Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn cảnh bế tắc

Tiểu thuyết gốc · 812 chữ

Tôi là Nguyệt, từ nhỏ mẹ mất sớm vì tai nạn giao thông , nên tôi sống với bố, dì ghẻ và con gái của bà ta, nhưng bọn họ lại sống không hề có tình người , đối xử với tôi như kẻ thối nát , như đồ bỏ đi , lại gần chỉ thêm hôi thối. Tôi cắn răng chịu đựng sống qua ngày , hiện đã 17 tuổi .

Cứ như thường lệ , một buổi sáng nọ , chẳng có ai trong nhà đánh thức tôi dậy để đi học . Cha tôi đi làm sớm , báo thức đồng hồ bị hỏng nhưng dì ghẻ không cho tôi mua cái mới , còn cất luôn tiền tiết kiệm của tôi. Tôi vội bật tung dậy chạy xuống dưới nhà :

- Sao không ai kêu cháu dậy thế ạ ? Trễ giờ cháu rồi !

- Tự mà dậy chứ , tao đâu thể ngày nào cũng rảnh để gọi mày dậy mãi được . Mày dậy trễ quá , con tao ăn hết thức ăn rồi , mày tự lo đi , cho chừa cái tật dậy trễ.( Mụ dì ghẻ quát mắng)

Tôi hối hả bỏ sách vở vào cặp , thay đồng phục rồi chạy một mạch tới trường , nhắm mắt nhắm mũi mà chạy .

-Phù ....Phù , trời ạ , như thế này biết bao giờ mới tới trường kịp đây , hôm nay tiết đầu có bài kiểm tra Toán nữa.

Chẳng biết đã trễ giờ hay chưa , đến nơi , tôi xông vào lớp như một phản xạ tự nhiên . Trước mắt tôi là khung cảnh 34 người đang ngồi cặm cụi làm bài , cô giáo nghiêm khắc đang ngồi trên bàn , mắt liếc như dao cau để xem ai là người trung thực khi làm bài thi. Cô giáo trợn mắt :

- Em đi học hay đi chơi vậy ? Có biết hôm nay có bài kiểm tra Toán hay không ? Em đã lớn vậy rồi mà còn phải để cô nhắc nhở à ?

Tôi cúi người thở hồng hộc, hối lỗi:

- Thưa , em biết ạ . Em xin lỗi , tại đồng hồ báo thức bị hỏng , nên nó không reo ạ .

Chưa kịp cúi hết người thì sách vở bút thước đã đổ leng keng ra hết dưới sàn . Đám bạn cười nhạo tôi một cách khinh bỉ. Tôi đỏ mặt, quỳ chân xuống nhặt đồ lên rồi về chỗ ngồi làm bài . Thì ra lúc nãy tôi vội chạy đi học nên quên kéo khoá cặp . Tính tôi vẫn luôn hậu đậu như vậy kể từ lúc còn nhỏ, thật là...

Tùng , tùng , tùng... Tiếng trống đánh hết tiết vang lên! Đã hết giờ làm bài kiểm tra ,tôi vẫn chưa làm xong , thậm chí còn lô tô mấy câu , nhưng tôivẫn cứ nộp đại cho tổ trưởng.

- Này , sao hôm nay mày lên trễ thế kia ? Đã bảo là phải lên sớm rồi cơ mà , tại mày mà sáng nay tao vẫn chưa được ăn sáng đấy ! ( Chị đại Khiết của lớp lên tiếng )

- À , à , hai cái bánh bao và một chai nước ngọt dâu phải không ? Tớ đi ngay đây.

Ở nhà đã không ai quan tâm nhưng lên trường còn thậm tệ hơn thế. Tôi thậm chí còn chẳng có bạn , bởi ai cũng bitôi không có mẹ và phải sống với dì ghẻ , bọn họ xem thường và cứ châm chọc mãi. Cuộc sống này thật không công bằng .

- Đây , đồ ăn sáng của mọi người đây ( Tôi đã mua tại căn tin vừa xong ).

Bây giờ đã là tiết học môn Địa , đáng lẽ tôi vẫn mang sách vở đầy đủ , nhưng Hạ ( đồng bọn với chị đại Khiết của lớp ) lại không mang sách địa , nên đã giật lấy sách của tôi . Trên bàn tôi chỉ còn vỏn vẹn một cuốn vở để ghi bài . Thầy giáo bước xuống bĩu môi :

- Sách em đâu rồi hả Nguyệt ?

Tôi đứng bật dậy , chân tay run lẩy bẩy , người lạnh như nước đá , cô nói không thành lời :

- Vâng , sách của em , mấy bạn...

- Cậu ấy để quên sách ở nhà rồi đó thầy ! ( Nhỏ Hạ lên tiếng )

- Em ra ngoài cửa đứng cho tôi ! Mau ! Không thì tôi sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm của em đấy !

Tôi lẳng lặng bước ra ngoài hành lang mà đứng chịu phạt . Trên đời này người sống thiện có khi lại chẳng ai nhìn nhận ra , nhưng người sống ác luôn luôn nhận được sự yêu mến từ mọi người , đó chắn hẳn là câu chuyện không của riêng ai...

Bạn đang đọc Thanh Xuân Cấp 3 Của Tôi sáng tác bởi ngogiaidi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngogiaidi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.