Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thung Lũng Kì Quái

Tiểu thuyết gốc · 3073 chữ

“Ự”

Nham Kiêu dần tỉnh lại , cái nắng choi gắt từ mặt trời khiến hắn không thể ngủ được nữa .

Hắn dần mở mắt ra .

“Á ….”

Tiếng hét vang lên , hắn ta đang treo mình ở lưng trừng của ngọn núi dưới chân khu rừng Kim Quan. Người hắn treo lên bởi một cành cây , dường như chỉ vừa với trọng lượng của hắn . Cành cây cứ đung đưa như sắp gãy , hắn ta hét lên :

“ Ai đó cứu tôi với “

Nhìn xuống dưới là một khu rừng bạt ngạt cách hàng nghìn thước . Hắn ta càng gào thét càng bất lực thứ duy nhất mà hắn ta nghe thấy là tiếng vọng lại của mình nơi đây .

Cành cây dần k chịu được sức nặng của hắn mà gãy hắn gào thét .

Đúng lúc này một tiếng nói quen thuộc cất lên :

“ Nhà ngươi còn không mau quy lệnh lên người “

Nham Kiêu giật mình :

“ Ông là người đàn ông hôm đó , á…, quy tụ lệnh gì chứ ta vốn bị phế , giờ đây sức mạnh chẳng con nhiêu,khả năng điều khiển lệnh cũng rất kém , có cố đến mấy cũng không đủ được “

Người đàn ông kia đáp lại :

“ Ta sẽ cho ngươi mượn chút sức mạnh , chỉ cần ngươi nghe theo ta , chúng ta sẽ đáp đất an toang “

Nham Kiêu đáp trả :

“ Nhưng ông là ai chứ , sao ta lại nghe ông “

Người đàn ông tiếp tục nói :

“ Tiểu tử nhà ngươi sắp chết mà vẫn còn mạnh miệng “

Nham Kiêu nói với giọng khúm núm :

“ Vậy … vậy ta sẽ thử “

Chỉ thấy người đàn ông đó một tay chỉ trời , một tay chỉ vào thân thể của Nham Kiêu , sức mạnh của Nham Kiêu bỗng tăng vọt , hào quang vây xung quanh người hắn , hắn cười phấn khích , trọng lực tác dụng lên hắn giảm mạnh gần như là rơi cực chậm trong không trung . Khoảng cách chỉ còn hơn trăm thước hắn ta cười phá lên , bỗng nhiên lượng lệnh trong người giảm hẳn người đàn ông bay cạnh hắn cũng biến mất , hắn ta dường như đã mất đi sức mạnh được ban phát trở lại bình thường và rơi xuống một cách nhanh chóng .

“Uỳnh”

Một tiếng động lớn vang lên . Đó là tiếng hắn rơi xuống một chuồng gà nhỏ ở trong một ngôi làng .

“Ai chrt chrt “

Tiếng hắn rên rỉ vì đau đớn . Vừa nghểnh mặt lên thì thấy một dàn người đang vây quanh hắn , liên tục quỳ lạy van xin .

Hắn ngạc nhiên nói :

“A .. Xin lỗi vì đã làm phiền ạ “

Bỗng một cánh tay bám chặt vào vai hắn , một giọng nói cất lên :

“Thiên công tử , ngài mới đến đây mà đi sớm vậy sao phải chăng chúng tôi đã làm gì sai ạ “

Nham Kiêu run run quay đầu lại từ từ và đáp :

“Chắc các người nhầm rồi , chứ tôi chỉ là người bình thường thôi “

Người đó đáp tiếp :

“Ngài chắc chắn là thiên công tử được Vua Rừng Kim Quan cử xuống đúng không ạ “

Nham Kiêu dần hướng mắt nhìn lên vì tên này cao quá . Mặt hắn khá trẻ chắc mới chỉ đôi mươi , thân hình cao rao cơ bắp lực lưỡng .

Nham Kiêu tiếp lời :

“ Không , không phải , tôi không phải là thiên công tử gì đó của mấy người tôi là Nham Kiêu một tiểu tử mà thôi . “

Mặt của hắn ta nghệt ra một lúc rồi nói tiếp :

“Cậu không phải người của rừng Kim Quan ?”

Hắn ta nói với giọng tháo gắt , Nham Kiêu mặt biến sắc .

Hắn nói tiếp :

“Chỉ có người được chỉ định mới có thể đi xuống đây , vài thế kỉ mới có một người , người xuống được đây ắt hẳn phải có duyên mệnh lớn . “

Nham Kiêu nghe vậy liền thích thú :

“ Vậy tôi là người được chọn sao “

Hắn tiếp lời :

“ Tại sao cậu là người được chọn mà tu vi chỉ kim đẳng sơ kì nhị tinh ? Người đến được đây muốn qua ải ít nhất phải đạt tới trình độ Thiên Đẳng hậu kì đến Lam Đẳng trung kì . “

Nham Kiêu chỉ cười ngượng .

Hắn giới thiệu :

“Tôi là thiên mộ là người sẽ đó tiếp ngài mời ngài theo tôi “

Nham Kiêu bước theo những bước chân của Thiên Mộ . Càng đi Nham Kiêu càng thấy khó chịu , đó không phải sự khó chịu về mặt thể xác mà có lẽ đó là về mặt tinh thần , cứ bước một bước tinh thần của hắn càng kiệt quệ , mỗi bước lại càng trở nên nặng nề , hắn ho ra tiếng mặt nhễ nhại mồ hôi. Thiên Mộ nói :

“Có lẽ do ngài tu vi còn quá thấp nên không thể thích nghi được với môi trường ở đây . Người có thể đứng được ở đây ít nhất cũng phải tu vi kim đẳng hậu kì trở lên , chưa nói đến một người kim đăng sơ kì tam tinh như ngài .”

Nham Kiêu cực nhọc đáp :

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao chứ “

Thiên Mộ dừng bước:

“ Có lẽ đến đây thôi , đây sẽ là nơi cho ngài luyện tập “

Nham Kiêu nhìn một hồi lâu rồi bước qua tấm rào chắn .

Thiên Mộ tiếp :

“Ngài sẽ ở đây và tu luyện trong vòng 2 tuần sẽ được rời đi và ngài có thể quay lại bất cứ lúc nào “

Nham Kiêu nghe vậy và suy nghĩ :

“Là sao chứ , tự nhiên dẫn mình tới chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì vậy , tuy vậy xung quanh đây cây trái cũng thật quá tốt tươi đi “

Nham Kiêu định giơ tay ra hái quả táo trên cây thì một âm thanh vang lên

“Dừng lại”

Nham Kiêu giật mình quay lại , thì ra là người đàn ông đó , cậu nhìn ông ta với một ánh mắt kì lạ .

Ông ta nói :

“Chắc hẳn cậu ngạc nhiên lắm đúng không , khi ta cứ thuất ẩn thuất hiện như vậy , vậy ta xin giới thiệu ta được người đời mệnh danh là kim thần tôn giả - Thanh Mai “

Ông ta nói với vẻ tự hào , nhưng Nham Kiêu vẫn nghệt ra . Ông ta liền hỏi :

“ Nhà ngươi nhìn cái gì vậy “

Nham Kiêu đáp :

“Xung quanh ông có thứ gì đó cứ vây quanh kìa “

Thanh Mai nhìn lại thì đúng thật xung quanh ông có những vệt trắng mờ ảo .

Thanh Mai đáp :

“Đây là hư lệnh là năng lượng của một mảnh Sắc Lệnh, nó giúp cho người hấp thụ tăng cường tu vi của mình một cách nhanh chóng nhất , mặc dù không hiệu quả bằng việc hấp thụ hẳn một mảnh sắc lệnh nhưng việc hấp thụ một mảnh sắc lệnh đòi hỏi người đó phải có tu vi cao cường .”

Nham Kiêu tiếp :

“Vậy , vậy tại sao tôi không có những thứ đó”

Thanh Mai phá lên cười :

“Những hư lệnh này cũng biết chọn người mạnh hơn đó .” Vừa nói Thanh Mai vừa cười

Nham Kiêu lại tiếp :

“Vậy tại sao lúc đó ông không giúp tôi bay thêm nếu ông để tôi bay thêm thì có phải tôi đã không phải chịu cảnh đau đớn đó rồi không “

Thanh Mai nói :

“Đó là do ta cảm nhận được một con linh thú rất mạnh đang ở gần đây tu vi của nó ít nhất cũng phải đến bán thần “

Nham Kiêu :

“Bán thần? Đó là gì vậy “

Thanh Mai đáp :

“Tu vi của thế giới cường giả này được chia thành nhiều bậc

Đầu tiên là sơ đẳng Tiếp theo là Kim Đẳng , tiếp nữa là Thiên Đẳng , tiếp nữa là Lam Đẳng , tiếp nữa là Hậu Đẳng , tiếp nữa là Phá đẳng , tiếp là Bán Thần, tiếp nữa là Chí Thiên tôn , tiếp nữa là Thần , tiếp nữa là Thần Lệnh - cảnh giới của sắc lệnh .

Mỗi đẳng chia thành sơ kì , trung kì , hậu kì , mỗi kì là mười tinh . . “

Nham Kiêu gấp gáp :

“Vậy cảnh giới của linh thú đó là Bán Thần “

Thanh Mai :

“Đúng vậy , tốt nhất chỉ nên ở lại cho ngươi tu luyện trong vòng hai tuần kẻo rước hoạ vào thân “

Nham Kiêu :

“Nhưng tôi tu luyện sao khi ông đã hấp thụ hết hư lệnh rồi chứ “

Thanh Mai :

“Ngươi không cần lo ta là một linh hồn vất vưởng , ta không thể hấp thụ thứ sức mạnh này vào bên trong được vậy nên ta chỉ có thể “

Vừa nói Thanh Mai vừa bay thằng vào người của Nham Kiêu , Thanh Mai bay qua , Nham Kiêu liền thấy được sức mạnh tăng lên liên tục chẳng mấy mà đã lên kim đẳng sơ kì tứ tinh . Nham Kiêu phấn khởi :

“Vậy là ta có thể khởi quật lại rồi “

Thanh Mai :

“Khởi quật lại ? Ý ngươi là sao “

Nham Kiêu :

“ Từ nhỏ ta là một thiên kiêu xuất sắc của gia tộc nhưng bị kẻ gian hãm hại phế đi tu vi nên mãi chỉ dừng ở kim đẳng sơ kì , kinh mạch không thể lưu thông .”

Thanh Mai tiếp :

“Vậy người hãy ngồi xuống để ta xem cho ngươi , biết đâu có thể tìm ra cách gì đó “

Nham Kiêu ngồi xuống , Thanh Mai khua tay chỉ thấy ông vẽ ra một hình tròn mắt sáng lên . Rồi một vẻ mặt bất ngờ Thanh Mai nói :

“ Cậu sinh ra ở đâu , và gia tộc của cậu là gì “

Nham Kiêu :

“Ông hỏi gì lạ vậy tất nhiên là ta sinh ra ở gia tộc họ Nham rồi “

Thanh Mai mặt đầy nghi ngờ suy nghĩ :

“Tiểu tử này … thật sự xuất thân không tầm thường , trong người hắn … là một mảnh của Sắc lệnh , thậm chí nó còn chưa từng được sử dụng , mà còn bị phong ấn .”

Nham Kiêu nói :

“Có gì lạ lắm sao “

Thanh Mai đáp :

“ À không có gì việc này ta có thể giúp ngươi “

Nham Kiêu hí hửng :

“Thật sao “

Thanh Mai đáp :

“Tất nhiên rồi , ta lại phải lừa một tiểu tử như ngươi sao . Nhưng với một điều kiện , ngươi phải nhận ta làm sư phụ.”

Nham Kiêu suy nghĩ một hồi rồi đáp :

“ Thôi cũng được , chỉ cần đả thông được kinh mạch , sức mạnh quay lại thì ta còn sợ ai chứ “

Thanh Mai :

“Được quyết định vậy đi “

Lời vừa dứt Thanh Mai chưởng một chưởng thật mạnh Nham Kiêu rú lên .

Được một hơi hắn ta đứng dậy :

“Không thể nào , ta .. ta lấy lại được sức mạnh rồi.”

Hắn nở những nụ cười hạnh phúc .

“Hư lệnh , hư lệnh đang được hấp thụ vào người ta . Hhaaha “ hắn cười phá lên

“Như này chẳng bao lâu nữa ta sẽ trả thù cho gia tộc lấy lại thanh danh lập một cường quốc thật hùng mạnh “ hắn hét lớn

Thanh Mai đứng bên nở một nụ cười đầy ẩn ý

Ngày qua ngày thầy trò cứ vậy tu luyện , chẳng mấy mà 2 tuần đã trôi qua . Việc tu luyện trong đây cũng kết thúc .

Nham Kiêu đi ra khỏi tấm rào chắn đi ra khỏi nơi đã giam giữ mình hai tuần qua hắn hét lớn :

“Ta quay trở lại rồi đây “

Thanh Mai :

“Tiểu tử nhà ngươi , mặt hãn búng ra sữa mà đã mạnh miệng “

Nham Kiêu :

“Mới hai tuần mà đệ tử đã đạt đến cảnh giới kim đẳng hậu kì tứ tinh không phải như vậy là rất đáng ngưỡng mộ sao.”

Thanh Mai :

“Đúng , nó chỉ đáng ngưỡng mộ với bạn bè của ngươi thôi , còn đối với đối thủ của người , thì còn xa lắm .”

Hắn chợt nghĩ đến Nam Kiệt , kẻ thù không đội trời chung của hắn .

Thanh Mai tiếp :

“Trước khi hấp thu mảnh Sắc lệnh , tu vi của hắn cũng đã đạt đến Lam Đẳng trung kì ngũ tinh còn giờ thì có lẽ đã đạt tới Hậu Đẳng trung kì đỉnh phong rồi không chừng “

Nham Kiêu vội nói lại :

“Nhưng đó là hắn hơn con hai tuổi “

Thanh Mai tiếp:

“Ở tuổi của con hắn đã đạt tới Thiên Đẳng hậu kì.”

Nham Kiêu ngượng ngùng .

Chợt một giọng nói vang lên , đó là giọng của Thiên Mộ , Thanh Mai cũng biến mất .

“Chào ngài Thiên Công Tử , ngài vẫn ổn chứ , tu vi của ngài tăng thật sự cũng quá nhanh “

Thiên Mộ nói với vẻ mặt ngạc nhiên

Nham Kiêu:

“Cũng không có gì , vậy giờ ta có thể về rồi chứ”

Thiên Mộ

“Bất cứ khi nào ngài muốn”

Nham Kiêu bước đi , Thiên Mộ liền nói

“Hướng này chứ ạ “

Nham Kiêu bất giác đứng hình vài giây rồi đáp :

“Haha ta chỉ muốn nhìn lại ngôi làng lần cuối thôi mà “

Thiên Mộ nở nụ cười đáp :

“Mời ngài “

Bước ra khỏi ngôi làng , người Nham Kiêu nóng rực , một cột sáng loé lên chạm đến tận chân trời Nham Kiêu gào thét . Thanh Mai xuất hiện liền nói:

“Sao nhà ngươi lại tấn đẳng đúng lúc này chứ “

Thanh Mai suy nghĩ :

“Có lẽ là do áp lực từ ngôi làng đó nên khi ra ngoài tất cả sức mạnh của hắn mới bộc lộ khiến hắn tấn đẳng được “

Thanh Mai nói :

“Nơi đây rất gần với con linh thú đó , ngươi hãy mau tấn đẳng ta sẽ hộ pháp cho ngươi .”

Nham Kiêu gào lên đạ đớn

Một tiếng rú từ nơi xa :

“Ú…..”

Thanh Mai :

“Thì ra là bạo nghịch vương Bán Thần Sơ kì lục tinh , còn không mau cút ra khỏi chỗ của bổn vương “

Bạo Nghịch Vương :

“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra lệnh cho bổn vương chứ “

Nói xong Bạo Nghịch Vương tung một đòn vơi sức công phá khủng khiếp , hắn nói:

“Đòn này của ta có thể giết chết một Lam Đẳng hậu kì đỉnh phong mà không để lại một chút khái niệm gì .”

Thanh Mai cười khẽ dơ tay ra hơ nhẹ cả một đòn kĩ năng rộng lớn của Bạo Nghịch Vương biến vào hư vô không một vết tích như chưa từng xuất hiện .

Bạo Nghịch Vương :

“Không … không thể nào “

Hắn gào lên :

“Ngươi sẽ phải nếm trải đòn mạnh nhất của ta dù ngươi có là ai đi nữa ngươi cũng sẽ chết và biến mất , tan thành hư vô “

Hắn bắn quả cầu đi , quả cầu đi tới đâu , trời đất rung chuyển , cây cỏ rạn nứt , Thanh Mai không hề sợ hãi mà nói :

“Nếu như ta nói ngươi chỉ là một con sư tử Lam đẳng trung kì thì sao ?”

Theo câu nói của Thanh Lam , Bạo Nghịch Vương từ một loài vật đáng sợ to lớn hàng trăm thước biến thành một con hổ nhỏ đáng yêu .

Con hổ cứ vậy chạy thẳng vào trong rừng , cũng với những bước chân của con hổ Nham Kiêu từ đằng kia hét lên :

“Aaaaa…”

Cùng với tiếng hét của hắn , hắn đã hoàn toàn tấn đẳng từ Kim Đẳng lên Thiên Đẳng sơ kì . Trong tiềm thức của Nham Kiêu .

Tiếng sóng biển , bầu trời xanh trải dài vô tận , thế giới trong tiềm thức cũng hắn cũng thay đổi , giờ đây hắn có thể điều khiển thế giới vô tận của mình vẻ nên những bức tranh đa sắc , tận hưởng khung cảnh đó .

“Sư huynh , sư huynh, tỉnh dậy đi mà sư huynh “

Tiếng nói cứ vang lên thất thanh , Nham kiêu tỉnh dậy sau cơn mê man .

Nham Hồ đang ở bên cạnh tôi , nhìn Nham Hồ ,Nham Kiêu giật mình nói :

“Sư đệ , sư đệ vẫn còn sống , hai người ôm nhau khóc “

“Sư huynh bỏ đi lâu vậy có biết rằng đệ lo cho huynh lắm không , may sao khi trên đường về đi qua rừng kim quan đệ thấy huynh nằm bất tỉnh ở một bụi cây nên mới cứ được, mà sư huynh , sao sư huynh tấn cấp nhanh vậy , sư huynh đã đạt tới cảnh giới Thiên Đẳng sơ kì rồi sao “

Nham Kiêu đáp :

“Bình thường thôi , nhưng em cũng đạt tới thiên đẳng sơ kì rồi mà “

Ba người đang nói chuyện thì bỗng Đan Hiệp, Kiều Mĩ và Đan Mệnh tiến vào .

Đan Hiệp oà lên khóc :

“Nham Kiêu à ta tưởng ngươi đã mất rồi chứ “

Kiều Mĩ :

“Thôi đùng khóc nữa hắn còn sống là được rồi “

Nham Kiêu cười đáp :

“Tiểu tử ngốc mạng của ta còn lớn lắm “

Đan Mệnh :

“Thật may là người còn về kịp lúc đấy chỉ hai ngày nữa thôi là sẽ tổ chức thí luyện , đoạt lấy Sắc lượng rồi “

Nham Kiêu thở dài :

“Cũng thật may “

Bạn đang đọc Thập Cửu Sắc Giới sáng tác bởi Phamtrungnguyen

Truyện Thập Cửu Sắc Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phamtrungnguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.