Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tín Đồ Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 1399 chữ

Dưới trời nắng sáng, cậu bay đi bay lại trong đền dường như đang suy nghĩ gì đó rất quan trọng.

- Cứ vậy đi, trước mắt phải cải thiện nơi này lần nữa!

- Quyền Hạn Thần Linh, Tinh Lọc Linh Khí

     Ngay lúc đó, người cậu liên tục phát những sóng kim sắc hình cầu liên tục tinh lọc linh khí trong khu vực xung quanh, mỗi một lần làn sóng bay ra đều khiến tạp chất vốn có của linh khí bị tiêu hủy. Chỉ trong một giờ, linh khí nơi đây đã tinh thuần đến một trình độ nhất định, cây cối ở đây, sinh vật ở đây dựa vào lượng linh khí này có thể dễ dàng tu luyện đến Khai Linh trung kì mà không lo thiếu thốn, hoặc chất lượng linh khí không đủ. 

     Mọi thứ đều sắp xếp xong, tiếp theo cậu trang trí xung quanh. Những đóa hoa mọc lên khắp nơi, tử địa nay thành đồng hoa. Ong bướm bắt đầu chen nhau xuất hiện dưới đồng hoa muôn màu. Ngôi đền vốn âm u cũng trở nên tươi sáng hơn một chút dưới đồng hoa, nhưng cả hai lại tạo nên một khung cảnh khá kì dị. 

- Là lá la, mình thật có thiên phú trồng cây nha...

  Một quả cầu sáng với hai tay cứ vậy bay vòng quang hát liên tục bài ca Trồng Cây của nó, không ngừng nghỉ.

     Gần đó là một cậu bé nhỏ chừng mười hai, mười ba tuổi, da cậu ngăm đen do thường chơi đùa dưới nắng, thân hình có cao hơn bạn đồng lứa một tí. Là Sử, cậu bé mồ côi ở làng của Gia Minh. Cha mẹ cậu lập được công lớn cho làng khi còn sống nên cậu được Gia Minh yêu quý mà đem làm con trai nuôi của mình. Ông không có vợ, cuộc đời ông cô độc, trái tim ông nguội lạnh và khi Sử đến với ông, cậu như một đốm lửa sưởi ấm tâm hồn vốn lạnh lẽo và vô tình của ông. Từ đó, trong quyết tâm những thứ phải bảo vệ, ngoài Tứ thôn thì còn có cả Sử nữa, ông có thể bất chấp tất cả để bảo vệ những điều này, nhưng điều duy nhất. Trong lòng ông, ông yêu nó như con ruột mình. 

      Hôm nay là ngày dân làng ráo riết chuẩn bị hội sắp đến, nên cậu đã lén cha mà lên đây. Cậu thích thám hiểm, tìm tòi, lời đồn về Tân Thần trên núi đã rộn rã dưới chân núi bấy lâu đã gợi lên ngọn lửa của trí tò mò trong cậu. Dù nguy hiểm, nhưng cậu vẫn đi, cái tính bướng bỉnh, tò mò đã đưa cậu lên tận nơi này. 

     Trong bụi cỏ xa xa, cậu chứng kiến tất cả, một quả cầu sáng vung tay lại có thể biến tử địa thành sinh cơ, biển hoa hiện rõ mồn một trước mắt cậu. Cậu bất ngờ có hơi sợ hãi nhưng một lần nữa khát vọng tìm hiểu đã lấn át tất cả, cậu nhanh chóng tiếp cận nơi đó thêm một ít. Vốn chỉ có thể đứng từ một nơi xa xa vì sự nguy hiểm của khí độc, dựa vào ống kính của cha mà nhìn đến, nhưng giờ cậu lại đến gần hơn vì cậu đã cảm thấy không còn nguy hiểm nữa.  

- Tân Thần nhìn .... buồn cười thật haha

   Cậu lại gần nhìn quả cầu sáng đang vui múa cũng không khỏi cười một phen. Bởi tràng cảnh này nhìn kì dị vô cùng. 

- Là lá la nhụy hoa chưa nở, là lá la ta hái cả nhụy hoa...

    Trần Lạc đang nhảy múa vui vẻ, bất chợt cậu nhìn lại phía bụi cỏ. Một cậu bé đang nhìn mình trông vô cùng thích thú. Nhanh chóng, biển hoa tách ra, mở đường cho cậu bé lại ngôi đền.

- Haha một bé con, lại đây nào, đừng sợ

    Trần Lạc dang tay chào đón, như thể người thân lâu ngày chưa gặp, gặp được người thứ năm sau bốn lão già kia làm cậu rất thích thú, dù sao cậu cũng không thể ngắm nhìn mọi thứ xung quanh được, hạn chế của ngôi đền quá lớn.

   Sử lúc này có chút rụt rè, cậu không ngờ bị lộ sớm vậy. Nhanh trí nghĩ vị Tân Thần này không phải xấu nên cậu cũng nhanh chóng đi lại phía ngôi đền. Càng lại gần, ngôi đền càng gần, nó làm cho cậu cảm nhận được một tia thần thánh, uy nghiêm, nhưng chỉ là một ít. Đến lư hương còn chả có, chỉ có một bức tượng tạc một người thanh niên trẻ tuổi, duy chỉ vậy, còn lại khá mơ hồ, đến hình dáng cũng chả rõ ràng mấy. Xung quanh ngôi đền còn có một đám cây nhỏ, lá chúng sáng ánh bạc, có một ít cây có màu vàng kim ánh lên trông rất đặc biệt. 

- Chào bạn nhỏ, ta là Tân Thần nơi này, còn đây là Kim Diệp Thảo, chúng được ta nuôi dưỡng từ nhỏ đến giờ, cây nào cũng có nét đặc biệt cả

- À, cháu...cháu là Sử, cháu không lên đây quậy phá đâu ạ, chỉ hơi ...

- Tò mò đúng chứ, không sao mà, ta ở đây được mấy ngày, ngoại trừ bốn trưởng làng thì chả còn ai lên đây chơi cả...mà cũng không cần xưng cháu đâu, ta cũng không lớn tuổi như cậu nghĩ... haha

     Thấy Sử tỏ vẻ ngơ ngác, cậu thấy vậy nhanh chóng bay đến gần, nhẹ nhàng hỏi

- Sao nào, nay là lần đầu tiên ta gặp nhau, bây giờ ta chưa có gì nhiều, xem đây như một món quà nhé 

    Nói xong tay cậu đung đưa, Kim Diệp Thảo gần đó rung động, một chiếc lá mọc dài ra biến thành một thanh con dao nhỏ, cán dao chắc chắn, lưỡi dao sắt bén, linh khí bên trong dù mỏng manh nhưng vẫn có, có thể tạm gọi là một phần ba pháp bảo bình thường của Khai Linh. Một phần ba này, là linh lực mộc hệ, có khả năng giúp cho dao này không mài vẫn sắt, vì vốn nó được tạo từ lá cây Kim Diệp.

[ Đáng sợ làm sao, hắn cho đứa trẻ 12 tuổi một con dao đấy, vậy mà coi được ] 

- Tự vệ, dù gì đây là con của bác Gia Minh, chắc chắn nó sẽ phải được luyện tập cách sử dụng vũ khí, nên cây dao này chắc chắn sẽ có ích...chắc vậy 

   Sau đó cậu dùng linh lực trong không khí khắc lên cây dao một chữ "Sử"

- Xong rồi, tặng ngươi đấy

     Đặt chiếc dao trên tay, cậu chăm chú nhìn nó không ngừng, cậu cảm nhận được trên đó có một lực lượng kì lạ mà mình không thể giải thích nỗi. Trong phút chốc, một tia mộc linh khí nhỏ từ chiếc dao tách ra, nhập vào người cậu, tia linh khí này quá nhỏ, mắt thường khó thấy. Chẳng mấy chốc giữa cậu và cây dao sinh ra một liên hệ đặc biệt, khó nói thành lời. 

[ Phát hiện đối tượng Sử có tư chất tu luyện cao, khả năng cảm nhận linh khí đất trời cao hơn người bình thường gấp ba lần, nếu để cậu ta tiếp tục ở đây và được chỉ điểm tu luyện thì rất nhanh sẽ đạt được Khai Linh, có thể thu Tín Đồ ]

( Chà, chưa gì mà tín ngưỡng và tín đồ tới tay rồi hahahahahaha ) 

     Cậu nghĩ về tương lai, một người một dao xông phá cửu thiên, truyền cho muôn dân tín ngưỡng Bách Diệp thần. Nhưng cậu nhanh chóng quay qua chủ đề khác.

- Dao này là của cậu, có muốn đặt tên cho nó không ?

- Tên ạ ? Vậy thì Kim Diệp dao vậy, cháu....ta....tôi...đệ, đệ không thể nghĩ ra cái tên nào khác cả haha

- Vậy thì nó tên Kim Diệp vậy haha chẳng sao đâu.

       Nhìn cậu bé hài lòng với nó Trần Lạc cũng rất vui, cậu bé nhanh chóng đeo nó vào hông rồi chạy vòng quanh nơi này vui chơi. Được một lúc thì cậu bay lại hỏi.

- Sử, cậu..có muốn làm tín đồ cho ta không ?

Bạn đang đọc Thánh Linh sáng tác bởi NhấtKýBáchĐồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtKýBáchĐồ
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.