Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy bắt kẻ chủ mưu

Tiểu thuyết gốc · 5215 chữ

Võ quán Phi Bưu của Gia Yên là một trong những võ quán lớn nhất và nổi tiếng nhất của thành phố. Những võ sinh bước ra từ đây đều là những cao thủ lừng lẫy, được rất nhiều nơi săn đón, mời về làm vệ sĩ riêng. Chủ của võ quán, Hà Bưu cũng là một Tông sư Nhất Đẳng lừng danh.

Danh tiếng của võ quán càng lớn, dã tâm của Hà Bưu ngày càng lộ ra. Hắn bắt đầu đi tống tiền các doanh nghiệp lớn khác, với lý do là thu tiền bảo kê. Vì hắn có thực lực là Tông Sư, cộng với việc có rất nhiều mối quan hệ không nhỏ, nên không ai dám chọc đến hắn, cứ đưa cho hắn chút tiền để yên chuyện là được.

Cũng có một vài doanh nghiệp mới thành lập, không biết đến hắn, cự tuyệt hắn thẳng thừng. Kết cục của những doanh nghiệp đó không khó đoán, họ nhanh chóng bị chèn ép đến mức không thể thở, cuối cùng cũng phải đích thân đến gặp Hà Bưu để xin được bảo kê.

Nhưng hôm nay, võ quán Phi Bưu gặp phải một sự kiện chấn động. Cả võ quán chỉ trong một buổi đã bị đập phá tan nát. Nguyên do là vài giờ trước, chủ tịch tập đoàn Phúc Thịnh đã đích thân đến tận nơi chiêu hàng Hà Bưu cùng võ quán của hắn. Hà Bưu thân là một Tông Sư, được nhiều người kính trọng và nể phục, làm sao hắn lại chịu khuất phục dễ dàng.

Nguyên Lạc chỉ vừa mới bước chân vào võ đường, hắn lập tức cho toàn bộ võ sinh bao vây cậu. Nhưng dù người của võ quán có đông cỡ nào, cũng không có ai cản được cậu. Một hơi quét sạch toàn bộ võ quán, cả Hà Bưu còn bị cậu phế bỏ luôn một cánh tay. Võ quán Phi Bưu từ đó biến mất khỏi Gia Yên.

Sòng bạc Mộc Hoàn vốn là sòng bạc lớn nhất thành phố, mỗi ngày có hàng trăm người ra vào nơi đây để cờ bạc, là nơi tụ tập của rất nhiều giới thượng lưu. Không khí ở đây luôn cực kỳ náo nhiệt. Thế nhưng hôm nay, cả sòng bạc đều yên tĩnh đến đáng sợ.

Toàn bộ nhân viên cùng những vị khách ở đây đều đã rời đi. Lý do là vào khoảng một giờ trước, Nguyên Lạc và Nhị Hổ đã đến nơi này. Ông chủ của sòng bạc tất nhiên biết 2 người đến đây để làm gì. Hắn liền ra lệnh cho người của hắn tấn công Nguyên Lạc.

Nguyên Lạc và Nhị Hổ cùng lúc quét sạch cả sòng bạc, có đến mấy trăm tên bị đánh gục tại chỗ, gần như toàn bộ nội thất trong sòng bạc bị đập nát. Những người khách đến chơi đều bị dọa chạy khỏi đó. Người ta còn tìm thấy ông chủ của sòng bạc nằm bất tỉnh ở cửa sau.

Tiếp theo, Nguyên Lạc và Nhị Hổ đi đến một con hẻm vắng và tối trong thành phố. Tại đây, họ gặp một lão ăn mày đang tìm kiếm đồ ăn thừa trong một thùng rác.

“Hai vị đến chỗ này để làm gì?” Lão ăn mày nhìn thấy 2 người liền hỏi.

“Bọn ta đến từ Phúc Thịnh.” Nhị Hổ trả lời rất ngắn gọn nhưng đã đủ để đối phương hiểu.

Sắc mặt của lão ăn mày liền thay đổi, trở nên rất thận trọng.

“Hóa ra là người của tập đoàn Phúc Thịnh, rất hân hạnh được gặp mặt!”

“Người không cần phải giả bộ nữa. Bọn ta biết rõ ngươi là ai. Lâm Đông! Kẻ đứng đầu đường dây buôn bán nô lệ lớn nhất thành phố.” Nhị Hổ híp mắt nhìn lão ăn mày.

Lão ăn mày tên thật chính là Lâm Đông, bộ dạng ăn mày chỉ là để che mắt người đời thôi. Thân phận thật của hắn là người đứng đằng sau những đường dây buôn bán nô lệ trong thành phố. Hắn thậm chí còn là chủ mưu của những vụ bắt cóc, buôn bán nội tạng xuyên quốc gia.

Thấy mình đã bị lộ, Lâm Đông vẫn cố gắng bình tĩnh nói chuyện: “Nếu đã biết rõ nhau, thế thì không cần tốn thời gian để giới thiệu nữa. Hai người đến đây là để bàn chuyện làm ăn, hay là có chuyện gì khác?”

“Ngươi chắc chắn đã nhận được thư của chủ tịch bọn ta rồi. Ta đến đây vì chuyện quy phục.” Nhị Hổ trả lời.

Nguyên Lạc tập trung quan sát Lâm Đông, tuy bộ dạng của hắn có vẻ tàn tạ, rách nát. Khuôn mặt xấu xí, già nua, nhưng đôi mắt vẫn rất sắc bén. Đáng chú ý nhất là cánh tay trái giả làm bằng kim loại của hắn, cậu cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo phát ra từ nó.

Lâm Đông vẫn cố bình tĩnh trả lời: “Về chuyện đó… Phúc Thịnh là một tập đoàn quốc tế lớn. Chúng tôi chỉ là buôn bán kinh doanh nhỏ thôi, đâu cần phải chú ý đến.”

Nhị Hổ lườm Lâm Đông, việc buôn bán nô lệ và nội tạng xuyên quốc gia của hắn đã khiến biết bao nhiêu quan chức, chính quyền trong thành phố phải lo ngại bao lâu nay. Vậy mà hắn vẫn còn nói là kinh doanh nhỏ.

“Đừng nói nhảm nữa! Việc làm của ngươi, sớm đã bị bọn ta biết hết rồi. Thật ra chủ tịch của bọn ta cũng không muốn tổ chức của ngươi tiếp tục hoạt động nữa. Ngươi nên nhanh chóng giải tán mọi người rồi mau rời khỏi thành phố đi.”

Lâm Đông vội nhíu mày, khuôn mặt thoáng hiện lên nét giận dữ, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại và nói tiếp: “Vị đại ca này! Mong anh rộng lượng cho bọn tôi có cơ hội được làm ăn. Tôi còn có rất nhiều huynh đệ phải lo, nếu không tiếp tục làm việc, họ sẽ chết đói hết. Hay là anh ra một cái giá đi, chúng ta có thể giải quyết trong yên bình mà.”

Nhị Hổ liếc nhìn Nguyên Lạc, cậu liền đáp trả lại bằng một ánh mắt rất cương quyết.

“Đủ rồi! Đừng nói nhiều nữa! Bọn ta không cho phép ngươi tiếp tục làm những thứ trái đạo đức này. Ngươi hãy lập tức rời khỏi đây.” Nhị Hổ không chần chừ, đưa ra quyết định cuối cùng.

Lần này, Lâm Đông đã triệt để nổi giận, hắn ban đầu dùng bộ mặt hiền lành để nói chuyện chỉ vì đối phương là người của Phúc Thịnh, khó mà đụng vào. Nhưng 3 lần 4 lượt, họ cứ chọc hắn nổi giận, một mực muốn cắt đứt con đường kinh doanh của hắn.

“Nếu chúng ta đã không nói chuyện được nữa… Thì chịu chết đi…” Lâm Đông chậm rãi bước về phía 2 người. Cánh tay giả của hắn bỗng kêu lên tiếng lách cách. Khi vào đúng phạm vi, hắn cầm lấy cánh tay giả của mình rồi kéo mạnh ra. Phần thân của cánh tay tách ra, để lộ một lưỡi kiếm nhọn và sắc bén.

Hắn liền chĩa mũi kiếm về phía 2 người. Nguyên Lạc nhận ra Lâm Đông là một sát thủ và cũng là kiếm khách có thực lực rất cao, không thua kém gì Nhị Hổ.

Một kiếm nhanh và hiểm, trong chớp mắt đã đến trước mặt Nhị Hổ, nhưng chỉ còn cách vài phân thì nó đã bị dừng lại. Nguyên Lạc đã dùng 2 ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm đó dễ dàng. Lâm Đông nhìn thấy mà cực kỳ kinh ngạc. Từ đầu đến cuối, hắn không hề để tâm đến Nguyên Lạc, bởi vì hắn cứ tưởng cậu chỉ là một tên thuộc hạ tầm thường của Nhị Hổ.

“Ngươi đã có thể chọn bình yên bước ra khỏi đây mà.” Nhị Hổ lắc đầu, đối phương đã không chịu nghe lời khuyên của anh, vậy thì kết cục sẽ bị Nguyên Lạc đánh cho tàn phế thôi.

Một tiếng la thất thanh vang lên trong con hẻm.

Mấy ngày sau, Nguyên Lạc cùng Nhị Hổ đi đến một tòa nhà nằm ở khu vực phía Nam của thành phố. Bước vào căn phòng trên tầng cao nhất, có một người đàn ông với khí thế cực kỳ đáng sợ đang ngồi trong đó. Hắn có khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt sáng quắc như chim ưng, và một vết sẹo lớn ngay trên mép môi. Hai tay thì đeo đầy trang sức bằng vàng.

Nhìn thấy 2 người, người đàn ông liền đứng dậy, miệng cười toe toét, để lộ ra hàm răng có vài chiếc cũng làm bằng vàng.

“Doãn Chí Hiệp! Dạo này, xem ra ngươi sống rất tốt.” Nhị Hổ nói.

“Đều là nhờ ơn của nhị ca ban cho!” Người này chính là Doãn Chí Hiệp, thủ lĩnh của giới hắc đạo phía Nam Gia Yên. Dạo trước hắn đã cùng với Lý Đại Vệ đến bái kiến Nguyên Lạc ở đại học Gia Yên. Là một trong những người đầu tiên tình nguyện quy phục cậu.

“Xin chào, đại ca!” Doãn Chí Hiệp quay qua, cúi người chào Nguyên Lạc. Khuôn mặt hắn nhìn cậu với vẻ rất là kính trọng. Bởi vì cậu đã trở thành một nhân vật phong vân trong giới hắc đạo. Là một Tông Sư thiên tài trẻ tuổi nhất và đầy tiềm năng nhất. Được đi theo cậu khiến hắn rất hãnh diện và vui mừng.

Nguyên Lạc đáp trả lại bằng một cái gật đầu.

“Không hổ là đại ca! Ai cũng biết việc cậu đi khắp nơi quy hàng các cự đầu trong giới hắc đạo. Người nào dám từ chối, liền bị cậu đánh cho tàn phế, thậm chí toàn bộ sản nghiệp đều bị lấy về cho Phúc Thịnh.”

“Đừng nói những chuyện dư thừa nữa! Hãy báo cáo tình hình Gia Yên lúc này đi!” Nhị Hổ nhìn sang thấy Nguyên Lạc có vẻ khó chịu nên ngăn Doãn Chí Hiệp nói tiếp.

“Vâng!” Doãn Chí Hiệp vội trình bày sự tình của hắc đạo ở Gia Yên dạo gần đây. Trong những ngày qua, Nguyên Lạc và Nhị Hổ đã thống nhất gần như toàn bộ khu vực phía Đông của Gia Yên. Số còn lại, hoàn toàn không đáng kể. Cộng thêm cả khu vực phía Nam vốn đã do Doãn Chí Hiệp lãnh đạo từ trước. Coi như Nguyên Lạc đã nắm được phía Đông và Nam, một nửa giới hắc đạo của Gia Yên trong tay.

“Tình hình phía Tây và Bắc thì sao?” Nhị Hổ hỏi tiếp.

Tuy lần này Nguyên Lạc đơn độc hành động trong âm thầm, khiến cả phía Đông không kịp trở tay. Nhưng tin tức thì khó có thể giấu được trong thời gian dài. Đến bây giờ, không có khả năng 2 khu vực phía Tây và Bắc không biết việc làm của cậu.

“Cả 2 khu vực này sau khi biết đại ca đang có ý định thâu tóm cả thành phố, họ đều đã bí mật liên minh lại với nhau, cùng đề cử Dương Khánh lên làm người lãnh đạo.” Doãn Chí Hiệp trả lời.

Dương Khánh, gia chủ của Dương gia, sau khi bị Mã gia và Phúc Thịnh liên tục chèn ép, thanh danh và thế lực của ông đã không còn được như xưa nữa. Trước đây, sau khi cướp mọi thứ của Triệu Bá Thịnh, ông đã trở thành người đứng đầu hắc đạo ở Gia Yên. Thế nhưng bây giờ, thế lực của ông còn chưa bằng một nửa so với thời cực thịnh. Ông đã không còn cách nào quản lý toàn bộ Gia Yên, nên đành chọn lui về tập trung vào phía Bắc Gia Yên thôi.

Nhân cơ hội đó, 3 khu vực còn lại bắt đầu vùng dậy, giành lại quyền kiểm soát. Trong số đó có Doãn Chí Hiệp, hắn may mắn nhìn ra được thời cơ sớm hơn nhiều người, nên đã thống nhất cả khu vực phía Nam Gia Yên trong thời gian ngắn nhất.

“Chúng ta sẽ từ từ tìm cách đối phó liên minh đó sau. Chuyện điều tra tên sát thủ kia đến đâu rồi?” Nguyên Lạc đổi chủ đề, cậu không hề để tâm đến liên minh Tây Bắc gì đó.

“Vâng! Đại ca, tôi đã có được manh mối rồi.”

“Nói nghe xem!”

“Vào cái ngày đại ca mất tích sau vụ hỏa hoạn. Một nhóm người đã âm thầm điều tra tung tích của cậu.” Doãn Chí Hiệp kể lại.

Việc Nguyên Lạc mất tích sau hôm đó, nguyên do là kế dụ rắn ra khỏi hang. Nếu cậu và tên sát thủ đột nhiên mất tích, sống chết không rõ, thì kẻ chủ mưu đằng sau nhất định sẽ tìm đủ mọi cách truy tìm cậu. Chỉ cần chú ý người nào đang dốc hết sức truy lùng hành tung của cậu, thì chắc chắn sẽ tìm được tên chủ mưu.

“Rốt cuộc là kẻ nào?” Nguyên Lạc cố bình tĩnh mà nói.

“Tôi đã mất rất nhiều công sức mới tra ra được, tốn không biết bao nhiêu tiền bạc đó.” Doãn Chí Hiệp bắt đầu kể công lao của mình.

Nhị Hổ cau mày, khó chịu: “Đủ rồi! Sẽ không ai quên công lao của ngươi đâu! Vị trí của ngươi trong giới hắc đạo sau này sẽ chỉ xếp sau đại ca thôi. Mau nói đi!”

Doãn Chí Hiệp vui mừng, gật đầu lia lịa: “Vâng! Nhưng 2 người sẽ không ngờ đến kẻ chủ mưu thật ra là ai đâu. Hắn chính là cựu thủ lĩnh hắc đạo của Gia Yên năm xưa, Triệu Bá Thịnh.”

“Thì ra là hắn!” Nguyên Lạc không tỏ vẻ ngạc nhiên gì nhiều, duy chỉ có Nhị Hổ là người ngạc nhiên nhất. Bởi vì anh đã gặp mặt Triệu Bá Thịnh cách đây không lâu, cùng lúc anh đến tìm Mã Trung Anh. Điều này khiến anh nghi ngờ cả ông ta.

‘Không lẽ, chuyện này cũng có liên quan đến Mã Trung Anh?’ Nhị Hổ đang nghĩ thầm, anh thật ra vẫn chưa kể chuyện của Mã Trung Anh cho Nguyên Lạc biết. Một phần, ông ta là người của Mã gia, mà cậu lại rất thân với Mã gia, có thể cậu sẽ lơ là và không đề phòng ông ta. Một phần nữa là anh có cảm giác người đàn ông này quá nguy hiểm và đầy mưu mô, anh muốn âm thầm điều tra thêm về ông ta trước khi báo cho cậu biết.

Nguyên Lạc trông có vẻ như không hề ngạc nhiên, cậu đang nghĩ Triệu Bá Thịnh âm mưu đối phó cậu, có lẽ là liên quan đến con trai của hắn, Triệu Huy Hoàng, người mà cậu đã bắt giữ lúc trước. Người cha trả thù cho con trai của mình, không có gì là lạ cả. Nhưng không phải như vậy mà Nguyên Lạc sẽ bỏ qua cho hắn. Ánh mắt của cậu càng thêm giận dữ và đầy sát khí.

“Bằng mọi giá, phải tìm được hắn cho tôi!” Nguyên Lạc ra lệnh cho Doãn Chí Hiệp.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Lạc cùng với Nhị Hổ và Doãn Chí Hiệp đi đến một tòa nhà ở phía Tây thành phố. Đây là nơi Triệu Bá Thịnh đang bí mật ẩn nấp. Để đảm bảo hắn không chạy thoát, Doãn Chí Hiệp đã đưa người đến bao vây cả tòa nhà.

Sau một tiếng ra hiệu, tất cả cùng lúc xông vào tòa nhà. Thuộc hạ của Triệu Bá Thịnh vì quá bất ngờ mà không kịp chống trả. Nhiều kẻ bị đánh gục và bị bắt sống nhanh chóng. Nhưng trong số đó cũng có những tên tinh anh đầy lão luyện, không dễ dàng bị đánh bại.

Trong đám thuộc hạ của hắn, có 2 tên cực kỳ mạnh mẽ, đánh nhau rất tốt. Hai người này, một gã tên là Bá Cường chuyên dùng song quyền, gã còn lại tên là Chí Nam, vũ khí của hắn là một cây đao dài.

Bá Cường và Chí Nam cũng như Kim Toàn đều là những thuộc hạ trung thành và thân tín nhất của Triệu Bá Thịnh. Cả 2 đều là chiến tướng đã đi theo hắn từ những ngày mà hắn chưa thống lĩnh cả Gia Yên. Lúc Triệu Bá Thịnh bị bắt giam, 2 người họ cũng từng cố gắng giải cứu hắn nhưng không thành. Sau khi biết tin hắn đã trốn thoát khỏi nhà tù thành công, tất nhiên là cả 2 lập tức trở về đầu quân cho hắn.

Một người xài quyền, một người dùng đao, 2 người tả xung hữu đột, đẩy lùi được đám người của Doãn Chí Hiệp. Tuy vậy, lần này Doãn Chí Hiệp dẫn đến hơn 200 người, bên phe Triệu Bá Thịnh còn chưa đến 100 người. Dù Bá Cường và Chí Nam có dũng mãnh đến thế nào, họ cũng không bù lại được số lượng áp đảo này.

Chí Nam là người tiên phong, dùng thanh đao của mình mở ra một con đường máu, những tên thuộc hạ còn lại liền chạy sau lưng hắn. Bá Cường không chạy theo sau, vì đề phòng toàn quân bị diệt, hắn dẫn theo một đám người nữa liều mạng đánh ra một con đường thoát hiểm khác.

Đao pháp của Chí Nam rất đáng sợ, gần như không có ai cản lại được. Nhờ vậy, nhóm người do hắn dẫn đầu gần như sắp thoát ra khỏi vòng vây. Nhưng trong lúc vây khốn này, Chí Nam bỗng nhận ra một người thiếu niên đang từ từ bước đến chỗ hắn. Kẻ địch xung quanh cũng tránh ra 2 bên, tạo thành một đường đi cho cậu.

Hắn âm thầm suy đoán ra cậu chính là thủ lĩnh của kẻ địch. Hắn liền giơ đao lên, chuẩn bị tấn công cậu. Bắt giặc nên bắt tướng trước, chỉ cần khống chế được cậu thì hắn và mọi người sẽ có cơ hội thoát khỏi đây dễ dàng hơn. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đến, người hắn muốn bắt lại là Nguyên Lạc. Tuy hắn đã tập trung nhìn Nguyên Lạc rất kỹ, nhưng trong lúc sơ suất, hắn đã chớp mắt và cậu đã biến mất trong tầm mắt của hắn. Một giây sau, một bóng người bỗng xuất hiện ngay trên đầu hắn. Lúc này, hắn mới phát giác thì đã quá trễ. Nắm đấm của Nguyên Lạc đã đến ngay trước mặt của hắn.

Phía bên này, Bá Cường đang dùng hết sức để chiến đấu. Hắn chợt quay qua kiểm tra nhóm của Chí Nam thì hắn phát hiện Chí Nam đã gục xuống dưới đất, không nhúc nhích. Những thuộc hạ phía bên hắn cũng liền bị tấn công tới tấp, số lượng người còn trụ được chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.

“Cả hắn cũng bị đánh gục rồi sao? Xem ra lần này chúng ta khó mà sống sót thoát khỏi đây.” Bá Cường thở một hơi dài bất lực.

“Ta muốn thách đấu với thủ lĩnh của bọn ngươi. Một trận chiến công bằng, người thắng quyết định tất cả!” Bá Cường dùng hết sức hét lớn. Thân là người của hắc đạo, hắn luôn sẵn sàng bỏ mạng bất cứ lúc nào, nhưng hắn không nỡ nhìn những huynh đệ của hắn bị tiêu diệt hết. Dù chỉ còn một tia hy vọng, hắn cũng không thể từ bỏ.

Những người xung quanh cũng dừng tay lại, vì một lời thách đấu đã được đưa ra. Theo một điều luật bất thành văn trong giới hắc đạo, cường giả vi tôn, kẻ mạnh sẽ là người có tiếng nói sau cùng. Bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể thách đấu kẻ khác để đoạt lấy thứ gì đó, hoặc là có kẻ sẽ thách đấu ngươi để lấy hết những gì thuộc về ngươi.

Tất nhiên là ngươi có quyền không nhận lời thách đấu, thậm chí có thể không tuân theo giao ước trước đó, không ai có thể ép buộc ngươi. Nhưng chắc chắn một điều là ngươi sẽ bị cả giới hắc đạo xem thường, trở thành lời chỉ trích của mọi người. Ngươi có lẽ sẽ sống sót, nhưng tất cả danh tiếng và sự tôn trọng của mọi người dành cho ngươi sẽ bị mất sạch. Điều đó còn khó chịu hơn cả cái chết.

Cho nên trong vô thức, lời thách đấu đã trở thành một thứ rất thiêng liêng trong giới hắc đạo đầy tăm tối này. Một khi lời thách đấu được đưa ra, mọi người xung quanh dường như phải dừng tay, nhất định phải tôn trọng nó.

Nguyên Lạc hiển nhiên sẽ không từ chối lời thách đấu nào. Mọi người liền dạt ra 2 bên, tạo thành một vòng tròn lớn xoay quanh 2 người.

“Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là chủ tịch của Phúc Thịnh, Tông Sư Nhị Đẳng trẻ tuổi nhất, Nguyên Lạc.” Bá Cường không thể nào không nhận ra cậu. Bây giờ, danh tiếng của cậu đã quá nổi trong giới hắc đạo.

“Chính là ta!” Nguyên Lạc bình tĩnh trả lời.

“Ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng trước mặt thuộc hạ của ta, ta không thể lùi bước. Và ta cũng muốn tận mắt chứng kiến thực lực của ngươi.” Bá Cường rất là quyết tâm. Thực lực của hắn cũng chỉ ngang tầm Chí Nam, cho dù cả 2 có hợp lực cũng không thể chống lại một Tông Sư Nhất Đẳng, chứ đừng nói là Tông Sư Nhị Đẳng như Nguyên Lạc.

“Cần gì phải dài dòng thế, đừng có phí lời nữa! Xông lên đi!” Nguyên Lạc tỏ vẻ không hề quan tâm đến Bá Cường.

Bá Cường cảm thấy mình bị coi thường, nên cực kỳ nổi giận, gân xanh nổi đầy đầu. Hắn lấy ra một cái tay gấu làm bằng vàng và mang vào bàn tay. Đây là vũ khí yêu thích của hắn, nhờ nó mà hắn có thể đánh vỡ một bức tường bằng bê tông chỉ với một đấm.

“Mau kết thúc đi!” Nguyên Lạc vừa nói dứt lời, cậu đã phóng đến chỗ Bá Cường, tung một đấm vào mặt hắn.

Khuôn mặt của hắn liền bị biến dạng, sóng mũi bị gãy, hàm răng cũng bị gãy mất một cái răng cửa. Hắn loạng choạng lui về sau mấy bước. Đòn vừa rồi, Nguyên Lạc chỉ tùy tiện tung ra, tất nhiên là sức mạnh chưa bằng một nửa thực lực vốn có của cậu, nên Bá Cường mới còn có thể đứng thẳng được.

Tựa như biết được Nguyên Lạc không hề tung hết sức, Bá Cường càng thấy cậu không hề xem hắn là đối thủ. Hắn tức điên gầm lên một tiếng rồi đấm về phía cậu. Nguyên Lạc vẫn không hề để tâm, cậu lách người qua một bên tránh dễ dàng.

Không chịu bỏ cuộc, Bá Cường hít một hơi liên tục đấm tới. Nguyên Lạc vẫn ung dung tránh né từng cái một. Được một lúc, Bá Cường bắt đầu thở dốc, dù hắn đã cố hết sức nhưng vẫn không chạm được một vạt áo của cậu.

Thấy đối thủ đã thấm mệt, Nguyên Lạc cũng không muốn dây dưa nữa. Ngay vào lúc Bá Cường lấy hết sức tung thêm một quyền nữa. Nguyên Lạc cũng tương tự bồi lại một quyền. Quyền của cả 2 chạm vào nhau, cái tay gấu bằng vàng cùng bàn tay của Bá Cường liền bị chấn nát vụn. Không dừng lại ở đó, chấn động lan nhanh từ bàn tay kéo lên tận bả vai của hắn, cả cánh tay của hắn hoàn toàn bị gãy nát.

Bá Cường đau đớn ôm lấy cánh tay ngã xuống đất, không còn sức chiến đấu. Nguyên Lạc quay người bước đi, mọi việc còn lại, cậu giao cho Doãn Chí Hiệp toàn quyền xử lý.

Sau khi lục tung cả tòa nhà, không ai tìm thấy một bóng dáng nào của Triệu Bá Thịnh. Chứng tỏ hắn đã biết trước việc Nguyên Lạc sẽ dẫn người đến tìm hắn, cho nên đã nhanh chóng chạy trốn. Nguyên Lạc bây giờ mới hiểu tại sao Triệu Bá Thịnh lại có khả năng trốn tránh sự truy bắt của cảnh sát trong thời gian qua. Hắn quá cẩn thận và nhạy bén, tin tình báo của hắn cũng rất nhanh chóng. Nhưng đặc biệt nhất là tính cách vô tình của hắn, không một chút do dự nào, hắn sẵn sàng vứt bỏ những thuộc hạ trung thành nhất của hắn, dùng họ như mồi nhử, câu giờ cho hắn cao chạy xa bay.

Nguyên Lạc thất vọng đành phải bỏ về.

Còn Triệu Bá Thịnh lúc này đang ngồi trong một chiếc xe cùng với Kim Toàn.

“Ông chủ! Đúng như ông dự đoán, tiểu tử đó đã đến chỗ chúng ta. Bá Cường và Chí Nam đều đã bị hạ gục và bắt giữ rồi.”

“Không ngoài dự đoán của ta! Hắn tưởng dùng kế mất tích đó là có thể thoát được tai mắt của ta sao? Chỉ là hắn hành động có phần nhanh nhẹn thật. Ta dự đoán nhanh nhất là ngày mai hắn mới tìm đến được chỗ của ta.” Triệu Bá Thịnh vẫn bình thản, dường như không thèm để ý đến việc người của hắn đã bị bắt.

“Lập tức tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch!”

Kim Toàn gật đầu, lấy điện thoại ra gọi điện cho người của hắn để bắt đầu hành động.

Tại trung tâm thành phố, Ngũ Hổ và Lục Hổ đang cùng nhau lái xe trên đường cao tốc. Cả 2 đang làm nhiệm vụ do Tam Hổ giao cho. Đang chạy thì bỗng nhiên có những chiếc xe khác bất ngờ áp sát họ. Một chiếc xe chạy nhanh vượt lên trước chặn đầu xe của Ngũ Hổ và Lục Hổ.

Bị chặn đầu, cả 2 cảm thấy có chuyện không ổn liền liếc nhìn xung quanh. Những chiếc xe khác cũng đã lập thành hàng rào vây quanh. Không còn cách nào, Ngũ Hổ và Lục Hổ đành bước ra khỏi xe. Những kẻ ở trong những chiếc xe khác cũng thay phiên nhau bước ra.

Hơn trăm người bao vây 2 người Ngũ Hổ và Lục Hổ, người nào cũng cầm theo vũ khí, trên mặt tràn đầy sát khí.

“Các ngươi là ai? Là kẻ nào phái bọn ngươi đến đây?” Ngũ Hổ hét thật to.

Từ xa, một chiếc xe hơi sang trọng chạy đến chỗ họ. Khi chiếc xe dừng lại, 2 bóng người quen thuộc bước ra, đó chính là Triệu Bá Thịnh và Kim Toàn.

“Ngươi là… Triệu Bá Thịnh!” Ngũ Hổ và Lục Hổ tất nhiên biết người này là ai. Họ vốn đã thấy qua khuôn mặt của hắn thông qua những bức ảnh.

“Tại sao hắn lại ở đây? Chẳng phải đại ca và nhị ca đang dẫn người đến bắt hắn à?” Lục Hổ rất ngạc nhiên, quay qua hỏi Ngũ Hổ.

“Chúng ta trúng kế của hắn rồi!” Ngũ Hổ kinh ngạc nhận ra. Triệu Bá Thịnh chắc đã biết hắn không thể đấu trực diện với Nguyên Lạc được, nên mục tiêu của hắn bây giờ chính là những người bên cạnh cậu.

Triệu Bá Thịnh đã cố tình để lộ chỗ ở của hắn cho Nguyên Lạc biết, mục đích là để dẫn dụ cậu đến đó. Còn hắn thì dẫn người đi đối phó những thủ hạ đắc lực của cậu. Chỉ là để thực hiện được kế hoạch này, hắn phải hy sinh 2 thủ hạ đắc lực nhất của mình, Bá Cường và Chí Nam. Nhưng mà nếu không phải là 2 người này, thì chỉ sợ Nguyên Lạc sẽ không trúng kế của hắn.

“Hắn đã bắt 2 thủ hạ đắc lực nhất của ta, thì ta sẽ bắt 2 người các ngươi lại, coi như là có vay có trả. Hai ngươi muốn sống sót thì ngoan ngoãn chịu trói đi.” Triệu Bá Thịnh cười nói rất đắc ý.

“Bọn ta thà chết cũng không đầu hàng.” Cả 2 người Ngũ Hổ và Lục Hổ đồng thanh nói. Cho dù họ có phải chết trận, cũng không muốn mình trở thành gánh nặng cho đại ca của họ.

“Đúng là một bọn ngu xuẩn! Xông lên hết cho ta!” Triệu Bá Thịnh hét lên, giơ tay ra lệnh cho thuộc hạ của hắn

Đám thuộc hạ của Triệu Bá Thịnh, tay cầm vũ khí, đồng loạt xông lên. Ngũ Hổ và Lục Hổ cũng không phải dạng hiền lành, họ cũng lấy vũ khí của mình ra đáp trả.

Thông thường 2 người họ dù có phải đấu với 200 người cũng không hề lo lắng. Nhưng bởi vì đối phương đã lập sẵn kế hoạch chặn họ ở đây. Nên chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước, điều này khiến cả 2 rất lo lắng, không thể tập trung chiến đấu được.

Nhìn thấy 2 người Ngũ Hổ chống trả quyết liệt, có phần áp đảo người của hắn. Triệu Bá Thịnh vẫn rất bình tĩnh không hề tỏ ra biểu cảm gì.

Thực lực của Ngũ Hổ và Lục Hổ vẫn là Bán Bộ Tông Sư. Chỉ là một đám giang hồ tầm thường, hoàn toàn không phải là đối thủ của họ. Chỉ sau mấy mươi phút, 2 người đã đánh gục hết thuộc hạ của Triệu Bá Thịnh, nhưng cả 2 cũng đã thấm mệt, nhịp thở cũng đã rối loạn.

Hai người liếc nhìn qua Triệu Bá Thịnh và Kim Toàn, họ nghĩ đến việc xông đến bắt giữ cả 2 để làm con tin, giúp họ thoát khỏi đây. Nhưng chưa kịp tiến đến thì họ bỗng cảm nhận được một cơn đau nhói từ phía sau cổ. Đưa tay ra sau, họ cùng lúc rút ra một cây kim.

Ngũ Hổ và Lục Hổ quay đầu ra đằng sau, có 2 tên đang cầm súng chĩa vào họ. Bỗng dưng đầu óc của họ quay cuồng và đôi mắt thì nặng trĩu.

“Đây là kim gây mê! Hỏng rồi, mình sơ ý quá.” Ngũ Hổ vội quay qua nói với Lục Hổ nhưng Lục Hổ sớm đã ngã xuống và bất tỉnh. Anh cố gắng cầm cự nhìn về phía Triệu Bá Thịnh, nhưng chỉ vài giây sau, Ngũ Hổ cũng không thể chống lại, chìm vào giấc ngủ.

Triệu Bá Thịnh bước đến chỗ cả 2 người và cười một cách gian xảo.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866

Truyện Thánh Khí Sư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.