Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHÀNG HÃY VÌ TA MỘT LẦN - ĐIỆP KHI VŨ KHÚC

Tiểu thuyết gốc · 1943 chữ

Long Ân nhìn hai người dần rời xa chỉ lắc đầu nói:

-Lân Tâm ca thiếu nợ tỷ tỷ muội rất nhiều, nên nàng mới hận huynh ấy như thế, chắc có lẽ Cửu Vĩ Hồ cũng rất hận ta.

Miêu My tỏ vẻ không đồng tình:

-Long Ân ca, không hiểu tỷ tỷ đâu, thật ra tỷ tỷ yêu Lân Tâm ca rất nhiều nên mới hận Lân Tâm ca như vậy, không phải vì Lân Tâm ca nợ tỷ tỷ.

Rồi nàng nhu thuận nhìn hắn, không còn nét tinh nghịch nữa:

-Long Ân ca, muội chắc rằng Cửu Vĩ tỷ tỷ không hề hận ca.

Vấn đề Cửu Vĩ Hồ luôn là chấp niệm lớn nhất trong lòng hắn, mỗi lần nhắc đến Cửu Vĩ hắn lại cảm giác tội lỗi vô cùng, gương mặt hắn trở nên mất mát hơn bao giờ hết, hắn mơ hồ hỏi lại Miêu My:

-Nàng thật không hận ta sao?

Miêu My xót thương, ôm chằm lấy hắn:

-Thật sự, Cửu Vĩ tỷ tỷ không hề hận ca.

Long Ân dịu dàng xoa đầu nàng, ánh mắt có chút đau đớn nói:

-Muội không cần gạt ta, ánh mắt của Cửu Vĩ Hồ hướng ta nhìn đến, lúc Kim Long bá dẫn ta đi, ta vẫn nhớ mãi, ánh mắt nàng lúc ấy xót xa nhìn ta, nhãn cầu đầy uất hận vì ta đã bỏ nàng lại một mình, đơn phương ở lại Tương Tư Vực chịu sự vây công của tu sĩ thiên hạ.

-Long Ân ca… muội… Miêu My muốn nói gì, rồi cũng bỏ qua, ngước mặt nhìn hắn đau khổ mà lòng nàng muộn phiền không kém, nàng hướng hắn an ủi:

-Long Ân ca hãy tin ta, cười một cái quên hết tất cả.

Long Ân chua xót:

-Nếu được như muội nói, đúng thật là trò đùa thế gian “Nhất tiếu xóa ân cừu” ư? Được như thế thì thế gian này không còn ân ân oán oán nữa rồi.

-Long Ân ca… muội không muốn ca phải buồn phiền mà thôi!

-Thôi được rồi, chúng ta về thôi, chuyện của Cửu Vĩ ta đã có tính toán của riêng mình.

Khi hắn nói ra câu này, đôi mắt tỏa ra sát khí mãnh liệt không màn sinh tử, bỏ qua tất cả, làm Miêu My hốt hoảng, cảm giác bất an, nhìn hắn:

-Long Ân ca, muội chỉ xin ca, đến phút cuối cùng, ca hãy một lần nghĩ đến muội, mà không làm chuyện đường đột.

Nghe nàng nói như vậy, Long Ân có phần tỉnh táo lại, dịu dàng vuốt mái tóc nàng:

-Lúc nào Long Ân ca, không nghĩ đến muội, muội thật ngốc.

Nàng lắc đầu từ chối:

-Muội thủy chung vẫn cảm thấy không ổn.

Rồi từ trong túi hồn thú của nàng, phát sáng, một con Tử Điệp bay ra, sau đó là hai con, ba con, bốn con,… dần dần cả đàn Tử Điệp bay ra, lượn lờ trên không trung:

-Long Ân ca, muội muốn ca nhớ mãi khoảnh khắc này, mà vì muội một lần không làm chuyện dại dột.

Rồi nàng thân mặc tử y ngự không bay lên, hòa mình vào đàn Tử Điệp bay nhảy xung quanh, đôi tay uyển chuyển của nàng bắt đầu vận động, ẩn ẩn không gian pháp tắc, nàng cất bước di chuyển theo một làn điệu nào đó từ trong không trung vang ra.

Nàng vốn là một mỹ nhân giai lệ nhưng khi hòa mình vào khoảng không Tử Điệp này thì mỹ nhân giai lệ cũng không cách nào so bì với nàng, nàng đang từng bước, từng động tác thực hiện điệu nhảy thướt tha ngọt ngào vừa nhảy múa vừa hướng hắn bảo:

- Long Ân ca phải nhớ rõ, Điệp Khi Vũ Khúc này, là của một người con gái vì người mình yêu, thay hắn chịu một kích toàn lực của tiên trân – tâm tiên cảnh khi đó nàng chỉ là nhân thế - sát minh cảnh, trước lúc nàng ra đi, đã vì hắn nhảy nên Điệp Khi Vũ Khúc, lúc ấy nàng tuy trọng thương rất nặng vẫn tạo nên được một điệu Khi Vũ phi thường sắc xảo nhưng tràn ngập tình cảm, cất lên tiếng hát của Điệp Khúc bi thương hận thế gian tại sao lại ngăn cách tình cảm của nàng. Sau khi nàng kết thúc Điệp Khúc, và Khi Vũ nàng đã hướng hắn đề nghị: “Thế gian này… không… không gì là vĩnh hằng, hoa đẹp… vẫn … vẫn có ngày… héo… héo tàn, ai… ai rồi cũng… cũng sẽ già đi, tình yêu… ta… ta với chàng có thể sẽ… sẽ… không vĩnh hằng, nhưng… nhưng… ta muốn xin chàng một điều, hãy… hãy vì ta mà sống vĩnh hằng.” Lần này muội cũng muốn hướng Long Ân ca đề nghị:

- Muội không hi vọng Long Ân ca mãi nhớ muội, hay yêu riêng muội, muội chỉ mong Long Ân ca, ngày gặp Cửu Vĩ nếu cửu tử nhất sinh, khi có lựa chọn, Long Ân ca hãy lựa chọn sinh lộ.

Long Ân ngẩn ngơ nhìn nàng, có chút xót xa, Long Ân không ngờ nàng vì hắn mà làm nhiều đến thế, nhưng hắn không thể buông chấp niệm, cũng không thể làm nàng thương tâm, hắn cũng chỉ biết tùy thời đáp ứng nàng hiện tại:

-Ta đồng ý.

-Muội không muốn Long Ân ca lừa gạt muội. Vì thế muội sẽ để Tử Điệp theo huynh vậy.

Nói xong nàng thu Tử Điệp vào túi hồn thú, rồi đưa cho Long Ân. Hắn cũng không thể từ chối nàng, Miêu My là vậy, tinh nghịch, ngang ngược, nhưng lại rất quyết tâm với việc làm của mình, nếu không thành công chắc chắn không bỏ cuộc.

Cả hai lúc này cũng trở về nơi cư trú của mình, mà nghĩ ngơi. …Trời vừa sáng, tại Long Tháp khung cảnh rất mỹ lệ, như lạc vào chốn thần tiên, trăm hoa đua nở, chim hót vang trên đại thụ cao ngất tại trung tâm Long Tháp, xung quanh là hình ảnh những tiểu thú sủng chạy nhảy hoan hỉ mang lại cho mọi người cảm giác thật an bình, Kỳ Lân Nam thấy vậy cũng cảm thán:

-Khung cảnh thật đẹp.

Nhưng cũng chẳng ai để tâm đến hắn, Kỳ Lân Tâm và Miêu Nhật Hảo nhìn thì vẫn là nét xung đột nhưng lại ẩn chứa tâm sự gì đấy, Long Ân cũng thế, cũng buồn phiền, kỳ lạ nhất là Miêu My tinh nghịch cũng không trêu hắn, chỉ có riêng hai người nhìn bình thường nhất là Huyền Vũ Anh và Long Đình.

Nhưng hắn có điên gì cũng chẳng thèm để ý tới Huyền Vũ Anh, còn Long Đình tuy rằng nàng luôn mỉm cười hài hòa, nhưng lại khiến cho người khác sợ nhất ở đây, thật ra nói đúng hơn là khí tức của “Long gia” luôn tạo cho người khác cảm giác kính phục lạ thường, nếu hắn không là bạn thân của Long Ân có lẽ cũng sẽ cảm thấy Long Ân rất khó tiếp xúc.

Rồi bốn bóng người từ ngoài Long Tháp đi vào, đó là Mộc Long cô, Kỳ Lân Xuyên, Miêu Nguyên cùng Huyền Vũ Kha, tổ hợp bốn người này nếu như bước chân ra khỏi các Cổ Vực đúng là chấn động thiên hạ, đủ xưng hùng một đại lục, Mộc Long cô nhìn bọn Long Đình, Long Ân:

-Mọi người cùng lên tầng hai đi.

Tầng hai Long Tháp, khác hẳn với dáng vẻ tự nhiên của tầng 1, mà đây lại là một nghị sự đường phi thường trang nghiêm. Phía trên là một ghế cao của chủ nhân nơi này, vẫn là Long uy vô tận, phía dưới là hai hàng ghế đón tiếp khách nhân, trên mỗi ghế đều được khắc tạo sắc xảo theo hình dạng Thú Linh Cổ Vực, có thể thấy được những chiếc ghế có Kỳ Lân, Huyền Vũ, Ngọc Thố, Linh Miêu, Thánh Viên, Ma Ngưu, Thiên Mãng, San Hô,,, tràn ngập thượng cổ khí tức. Phần nào đoán được nơi đây thường diễn ra hội nghị cho các Cổ Vực.

Huyền Vũ Kha nhìn thấy từ xa hình dáng chiếc ghế của Phượng Hoàng uy vũ nhưng lại không hiện ra pháp tắc, khí tức gì cả mà cảm thán:

-Phượng Hoàng Cổ Vực, bị Thần tấn công, chỉ có thể tự phong ấn bản thân mình lại. Không biết đến khi nào mới có thể gặp lại cố nhân nữa đây.

Miêu Xuyên than thở:

-Là do bọn họ quá bất cẩn mà thôi! Nên đành phải lẩn trốn như thế.

Kỳ Lân Xuyên tiếp lời:

-Mọi người cũng không cần hoài niệm. Nên biết kế hoạch lần này nếu thành công, “Phượng Hoàng Cổ Vực” sẽ được giải thoát.

-Nếu không thành công. Có thể chúng ta cũng sẽ giống như “Phượng Hoàng Cổ Vực”. Tự phong ấn mình lại để tránh kiếp nạn. Huyền Vũ Kha nói.

Kỳ Lân Xuyên cảm thán:

-Kỳ Lân Cổ Vực của ta cũng đã bị người khác nghi ngờ, nên mấy năm nay đành hủy tất cả truyền tống trận.

Miêu Xuyên nhắc nhở:

-Thật ra Long Tinh Cổ Vực cũng bị nghi ngờ. Nhưng do thế lực “Long gia” lớn mạnh mọi người nếu nghi ngờ cũng không dám làm gì, chỉ có thể mong Thần ra tay, nhưng nếu không có chứng cớ xác thực thì muốn Thần ra tay là không thể.

Huyền Vũ Kha cũng than thở:

-Tình cảnh của Huyền Vũ Cổ Vực cũng không tốt hơn bao nhiêu, nếu không nhờ Vũ Kiều tiểu thư, thật sự Huyền Vũ Cổ Vực cũng phải phong bế.

Nói đoạn hắn, Huyền Vũ Anh đều có phần xúc động, đôi mắt buồn bã, Huyền Vũ Anh thì thầm: “Vũ Kiều muội ở trên trời, hãy cầu mong cho Vũ Lê vượt qua kiếp nạn lần này”.

Kỳ Lân Nam lúc này đúng là quỉ lắm lời, không chú ý các tiền bối đang trò chuyện, mà khều Long Ân trêu hắn:

-Ta nhớ vị hôn thê Phượng Hân của ngươi cũng ở “Phượng Hoàng Cổ Vực” đấy! Ta nghĩ Phượng Hân muội muội, là người ngươi nên kết hôn, còn tiểu yêu tinh ngươi vui đùa thì được, nếu chung thân đại sự, ngươi đừng tìm nàng, nếu không là tự rước lấy họa.

Nghe vậy Miêu My trợn tròn mắt tức giận, nàng tuy không muốn trêu tên đầu heo này, nhưng không có nghĩa là nàng để hắn trêu ngược lại, sau đó nàng liền ủy khuất cực điểm nhìn Kỳ Lân Xuyên thúc thúc, rồi chỉ tay vào Kỳ Lân Nam:

-Lân Xuyên thúc thúc, hắn bắt nạt ta.

Rồi nhanh chân chạy lại phía Miêu Xuyên bá của mình, một phần là để trưởng bối của mình thay nàng giáo huấn, một phần lại tạo ra loại áp lực thể diện mà để trưởng bối của Kỳ Lân Nam giáo huấn hắn.

Cuối cùng nàng chạy về phía Mộc Long cô, kể tội Kỳ Lân Nam gì gì đó, chỉ để Mộc Long cô không thể ra mặt mà ngăn cản trưởng bối trách phạt hắn Quả thật hắn đã bị cả hai cùng trách phạt mà tức giận cực điểm.

Mọi người thấy vậy cũng chỉ biết nhìn Kỳ Lân Nam mà lắc đầu, tự nhiên lại trêu chọc tiểu yêu tinh để rước lấy họa cho bản thân.

Bạn đang đọc Thập Nhị Thiên Vĩ sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.