Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2135 chữ

Mất trung phong chủ lực chúng tôi không ghi thêm được điểm nào từ dunk nữa, Phạm Ngọc Sơn cũng chỉ ghi được 2 quả 3 điểm và 1 pha lên rổ của Nguyễn Quang Hùng, tỷ số lúc này là 43- 70. Với cơ thể đã rệu rã chắc chăn từ giờ đến khi kết thúc chúng tôi sẽ bị hủy diệt với tỷ số không tưởng. Mạnh Khởi liên tục khiêu khích đám anh em của tôi. Còn 2 phút không đợi được nữa tôi phải vào sân, có thua tôi cũng muốn thua trên sân đấu.

Bởi vì không còn gì để mất nên không ai phản đối, Nguyên Thanh Nam rời sân để tôi trở lại.

-Cố lên, thua cũng phải thua 1 cách quang minh chính đại

Tôi đã thấy sự mệt mỏi hiện trên mặt Mạnh Khởi, tất nhiên đến những phút cuối cùng cho dù là kẻ mạnh nhất cũng không còn sung mãn được nữa.

Mạnh Khởi giơ ngón cái chĩa xuống đất, tôi có bóng và ném ngay một quả 3 điểm từ giữ sân. Đám anh em lùi về phòng thủ, Mạnh Khởi dẫn bóng qua Diệu Cường nhưng Vũ Đình Thành đã chặn được, tôi lại được mớm bóng, lại là 1 pha 3 điểm nữa. Tỷ số bây giờ là 49-70.

Mục Vô Thần tuy dính chấn thương nhưng vẫn ở ngoài gào lớn

-Hay lắm, tiếp tục ghi điểm đi

Nó sốc lại tinh thần tất cả cổ động viên

-10D chiến thắng

Mạnh Khởi chạy qua tôi, vẫn là bài khích tướng cũ mèm

-Cho dù mày có cố cũng không thắng được đâu

Tôi vẫn là im lặng không đáp, nam nhân không cần phải nói miệng, phải hành động mới đích thực là đại trượng phu. Lớp E cho 2 người theo kèm nhưng bọn này cũng đã thấm mệt không thể theo kịp tôi, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là ném và ném. Cơ bản nếu Bạch Yên đã chọn hắn thì tôi có thắng hay thua cũng không thay đổi được điều đó, điều quan trọng bây giờ chính là như Mục Vô Thần đã nói “sau này khi nhìn lại sẽ không hối tiếc”.

Tôi quay ra ngoài sân gọi Nha Sida

-Đến giờ rồi

Một giai điệu nổi lên từ chiếc loa phát thanh, đó là Naruto Main Theme tôi đã dặn Nha Sida từ trước, đám bạn tôi cười ồ lên. Đó là kịch bản quen thuộc khi chúng ta đến bước đường cùng, chỉ cần bật main theme thì đối thủ sẽ chắc suất ngậm hành.

Tôi tập trung toàn bộ các giác quan hướng về cái rổ, không biết zone có thật hay không nhưng với tôi lúc này chỉ có bảng rổ và quả bóng. Tôi liên tiếp ném 9 quả 3 điểm đều trúng đích, điều này là kỉ lục với tôi cũng là kỉ lục của giải đấu tỷ số là 70-70.

Mạnh Khởi hét lên

-Tất cả tập trung

Khi đó còn 30 giây nữa chỉ cần đội nào có bóng thì lợi thế sẽ lớn hơn hẳn.

Mạnh Khởi lại muốn đột phá vòng vây nhưng Diệu Cường, Nguyên Thanh Nam truy cản rất rát không thể để cho hắn ghi điểm nữa. Đột nhiên Mạnh Khởi nhảy lùi ra phía sau chuyền bóng cho số 8, tên này ném 3 điểm khá tốt, hắn tung ngay 1 cú ném nhưng bóng chạm vành rổ lăn ra ngoài. Mạnh Khởi vội nhảy lên chạm lấy quả bóng để dunk, Mạnh Khởi nhảy rất cao, Vũ Đình Thành và Diệu Cường không thể với tới. Vậy là Mạnh Khởi ghi được 2 điểm nhưng do hắn chính là vì từ đầu đến giờ đã dunk quá nhiều nên bắp chân không thể chịu được nữa, cũng vì vậy Mạnh Khởi ngã lăn ra đất

Chỉ còn 10 giây nữa, Mạnh Khởi nhìn theo quả bóng, nó đã đến tay tôi, Tôi bật lên ném một quả 3 điểm. Bóng chạm vành rổ xoay tròn 1 vòng, tất cả nín thở còn bản thân tôi nắm chặt hai tay. 3 giây, 2 giây...quả bóng đã lăn ra ngoài rơi xuống đất, tôi đã ném hụt quả 3 điểm.

Tôi cũng đã đến cực hạn của sức chịu đựng, cánh tay và chân phải đã mỏi nhừ, vừa rồi cũng là dùng tất cả sức mạnh của sự kiêu hãnh đển ném bóng thế nhưng không phải câu chuyện nào cũng có một kết thúc giống như truyện cổ tích.

Tiếng quả bóng rơi bình bịch trên sân cũng đồng nhất với tiếng tim tôi đập thình thịch, hai bàn tay tôi buông thõng, mồ hôi lã trã rơi xuống mặt sân, tôi thở dài.

Bạch Yên chạy đến chỗ Mạnh Khởi đỡ hắn đứng dậy, đám người kia cũng đều ùa vào sân tung hô kẻ thắng cuộc. Mấy đứa bạn tiến lại đặt tay lên vai tôi

-Dù sao chúng ta cũng là thua cùng nhau, chỉ là sau này nhìn lại không có gì phải hối tiếc

Phạm Ngọc Sơn đập mạnh vào lưng tôi làm tôi đau nhói

-Đần mặt ra thế, nếu mày vào từ đầu hiệp thì đã sớm hủy diệt bọn nó rồi

Nha Sida cười hô hô nói

-Cơ bản là bọn ông đây tha cho các ngươi thôi

Tôi im lặng ngước nhìn bọn nó, dù thế nào thua cũng chính là thua bọn nó an ủi tôi nhưng đứng nào cũng như đang sắp rơi nước mặt. Tôi lủi thủi chen qua đám người ra phía sau, trong lòng vẫn còn dằn vặt về pha ném bóng cuối cùng, đó là lỗi của tôi.

Mục Vô Thần khập khễnh cố nhổm dậy gọi với theo

-Này, chút nữa ở tiệm net nhé

Những tiếng reo hò dành cho kẻ chiến thắng chứ không phải dành cho tôi, thời khắc đó đã từng là thời khắc đen tối, đến mãi sau này nghĩ lại tôi đều cười mà nghĩ rằng vốn dĩ là không cần đến sự tán thưởng đó mà chỉ cần một câu nói “ chút nữa gặp nhau ở tiệm net” là được.

Đám anh em lúc nào cũng vậy thất bại cùng nhau cũng là vui vẻ, chúng tôi hôm đó ở lại tiệm net rất muộn, chơi vài ván game cho khuây khỏa, Nha Sida lạch cạch bàn phím rồi chửi

-Con mẹ nó, mày cứ đánh như thế này có phải ban nãy đã thắng rồi không

Tôi lại cười lớn mà nói

-Tao lại thương bọn nó quá nên mới nương tay

Nguyễn Quang Hùng hạ tai nghe xuống

-Thôi ông im mẹ đi, ném hụt thì bảo ném hụt còn bày đặt làm màu

Cả lũ lại cười một trận

Hôm sau tôi vác thân xác cùng với thần thái uể oải đến lớp, đặt mông xuống ghế vươn vai một cái trút hơi thở nặng chịch. Bạch Yên vẫn chưa đến, càng hay, tôi cũng không muốn cô ấy thương hại mình.

Thầy Phí lên lớp

-Các em đã thi đấu rất tốt chỉ còn thiếu chút may mắn nữa thôi, nhà trường vẫn có phần thưởng cho đội về nhì.

Hơn nữa tinh thần đồng đội của chúng ta mới là món quà tuyệt vời nhất

Cả lớp đều đứng dậy vỗ tay tán dương chúng tôi, sau đó thầy Phí gọi Nguyên Thanh Nam lên để trao giấy khen cũng như tiền thưởng, số tiền ấy chúng tôi không chia nhau mà dùng để mua nước cho cả lớp giải khát vào những hôm nắng nóng.

Mãi đến tiết 2 Bạch Yên mới tới, vừa thấy bóng cô ấy tôi đã cúi mặt xuống giả vờ ngủ, chẳng hiểu sao tôi lại sợ phải đối diện với Bạch Yên như thế, tôi có làm gì đâu cơ chứ.

Bạch Yên ngồi lại bên cạnh cất cặp sách đi rồi giơ tay vỗ vào lưng tôi cái chát, tôi oằn người đau đớn

- Cậu làm gì vậy

- Hôm qua cậu chơi hay lắm, tớ mua quà cho cậu này.

Bạch Yên giờ ra trước mặt tôi một cái hộp đóng gói gọn gàng, tôi chưa nhận ngay mà hỏi

- Cái gì đó

- Cậu cứ mở ra xem thì biết

Lúc đó vì một điều gì hay con người ngang ngược trong tôi trỗi dậy mà tôi đã từ chối

-Thôi khỏi, tớ không cần

vẻ mặt vui tươi của Bạch Yên trầm xuống, giá mà có thể đổi lấy khoảnh khắc ấy không xảy ra thì tôi có thể dùng mọi thứ đánh đổi, tôi sẽ không bào giờ để nụ cười tắt trên gương mặt ấy một lần nào nữa. Thế nhưng thời gian đó không thể nào quay lại được, Bạch Yên cố hỏi lý do tại sao

-Cậu sao thế, tớ tặng cậu sao cậu lại không nhận

Tôi vẫn với cái thái độ dửng dưng ấy

-Tớ không thích, cậu đem về mà dùng không thì cho ai cũng được

Có lẽ tôi đã hơi quá đáng, à không phải là rất rất quá đáng, Bạch Yên vẫn hạ giọng

-Nào tớ biết cậu buồn vì không chiến thắng nên tớ mới mua quà cho cậu vui đó

Tôi vung tay hất chiếc hộp đó rơi xuống đất, choang một cái, có vẻ thứ bên trong là đồ dễ vỡ, cả lớp thì giật mình nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Tôi luôn tự nghĩ mình có thể kìm nén cảm xúc nhưng không, bấy giờ chỉ có một thằng bé với lòng tự trọng quá cao đang ở đó, tôi gắt lên

-Không cần cậu phải thương hại

Bạch Yên long lanh đôi mắt nhưng không giống những lần trước, cô ấy đang cố giữ cho nước mắt không tuôn ra, tôi đã làm cô ấy tổn thương thật rồi. Bạch Yên cúi xuống nhặt chiếc hộp lên đem cặp sách bước ra ngoài, cả ngày hôm đó cô ấy không quay trở lại nữa.

Tôi thì thất thần ra cả ngày chẳng thèm vẽ vời như mọi khi nữa, tôi suy nghĩ về hành động nông nổi ban nãy, không biết Bạch Yên có giận lắm không, chắc chắn là giận rồi còn phải hỏi sao.

Cuối buổi tôi đã hối hận, tôi đi tìm trong tất cả thùng rác của trường cái món quà mà Bạch Yên tặng tôi và đến cái thùng thứ 13 thì tôi đã tìm thấy. Đem về nhà tôi khẽ khàng mở ra, tiếng thủy tinh va vào nhau nghe lạo xạo, đó là một quả cầu pha lê bên trong có 2 người một nam một nữa. Bên dưới còn có một chiếc cót nếu xoay vào ắt hẳn sẽ phát ra tiếng nhạc nhưng mà tôi đã làm hỏng nó rồi.

Tôi cố lấy keo gắn từng mảnh vỡ nhưng những vết rạn nứt ấy vẫn là không thể nào lành lại như xưa, giống như tôi và Bạch Yên sau đó sẽ không còn thân thiết được nữa.

Hôm sau tôi lại đến lớp nhưng là đến thật muộn, tôi cố đạp xe ề à lượn lờ mấy vòng cho thời gian trôi thật lâu để tôi khỏi phải đối diện với cô gái mà tôi đã làm tổn thương. Đó là tiết toán của cô Chu, tôi mở cửa đi vào nhìn xuống cuối lớp thì thấy Bạch Yên, Bạch Yên cũng thấy tôi mà cô ấy cúi xuống vờ như không để ý. Cô Chu mắng

-Sao giờ này mới đến lớp, có phải lại đi net đúng không, thôi cậu ra ngoài đợi hết tiết rồi vào

Tôi đóng cửa lại đi ra hành lang đứng đợi, tôi chọn một vị trí mà từ đó có thể xuyên qua cửa sổ mà nhìn Bạch Yên nhưng cậu ấy lại trốn tránh ánh nhìn của tôi. Tôi tự lẩm nhẩm xem sẽ xin lỗi cô ấy thế nào, nhưng hết câu này đến câu khác đều không hợp lý.

Cuối cùng cũng hết tiết, tôi đi vào lớp, Bạch Yên lạnh lùng đứng dậy bước ra ngoài, trên gương mặt là đôi mắt sưng húp có lẽ vì khóc, tôi hối hận lắm nhưng bản thân lại vì 1 điều gì mà không thể nói lời xin lỗi. Kể từ đó cho đến cuối năm lớp 10 chúng tôi không nói với nhau một câu nào nữa. Bạch Yên cũng từ bỏ thói quen đọc tiểu thuyết trong lớp, tôi thì chẳng vẽ vời gì hết, hai đứa cứ như vậy mà cúi đầu xuống bàn đọc những câu chữ vu vơ trong một quyển sách bất kì.

Bạn đang đọc Thanh Xuân Tản Mạn sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.