy trốn nhưng Nhị Hổ lại tiếp tục phóng thêm 2 con dao nữa vào đôi chân của hắn, chặt đứt đường lui của hắn.

Quỳ gục dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu của tên đệ nhất sát thủ nhìn vào Nhị Hổ cực kỳ đầy oán hận và điên tiết. Vốn dĩ kế hoạch ám sát Nguyên Lạc của hắn đã sắp thành công rồi, vậy mà đã bị Nhị Hổ cản trở hết.

“Ta hỏi ngươi! Là kẻ nào đã thuê ngươi?” Nhị Hổ bình tĩnh đi đến trước mặt sát thủ và nói.

“Ngươi nghĩ là ta sẽ nói sao?” Đệ nhất sát thủ tuy đã bị phế hết tứ chi, nhưng hắn vẫn cố nén cơn đau mà mở miệng cười.

“Chắc chắn là không.” Nhị Hổ biết hắn cũng như tên đệ nhị sát thủ kia, họ đều có danh dự và lòng tự trọng của một sát thủ. Dù có chết cũng sẽ không khai ra danh tánh của người thuê mình.

“Nếu đã như vậy, giữ ngươi lại đã không còn ích gì.” Nhị vừa nói xong, liền lấy ra một con dao mổ khác, rạch ngang trên cổ hắn một đường.

Một dao nhanh và hiểm, tên đệ nhất sát thủ không kịp phản ứng, 2 mắt hắn trợn trắng, ngã sấp xuống đất, chết ngay lập tức. Nguyên Lạc không có khả năng không nhận ra hành động của Nhị Hổ, nhưng cậu cũng không có tâm tư cản anh lại. Cậu còn phải tập trung cứu người nữa. Nhị Hổ xách người của tên sát thủ lên và đem đi, tựa hồ như anh đang muốn thủ tiêu các xác này.

Hỏa hoạn tại bệnh viện quá lớn, lửa cháy suốt một đêm mới được dập tắt. Nguyên Lạc và Nhị Hổ mệt mỏi bước ra từ đống đổ nát. Cả người họ không chỗ nào là không có vết cháy xém, đôi tay của Nguyên Lạc hình như còn bị bỏng khá nặng.

Nhưng cậu không hề để tâm đến vết thương của mình. Cậu đang tiếc thương cho những người đã mất. Dù cậu đã cố gắng cứu rất nhiều người, nhưng cũng không thể cứu được toàn bộ.

Tổng số người chết trong hỏa hoạn lên đến mười mấy người, nhưng nếu không nhờ sự tận lực cứu người của Nguyên Lạc, số người chết đã cao hơn gấp mấy lần.

Vài ngày sau trận hỏa hoạn, Triệu Bá Thịnh ở trong phòng mình, tức giận đập mạnh lên bàn.

“Đã 3 ngày rồi, tên sát thủ đó biến đi đâu mất rồi chứ?”

“Có vẻ như hắn đã thất bại.” Kim Toàn run rẩy nói.

“Thất bại? Hắn đã lấy biết bao nhiêu tiền của chúng ta. Còn khiến tôi gây ra họa lớn như thế, vậy mà vẫn thất bại sao?” Triệu Bá Thịnh điên tiết hét lớn.

Từ sau vụ hỏa hoạn, không chỉ tên sát thủ, kể cả Nguyên Lạc cũng biến mất một cách kỳ lạ, hắn đã cố hết sức tìm kiếm, nhưng vẫn không thể tìm ra 2 người này đang ở đâu. Một phần trong hắn mong rằng tên sát thủ đã thành công ám sát Nguyên Lạc và lại tiếp tục ẩn nấp đâu đó, để chờ mục tiêu khác. Nhưng nếu nhiệm vụ đã thành công, thì hắn đã đến đòi thù lao rồi mới phải.

“Ông chủ! Chúng ta tạm thời nên lánh mặt một thời gian. Phía bên cảnh sát đang truy tìm chúng ta rất gắt gao đó.”

“Tôi biết rồi! Còn những tên chúng ta thuê đi gây nên hỏa hoạn cho bệnh viện sao rồi? Ông đã xử lý triệt để chưa?”

“Ông chủ đừng lo! Bọn họ là loại người chỉ cần đưa tiền thì nói gì cũng làm theo. Họ có bị bắt cũng sẽ không khai chúng ta ra đâu.” Kim Toàn vỗ ngực tự tin.

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Tôi sẽ không tiếc một chút tiền đó. Cứ đưa thêm cho họ và bảo họ cút khỏi thành phố đi.” Tác phong của Triệu Bá Thịnh Từ xưa đến nay rất là cẩn trọng, nếu không hắn cũng không sống sót đến giờ.

“Phía bên Mã Trung Anh thế nào? Vẫn không có động tĩnh gì à?”

Kim Toàn vội gật đầu: “Ông ta hình như đã đi khỏi thành phố rồi. Khoảng thời gian này, sẽ không có ai quản chúng ta đâu.”

“Sự phát triển của tiểu tử đó quá nhanh, chỉ e là hắn còn nguy hiểm hơn cả Dương Khánh. Chúng ta cần phải tập trung tiêu diệt lực lượng của hắn trước vậy.”

Tại ga tàu điện của thành phố, có 3 bóng người quen thuộc đang đứng chờ chuyến tàu điện. Nếu Triệu Bá Thịnh ở đây thì sẽ tức điên lên vì người mà hắn đang tìm kiếm khắp nơi, Nguyên Lạc, đang ở đây cùng với Nhị Hổ và Lục Hổ.

“Chỉ có 2 người thôi sẽ ổn chứ?” Lục Hổ hỏi.

“Đừng có lo! Nếu có chuyện gì gấp thì liên lạc với bọn ta thông qua dãy số trong điện thoại này nha.” Nhị Hổ đưa một cái điện thoại cho Lục Hổ để đề phòng có chuyện gấp cần thông báo.

“Nhờ anh chuyển lời đến Mã Vân và mọi người trong Mã gia. Tôi sẽ đi vắng một thời gian, đừng có lo lắng quá cho tôi.” Nguyên Lạc nói tiếp.

“Rõ rồi! Hai người đi cẩn thận.” Lục Hổ cúi đầu chào. Cả 2 cùng lên xe điện đi mất.

Ngồi trên xe điện, Nguyên Lạc và Nhị Hổ ngồi đối diện nhau, không nói một lời nào. Cậu rất trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đại ca! Lần này cậu quyết định đích thân xuất chiến, có vẻ như là quyết định hơi nóng vội rồi.” Nhị Hổ lên tiếng trước.

“Không! Tôi muốn kết thúc thật nhanh, thống nhất giới hắc đạo của Gia Yên, có như vậy tôi mới yên tâm.” Nguyên Lạc trả lời nhưng cậu vẫn một mực nhìn ra ngoài.

“Vậy là chúng ta sẽ đi đến từng băng nhóm một ở thành phố, dùng sức mạnh để buộc tất cả quy phục chúng ta.” Nhị Hổ lắc đầu, thở dài.

Vào mấy ngày trước, sau khi thoát khỏi vụ hỏa hoạn, Nhị Hổ cứ tưởng cậu sẽ nổi giận với anh về việc giết chết tên sát thủ, nhưng cậu không hề trách cứ gì. Cậu cứ im lặng ngồi đó suy nghĩ rất lâu. Cả đội Hắc Hổ đều tập trung lại hết, ngồi chờ cậu ra lệnh.

Được một lúc, cậu dặn dò Bát Hổ dẫn thêm mấy người, hộ tống Tiểu Mỹ về Thái Điền rồi dặn cô ở lại đó trông nom Tiểu Mỹ một thời gian.

Tiếp theo, cậu kêu Tam Hổ hỗ trợ xây dựng lại bệnh viện thành phố, thành lập một quỹ từ thiện, gom góp tiền tặng cho những người không may đã bỏ mạng trong cuộc hỏa hoạn.

Lục Hổ và Thất Hổ tiếp tục bảo vệ Mã Vân ở trường học thay cho cậu.

Cuối cùng, cậu nhìn sang Nhị Hổ và nói, cậu muốn toàn bộ giới hắc đạo của Gia Yên đều quy phục cậu, nhanh nhất có thể. Nên cậu sẽ đích thân cùng với Nhị Hổ, đi đến từng băng nhóm lớn, nhỏ tại Gia Yên. Yêu cầu họ đầu quân cho cậu, nếu họ không theo, cậu sẽ dùng đến sức mạnh để chứng minh. Còn nếu họ vẫn một mực từ chối, cậu sẽ đập nát cả địa bàn của họ, đồng thời dẹp luôn cả băng nhóm đó khỏi thành phố.

Sau khi rời khỏi ga tàu điện, cả 2 đi đến một hộp đêm khá lớn, họ đi vào cửa thì thấy một nhân viên đang quét dọn sàn nhà.

“Bây giờ chúng tôi chưa có mở cửa, 7 giờ tối quay lại đi!” Người nhân viên không thèm nhìn 2 người, chỉ tùy tiện nói một câu.

“Đồ Sơn có ở đây không? Nói với hắn chủ tịch Phúc Thịnh đã đến.” Nhị Hổ nói.

Tên nhân viên bỗng giật mình, Đồ Sơn chính là ông chủ của hắn, chủ nhân của hộp đêm. Là một kẻ nóng tính và tàn bạo khét tiếng trong giới hắc đạo.

Hắn không chần chừ, vội chạy vô trong thông báo cho ông chủ của hắn. Một khắc sau, Đồ Sơn và mấy người thuộc hạ bước ra. Thân hình của hắn rất lực lưỡng, khuôn mặt cực kỳ hung dữ, cùng một cái sẹo dài ở trên đỉnh đầu trọc lóc của hắn.

“Ngươi chính là người của Phúc Thịnh?” Đồ Sơn vừa bước ra nhìn thấy Nhị Hổ thì đã nổi giận.

Lý do là trước khi 2 người đến đây, Nguyên Lạc đã sai người gửi một bức thư chiêu hàng cho tất cả nhân vật có máu mặt nhất trong giới hắc đạo. Nội dung của bức thư hàm ý chủ yếu là yêu cầu họ gia nhập Phúc Thịnh, đồng thời phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của chủ tịch Phúc Thịnh.

Câu kết của bức thư còn ghi là sắp tới sẽ có người của Phúc Thịnh đích thân đến nhận sư chiêu hàng của họ. Nếu có bất cứ ai không chịu quy phục, toàn bộ sản nghiệp của họ sẽ bị buộc sáp nhập vào Phúc Thịnh.

Đồ Sơn là một trong những nhân vật có tiếng tăm nhất trong giới hắc đạo ở Gia Yên. Mà bất kỳ người nào như hắn cũng đều có sự kiêu ngạo của bản thân. Bỗng nhiên có một kẻ không biết từ đâu đến, yêu cầu hắn quy hàng, còn nếu không chịu thì giao nộp toàn bộ tài sản ra. Thử hỏi có ai mà không nổi giận chứ.

“Ta xin giới thiệu, người này chính là chủ tịch chân chính của tập đoàn Phúc Thịnh.” Nhị Hổ đưa tay về phía Nguyên Lạc và nói.

Đồ Sơn chuyển ánh mắt qua nhìn Nguyên Lạc, khi nghe đến thân phận của cậu là chủ tịch Phúc Thịnh, cơn thịnh nộ của hắn đã đạt đến đỉnh điểm: “Chính là ngươi… Tên khốn kiếp!”

Hắn tất nhiên sẽ không có khả năng đồng ý với yêu cầu đột nhiên và quá đáng của Nguyên Lạc, vừa thấy cậu là hắn đã vung tay, đánh một quyền vào cậu.

Nguyên Lạc không hề ngạc nhiên, cũng không có nhiều phản ứng. Cậu chỉ thở dài, lắc đầu.

Vài phút sau, Nguyên Lạc và Nhị Hổ cùng bước ra khỏi hộp đêm.

“Kêu người đến tiếp nhận chỗ này đi. Bất cứ ai dám phản kháng thì cứ mạnh tay xử lý.”

“Rõ!” Nhị Hổ gật đầu nói, anh liếc mắt nhìn về phía hộp đêm và tỏ ra một chút thương xót. Một khi đại ca của anh đã nghiêm túc thế này, giới hắc đạo của Gia Yên sắp phải tiếp nhận một cơn cuồng phong chưa từng có từ trước đến nay. Chỉ những kẻ thức thời mới có thể thể sống sót qua khỏi cơn bão nào. Nếu không, tất cả sẽ bị tàn phá sạch sẽ.

Bên trong hộp đêm, Đồ Sơn nằm ngửa sõng soài trên mặt đất bất tỉnh, một bên mặt của hắn còn bị lõm vào, đường kính của vết lõm hoàn toàn khớp với một nắm đấm. Vài cái răng đầy máu của hắn cũng rơi vãi tứ tung trên đất.

Những tên thuộc hạ của hắn cũng thê thảm không kém gì. Không một tên nào lành lặn cả, không gãy tay thì bị gãy chân, nằm đầy trên sàn của hộp đêm. Chỉ có tên nhân viên quét dọn khi nãy đang đứng nép trong một góc tường không ngừng run rẩy vì hoảng sợ.

Xử lý chỗ này xong, Nguyên Lạc tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.