Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2036 chữ

Mỗi khi buồn bã hay đau khổ chuyện gì đó tôi lại tự nhủ bản thân là thiên thần giáng thế có gì mà phải lo nghĩ.

Quả thực là như vậy tôi chưa hề nói điêu bao giờ. Giờ sửu đêm 29 tháng 6 năm 1998 mẹ tôi lâm bồn, khi đó trời mưa to gió lớn sấm chớp đùng đùng, bên cạnh chỉ có bố tôi và chị gái tôi khi đó mới 2 tuổi.

Cũng may bố tôi trước kia học đại học y nên ca này bố tôi xử lý được, lúc kéo tôi ra cả nhà đã phải bất ngờ vì tôi không khóc mà lại cười. Tôi cười khanh khách làm bố tôi sợ hãi chút nữa đã quẳng tôi ra đường.

Mẹ tôi đang vật vã cũng phải ngóc đầu dậy nói

-Là con trai hay con gái

bố tôi lắc đầu

-Là con trai, hỏng hỏng

Tôi cũng không hiểu từ bao giờ đẻ ra thằng con trai lại là nỗi thất vọng đến như vậy, mãi sau này mẹ tôi giải thích

-Mày sinh năm hổ mà lại đẻ giờ trâu lẽ ra phải là con gái, bằng không nếu là con trai ắt sẽ bị bê đê

Hay lắm mẹ ạ, con trai của mẹ không có bị bê đê đâu, con thích Bạch Yên đây này.

Kì thực mẹ tôi chỉ giỡn vậy chứ tôi đẻ giờ đó thì khó nuôi và mệnh chết yểu cho nên bố mẹ tôi lo lắng. Kết quả bố mẹ tôi bán tôi vào chùa để các chư thần bảo hộ.

Mặc dù không chết yểu nhưng cuộc đời tôi ngày bé trải qua không ít thăng trầm. Năm 3 tuổi bác hàng xóm xây nhà, tôi lon ton chạy sang chơi thì bị viên gạch rơi gãy tay trái.

Sau đó đến năm 4 tuổi lại bị thằng hàng xóm ném 1 nắm cát vào mắt, bố mẹ tôi lại đưa tôi đi viện để rửa sạch.

Năm 5 tuổi dì tôi chở tôi đi bằng xe đạp lúc băng qua ngã tư đã bị một gã say rượu lái oto đâm trúng, cũng may dì tôi không sao còn tôi với chiếc xe thì nằm lọt thỏm trong gầm oto. Lúc đó dì tôi sợ hãi quá mà ngất đi còn mọi người cũng nghĩ tôi chết rồi. Họ về nhà thông báo với gia đình tôi là tôi bị xe cán tử vong, mẹ tôi nghe thấy tin dữ cũng liền ngất lịm, bố tôi thì chạy ngay đến lôi tôi ra khỏi gầm xe, lúc đó tôi còn sống nhăn răng.

Năm 6 tuổi cả đám bạn trong khu cùng chơi trò trêu chó, con chó đó là 1 con becgie cực to nhưng bị xích ở gốc cây. Chúng tôi thi xem đứa nào có thể chạy qua gốc cây đó mà ko bị chó cắn, kết quả cả bọn đều không sao trừ tôi. Con chó gặm được áo tôi rồi kéo vào cắn xé, hiện tại một vết sẹo to bằng bàn tay vẫn ở sau lưng là một lời nhắc nhở cho sự ngu dốt chưa trải sự đời

Năm 7 tuổi tôi vô tình đi qua cống nước gần nhà, hôm đó chỗ ấy đang thi công nhưng tôi không hề để ý, vậy là người ta tìm thấy tôi ở 1 đoạn cống cách đó 100m, may thay nước trong cống chỉ đến ngang bụng nên tôi bình an vô sự.

Năm 8 tuổi tôi khoác cái chăn vào người rồi làm giống như batman nhảy từ tầng 2 xuống, kết cục là cánh tay phải gãy làm mấy đoạn, nhưng lần này nặng hơn mấy lần trước cho nên bây giờ bàn tay phải tôi không chạm được vào vai phải. Bọn bạn hay trêu tôi là thằng tật nguyền vì không thể làm điều đơn giản ấy.

Năm đó cũng là năm cuối cùng tôi bị hạn, tôi cứ nghĩ rằng bản thân mình thiệt thòi đủ thứ như vậy mang mệnh chết yểu đau ốm thì bố mẹ sẽ chiều chuộng nhưng không bố mẹ tôi không vì thế mà bớt nghiêm khắc.

Các bạn biết chào người khác mà không cần bố mẹ phải nhắc từ năm bao nhiêu tuổi. Năm 5 tuổi bố tôi đã dạy tôi khi có khách vào nhà phải rót nước ra chén để mời. Nếu tôi không làm bố tôi sẽ bắt tôi đối diện với bức tường và tập làm 100 lần, cho nên lúc nhỏ tôi luôn được người lớn khen là ngoan ngoãn. Bố mẹ tôi dạy tôi rất nhiều thứ, khi còn nhỏ tôi cứ nghĩ tại sao bố mẹ lại hà khắc với mình như vậy, sau này tôi đã cười mà tự trả lời rằng

- Năm xưa được dạy bảo đàng hoàng mà bây giờ còn chưa thành người, nếu không dạy bảo thì chắc chắn mình đã là một thằng đầu trộm đuôi cướp rồi

Sau khi tôi kể hết chuyện đó cho Bạch Yên cô ấy đã vỗ vai tôi tỏ vẻ mặt thương cảm

-Không ngờ Tây Môn đại hiệp lại có một tuổi thơ dữ dội như vậy, xem ra sau này tớ phải bù đắp cho cậu rồi

phải rồi phải rồi cậu cứ đối xử tốt với tớ đi nữ thần ạ, tôi nghĩ trong đầu như vậy

Bạch Yên từng nói năm lớp 8 cô ấy cũng bị gãy tay nhưng là do một tên bạn học đã ngáng chân cô ấy, khi tôi hỏi kẻ đó là ai thì Bạch Yên cười nói

-Chuyện cũng qua rồi, dù sao cậu ấy cũng không cô ý

Tôi bắt đầu thấy điều gì đó không ổn, vậy là nhờ vài mối quan hệ tôi điều tra về kẻ đã làm Bạch Yên gãy tay. Kết quả là một thằng được cho là bạn siêu siêu thân của Bạch Yên- Mạnh Khởi.

Quả thực khi ra chơi ngoài lúc nói chuyện với tôi thì Bạch Yên lại chạy đi đâu đó, gần đây tôi mới để ý hóa ra cô ấy ra sân bóng rổ cổ vũ cho Mạnh Khởi.

Đó là một tên cao to mặt cũng khá đẹp trai nhưng không thể so với sự đẹp trai huyền thoại của tôi được. Tôi tức giận lắm, không ngờ ngoài người bạn thân là tôi Bạch Yên còn kiếm đâu ra một tên siêu siêu thân khác, chả lẽ nữ thần không xem trọng tôi bằng thằng kia, điều đó không thể xảy ra được.

Cuối lớp 10 trường tổ chức một cuộc thi bóng rổ cho tân sinh cả thảy có 12 lớp chia làm 4 bảng, mỗi trận thắng là 3 điểm, hòa 1 điểm, thua không tính, mỗi bảng chọn 2 ra lớp, sau đó thi đấu tứ kết bán kết và trung kết.

Mạnh Khởi là một tay bóng rổ siêu hạng được ca ngời là tứ hoàng khối 10 chắc chắn sẽ tham gia, tôi phải nhân cơ hội này mà đánh bại nó.

Thầy Phí lên lớp thông báo về việc thi đấu bóng rổ và hỏi xem có ai muốn đăng kí tham gia hay không mỗi lớp 5 bạn, tôi là kẻ giơ tay đầu tiên. Bạch Yên ngạc nhiên nói

-Cậu cũng biết chơi bóng rổ à

Tôi nhếch mép cười ra vẻ thần bí

-Còn nhiều thứ cậu chưa biết về tớ lắm

Bạch Yên cười tít mắt

-Tớ có một bạn siêu siêu thân cũng giỏi bóng rổ lắm

“Á à cậu còn dám khoe, tớ sẽ đánh bại thằng đó cho bõ tức”- tôi nghĩ bụng.

Ngoài tôi ra còn có Mục Vô Thần, Phạm Ngọc Sơn, Nguyễn Quang Hùng, Diệu Cường, Nguyên Thanh Nam, Vũ Đình Thành cả thảy 7 đứa, 5 đứa thi đấu chính thức còn 2 đứa dự bị. Với chiều cao khiên tốn thì tôi có 1 chân dự bị, nhưng đừng vì thế mà khinh thường tôi.

Nếu bạn đã xem Kuroko thì sẽ biết Midorima ném 3 điểm tuyệt đối, hay nếu bạn xem NBA sẽ biết Stephen Curry thánh 3 điểm, tôi cũng vậy dù không được 100% tuyệt đối nhưng 80% không phải là khó. Lớp tôi lại có Mục Vô Thần 1 trong tứ hoàng khối 10, Nguyên Thanh Nam, Diệu Cường đều thuộc top, Phạm Ngọc Sơn- con mắt đế vương toàn là quái vật có tiếng cả.

Mấy trận đầu đều là không có gì đáng bàn tới chúng tôi dễ dàng vào đến bán kết, bản thân tôi cũng chưa có cơ hội ra sân thi đấu với cả nhìn Bạch Yên đem nước cho Mạnh Khởi trong lòng tôi từ lâu đã rừng rực như lửa đốt đứng ngồi không yên, lần này chắc chắn phải xin ra sân đánh bại tên Mạnh Khởi đó.

Trận bán kết lớp D gặp lớp N. Đây là ứng cử viên lớn nhất cho chức vô địch bởi 2 tứ hoàng còn lại đều nằm ở lớp N.

Tôi ra sân ngay từ đầu liên tiếp ném 5 quả 3 điểm dằn mặt đối phương. Mỗi khi ném trúng đều nhận được sự trầm trồ thán phục của mọi người nhưng người tôi thực sự quan tâm là Bạch Yên. Tôi nhìn quanh và thấy Bạch Yên đang cổ vũ thật nhiệt tình đột nhiên bắt gặp một ánh mắt sáng quắc, đó là Mạnh Khởi đang đứng ngay phía sau Bạch Yên, hai tay hắn đặt lên vai cô ấy. Tôi điên tiết, ánh mắt kia chính là thách thức tôi chứ còn gì nữa.

-Thanh Phong, chú ý phòng thủ

Thôi chết tôi đang thi đấu mà, vừa định thần lại đã thấy một bóng người vút qua, Vũ Năng Tần, 1 trong các tứ hoàng đã dunk một quả làm cả sân như nổ tung. Đó là lỗi của tôi, Mục Vô Thần ra dấu hội ý rồi gọi tôi lại nói

-Có chuyện gì sao đơ ra như thế

Phạm Ngọc Sơn cười sặc kên hất hàm chỉ ra phía Bạch Yên

- Nữ thần của nó bị đứa khác cướp đi rồi

Cả đám anh em nghe xong đều vỗ đùi cười ha hả, Nguyên Thanh Nam lắc đầu

-Tập trung chơi cho tốt tự khắc cướp về được

Chúng tôi quay lại trận đấu, tỷ số là 15-2 nghiêng về phía bọn tôi. Lớp N đã biết tiềm năng của tôi nên cho 2 người tới kèm không để tôi có không gian ném bóng. Thế nhưng còn một con bài nữa, con mắt đế vương, phù thủy Phạm Ngọc Sơn, một mình nó đột phá qua 2 thằng chuyền lên cho Mục Vô Thần. Mục Vô Thần chính là không thể chờ đợi được nữa, hắn xoay người 360 độ rồi úp rổ khiến cho tất cả phải ồ lên.

Sau 4 hiệp chúng tôi thắng áp đảo 85-60 đường đường chính chính góp mặt trong trận chung kết.

Mục Vô Thần chính là tâm điểm của tất cả khi nó vừa đẹp trai là dunk giỏi, với 1 quả 3 điểm và 1 quả dunk thì người ta sẽ thích dunk hơn nhiều, bởi vì dunk rất ngầu. Cả cả tá bạn gái xếp hàng chỉ để đưa nước cho Mục Vô Thần, thế nhưng nó không mảy may để ý chỉ chen qua đám người đi tới chỗ Liễu Tương Tây.

-Nước của tớ đâu

Tương Tây đỏ mặt ấp úng

-Nước nào, nước nào cơ

Trong những trận bóng rổ nếu bạn nữ nào có tình cảm với bạn nam thì sẽ đưa nước cho người ấy, Mục Vô Thần hỏi vậy thì ắt là có tình ý rồi, câu nói của nó khiến cho bao nhiêu bạn nữ kia sững người, vài người lệ chảy đầy sang 2 má mà bỏ đi.

Liễu Tương Tây bất giác đưa chai nước cho Mục Vô Thần, hắn cười tít mắt đưa tay lên xoa đầu Tương Tây, cả đám anh em đều không nhịn được sự sến sẩm này mà nói

-Thôi đi đồ háo sắc

Bạn đang đọc Thanh Xuân Tản Mạn sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.