Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

Tiểu thuyết gốc · 613 chữ

"Như Tuyết....... Như Tuyết...... Cháu bị làm sao mà cứ ngẩn người ra vậy?"- Bà ngoại lay nhẹ cô.

"Hơ.... Dạ, bà vừa nói gì vậy?"- Phạn Như Tuyết vẫn chưa định thần lại.

"Haiza, đứa cháu ngốc này. Con nghĩ gì nãy giờ mà cứ ngẩn người ra vậy? Thôi, ăn nhanh đi kẻo thức ăn lại nguội."

"Vâng."

20 phút sau

"Con ăn no rồi, để con giúp bà rửa bát nhé."- Phạn Như Tuyết vừa cười vừa nhanh nhảu nhấc lên đống bát.

"Thôi, để đó bà, con lên phòng thay quần áo đi, kẻo nhỡ chuyến xe."- Bà ngoại lấy lại đống bát đĩa trên tay cô.

"Dạ....."

-------------------

"Bà ơi, con đi nhé. Ở nhà bà nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé, không có con ở đây bà không được làm việc quá sức đâu đấy."- Trong lòng Phạn Như Tuyết chẳng thấy an tâm một chút nào.

"Rồi rồi, bà biết rồi. Con đi ra đó học tập chăm chỉ nhé."- Bà ngoại đẩy Phạn Như Tuyết ra cửa.

"Vậy..... con đi nha ngoại."

"Đi đường cẩn thận nhé."

Dạ, con sẽ chú ý."- Cô nở 1 nụ cười buồn.

--------------------

"Cháu có thẻ học sinh chứ"- Người lái xe hỏi.

"Dạ không có ạ"- Phạn Như Tuyết trả lời.

"Vậy cháu muốn đi đến đâu."

"Trường Trung học Phổ Thông Bắc Kinh ạ."

"8 nhân dân tệ cháu nhé (*)."

"Cháu cảm ơn"- Phạn Như Tuyết đưa tiền, cúi đầu cảm ơn.

Cô ngồi xuống, trong xe chẳng có mấy ai. Theo bản năng, Phạn Như Tuyết ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ xe buýt, khung cảnh bên ngoài chẳng có gì ấn tượng. Hiện giờ tâm trạng không tốt, cô nhìn thấy quang cảnh tĩnh mịch này lại càng thêm ủ rũ.

1 tiếng sau đó

"Cháu bé ơi, đến nơi rồi."

"Dạ"- Cô đứng dậy, đeo cặp lên và xuống xe.

"Wow...."- Phạn Như Tuyết ngỡ ngàng trước ngôi trường trước mắt mình.

Cô phải công nhận rằng ngôi trường rất đẹp và rộng, bỗng nhiên Phạn Như Tuyết thấy vui hơn khi nghĩ đến đây là ngôi trường mình sẽ theo học những năm cấp 3.

Bước vào sân trường, cả người Phạn Như Tuyết được bao phủ bởi những tia nắng mặt trời dịu nhẹ. Đôi mắt to tròn, điểm thêm hàng lông mi dài và lông mày lá liễu, khuôn miệng nhỏ xinh cùng làn da trắng trẻo,..... Tất cả những chi tiết đó đều được người mẹ thiên nhiên phô diễn ra 1 cách tuyệt đẹp. Đứng giữa bầu trời mùa thu trong xanh, từng làn gió lướt qua cơ thể Phạn Như Tuyết, mái tóc bồng bềnh khẽ bay. Trông cô đẹp lộng lẫy, thanh khiết đến vô chừng.

-----------------------

"Á......."- Phạn Như Tuyết kêu lên, lông mày chau lại.

"Này người kia, đụng trúng người khác mà không xin lỗi à?"

"Xin lỗi"- Chàng trai nói lời xin lỗi nhưng không quay đầu lại nhin Phạn Như Tuyết.

"Ít nhất anh cũng phải quay lại nhìn tôi rồi hẵng nói chứ."- Phạn Như Tuyết nắm lấy tay cậu con trai ấy.

"Thả ra....."- Anh quay lại, lườm Phạn Như Tuyết.

Phạn Như Tuyết không thấy rõ mặt anh ta, chàng trai đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai hạ thấp xuống tận mắt , trông thật sự có chút đáng nghi.

"Sao trong trường mà anh bịt kín vậy?"

"........"

"Anh nói gì đi chứ?"- Phạn Như Tuyết bắt đầu cảnh giác.

Đột nhiên chàng trai giằng tay ra, chạy vụt đi.

CHÚ THÍCH: (*) 8 nhân dân tệ xấp xỉ với 30.000 Việt Nam Đồng.

                            ------------- Hết Chương 2--------------
Bạn đang đọc Thanh Xuân Này Đã Từng Có Tôi Và Cậu sáng tác bởi PhongLộKhiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhongLộKhiết
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.