Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Quả!

Tiểu thuyết gốc · 1839 chữ

Chương 5: Mục tiêu!

Trọng lực đè nặng càng lúc càng lớn, thiếu niên toàn thân xương cốt bắt đầu phát ra âm thanh lách cách như sắp vỡ vụn.

Mồ hôi hắn ướt đẫm cả người, hàm răng cắn chặt hơi thở trầm trọng theo trong khoang miệng nặng nề hô hấp lấy.

"Lão....sư....tha....mạng..."

"Mau...mau...ta sắp...không...xong.."

Âu Dương Phi vẻ mặt trêu tức nhìn lấy thiếu niên, bước chân trầm ổn tiến đến bên cạnh nở nụ cười mỉa mai nói.

"Thế nào? Thật không phải?"

"Ta...sai...rồi!...Lão sư...ngươi...mau thu hồi trọng...lực" To con vẻ mặt đau khổ cầu xin.

Âu Dương Phi khóe miệng nhếch lên, âm thầm triệt tiêu uy áp, ánh mắt hắn chuyển dời đến mảnh giấy thiếu niên đang nắm trên tay.

"Là giấy báo danh? Đưa cho ta rồi nhanh chống cút vào lớp."

To con vẻ mặt ủy khuất đưa lấy trên tay giấy báo danh rồi uể oải nhấc từng bước chân nặng về tiến vào "Bàn Tơ Động".

.......

"Lão già! Ngươi thật sự không nghĩ lại?"

Tại bên trong một gian phòng sang trọng, thiếu niên mái tóc vàng kim vẻ mặt cà lơ phất phơ đặt mông phía trên bàn làm việc hờ hững nhìn phía trước đang ngồi lấy người đàn ông trung niên trạc bốn năm mươi tuổi.

Người đàn ông lúc này ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt ẩn chứa vô tận thương hải tang điền, mái tóc cũng theo thời gian tàn phá mà chỉ còn một chút màu đen ít ỏi.

Lạnh nhạt nắm lấy tẩu thuốc trên bàn làm việc hút mạnh một hơi, hắn ánh mắt hời hợt nhìn thiếu nhiên tóc vàng kim.

"Chú ý giọng điệu của ngươi, lại tiếp tục lão già một câu, ta cũng không tiếc vứt ngươi ra ngoài cửa sổ."

Thiếu niên vẻ mặt chẳng quan tâm gõ nhẹ mấy ngón tay lên bàn không trả lời.

Người đàn ông trung niên đặt xuống tẩu thuốc, mí mắt lẳng lặng nhắm lại xoay nhẹ chiếc ghế hướng phía sau cửa kính to lớn đang phản chiếu lấy toàn bộ cảnh vật bên ngoài trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp.

"Chuyện này ngươi cũng không cần tiếp tục nhúng tay, ta đã quyết định giao tên nghiệt tử kia cho Âu Dương Phi dạy dỗ thì sẽ có lý do của ta, tất cả hãy để tương lai trả lời."

"Cha, ngươi chẳng lẽ không nhớ tên điên kia hai năm trước đã làm gì a? Đưa Bảo Ca vào trong tay hắn thì Bảo Ca chẳng phải...."

"Trần Xuân Việt Phát!!! Ngươi im miệng cho ta, ngươi còn nói một lời nữa ta cũng không ngại giao thêm ngươi cho Âu Dương Phi, ta nói ta có lý do của ta!" Trần Thiên Sinh sắc mặc nộ khí nghiêng đầu rống to.

"Hừ...cha, rồi ngươi sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay của ngươi, ta thật thay Bảo Ca cảm thấy bi ai khi có lão già như ngươi là cha ruột, ngươi bỏ rơi hắn hơn mười năm hiện tại lại đưa hắn đến trước vực sâu, ngươi quả thật là tàn nhẫn a!" Trần Xuân Việt Phát ánh mắt phát lạnh một tay hất rơi trên bàn tất cả đồ vật lạnh lùng xoay người rời đi, tiếng bước chân phẫn nộ theo tiếng cánh cửa đóng mạnh mà dần dần biến mất chỉ để lại bên trong căn phòng một bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.

Trần Thiên Sinh trên khuôn mặt lúc này như già thêm mấy chục tuổi, hắn ánh mắt đục ngầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lặng lẽ thở dài.

Ta thật là một người cha thất bại a, đường đường Truy Phong Học Viện Viện Trưởng phong quang vô hạn lại không thể bảo vệ con trai của mình, hiện tại chỉ có thể bất lực nhờ vã người khác quả thực là buồn cười!

Đối với thân phận tên điên kia, người khác là không hiểu rõ, nhưng hắn biết Âu Dương Phi người này vô cùng khủng bố, hi vọng Bảo nhi dưới sự huấn luyện của hắn có thể học được chút ít bản sự tự bảo vệ bản thân, cha chỉ có thể giúp ngươi đến đây, con đường còn lại sẽ do chính ngươi tự đi lấy!

.......

Lớp Tinh Hồn Cá Biệt lúc này đang ngồi lấy phía dưới ba người thiếu niên.

Một người đầu tóc húi cua, thân hình cao to, trên khuôn mặt treo lấy đôi mắt kính tròn trịa thần sắc hứng thú nhìn phía trước hai tên khắp người dán đầy băng dính y tế, hắn nhịn không được mà giơ lên bàn tay rắn chắt nhắm ngay bả vai Nguyễn Đức Thiện vỗ mạnh xuống.

Rắc...rắc...

"Người anh em, ta nói hai người các ngươi làm sao đầy người đều là vết thương a?"

Thiện đột nhiên lại bị tập kích bất ngờ, sắc mặt tím lịm như gan heo, khóe miệng co giật liên tục, hắn có thể chân thực cảm giác được một bàn tay vừa rồi phác xuống dưới, bả vai mỏng manh của hắn còn chưa được chữa lành nay đã bị vỗ lệch luôn vị trí.

" MÓAAAA.....buông raaaa... "

" Gãy xương...."

" Hắc hắc....sorry sorry... Lỡ tay. " Phạm Hà Việt Bảo vội vàng rút lại bàn tay, gãi gãi sau ót hàm hậu nhe lấy hàm răng trắng tinh cười cười.

Thiện trên mặt toát đầy mồ hôi nhe răng đau đớn, hắn hiện tại thật muốn quay người lại cho tên to con phía sau lưng một bàn tay quật bay ra ngoài nhưng thực tế hắn không dám a!

Câu chuyện quay ngược thời gian lại hơn ba mươi phút trước, hắn cùng oan gia Phạm Hồng Khanh dáng vẻ thê thảm chống lấy hai bên cây nạn cật lực từ Y Viện nỗ lực lếch mấy giờ đồng hồ mới có thể đến trước cửa phòng học để thật đúng giờ điểm danh nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng! Lại nhớ đến Âu Dương lão sư bộ dáng đáng sợ không hiểu tại sao hắn lại lạnh cả sống lưng.

Bất ngờ là lúc này trong phòng học ngoài bên trên bục giảng Âu Dương lão sư, phía dưới còn có thêm một tên to con lạ mặt khác, hắn nhìn lấy hai người, vẻ mặt phấn khởi như sa mạc lâu ngày gặp mưa rơi từ cuối lớp lao lên bọn hắn trước mặt.

Việt Bảo hắn cứ tưởng rằng trong bàn tơ động chỉ có mỗi một nạn nhân là hắn, vốn đang sầu mi khổ não không ngờ lại còn xuất hiện thêm hai đồng chí, quả thật là niềm vui ngoài ý muốn cho nên hắn không kiềm chế được mà lao ra ôm lấy bả vai hai người.

Nhưng hắn không biết là với thể trọng to con như cỗ xe tăng di động đó thì một phát ôm thấm thiết phía dưới đã có thể để toàn thân băng bột hai người bọn họ lại tiếp tục nằm viện thêm một ngày một đêm!

Mặc dù thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng miễn cưỡng dùng ra ma pháp phòng ngự vẫn còn có thể.

Nguyễn Đức Thiện giơ lên bàn tay run rẩy niệm lấy ma pháp chú lập tức sáng tạo lên một vòng kết giới phòng ngự bao khỏa toàn thân.

Phạm Hồng Khanh cũng không dự vứt bỏ trong tay cây nạn nhanh chóng vận chuyển hắc ám dị năng ý đồ muốn bộc phát tốc độ thật mau rời khỏi.

Ý nghĩ là tốt nhưng sự thật lại quả thực tàn khóc.

To con hai cánh tay mang theo vô cùng lực lượng theo phía sau lưng bọn hắn vỗ xuống, kết giới ma pháp lúc này lại yếu ớt không thể nói nổi tựa như thủy tinh vỡ nát thành từng mảnh, hắc ám dị năng trong tay Khanh cũng chưa kịp bộc phát đã bị khí lực tựa như thái sơn áp đỉnh cho kiềm chế gắt gao.

Không ngoài dự đoán, một chiêu đại bàng dang cánh này của to con quả nhiên mang lại kết quả đúng như mong đợi.

Cả hai bọn họ đều gãy bốn năm căn xương sườn, mọi nỗ lực tĩnh dưỡng đã trôi theo dòng nước về với đại dương.

Nếu không phải lúc đó Âu Dương lão sự từ bi cho hai người bọn hắn một viên "Hồi Thương Đan" thì có lẽ còn phải quay lại Y Viện điều trị thêm một ngày một đêm.

Hồi tưởng lại viễn cảnh lúc đó, Thiện ánh mắt yên lặng liếc qua bên cạnh vẻ mặt trắng xám không một chút máu Phạm Hồng Khanh âm thầm nuốt lấy một ngum nước bọt.

Mẹ nó, quả thật là một đầu xe tăng hình người, không biết nếu ta ở trạng thái hoàn hảo nhất bật hết công suất chiến đấu sẽ có được bao nhiêu phần trăm chiến thắng a?

.....

"Được rồi! Lớp học này trước mắt chỉ có ba người các ngươi, hiện tại đã đến đông đủ, nếu đã ổn định rồi thì tiết học chính thức bắt đầu!"

Âu Dương Phi ngồi tại phía trên bục giảng ánh mắt quét qua bên dưới ba người không mặn không nhạt nhấc hai ngón tay gõ lấy phía trên mặt bàn tiếp tục nói.

"Trước mắt, lớp học của ta sẽ không giống với những lớp khác mà các ngươi đã từng học, chỗ này chỉ có một quy tắc duy nhất chính là.... ta, ta sẽ là quy tắc của tất cả các ngươi, muốn thay đổi quy tắc, chỉ cần đánh bại ta!"

"Ta được gọi là Quỷ Thủ cũng có lý do của nó, tương lai các ngươi sẽ từ từ cảm nhận được"

Âu Dương Phi khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị xem lấy phía dưới bộ dáng hoang mang ba người.

"Học tập cũng phải có mục tiêu không phải sao? Ta hiện tại đã đinh ra cho các ngươi định ra mục tiêu đầu tiên....đó chính là một năm sau Tinh Hồn Đại Đấu Hội cấp học viện, ta muốn các ngươi giành lấy quán quân!"

Lời nói vừa kết thúc, phía dưới ba người đều kinh ngạc không tin vào tai của mình.

Lão sư là đang nói đùa hay sao? Giành lấy Quán quân Tinh Hồn Đại Đấu Hội cấp học viện? Ngươi có biết tham gia Đấu Hội thấp nhất đều là cấp C Tinh Hồn Sư tinh anh từ tất cả các học viện lớn trên toàn thế giới tụ tập lại a! Bọn ta bây giờ mới miễn cưỡng cấp F Tinh Hồn Sư, một năm sau cùng lắm là cấp D, cấp C ngươi nói làm sao đánh a? Làm sao tranh vo địch a? Ngươi cái người điên.....

......

Bạn đang đọc Thành Thần Ký! sáng tác bởi wookie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wookie
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.