Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẩm Mỹ Hoa suy tính

Phiên bản Dịch · 1200 chữ

“Mỹ hoa, nếu em có việc gì thì nhớ nhờ chú Vương chuyển lời về nhà.” Thẩm Ái Quốc đưa bọ họ đến cửa, hắn không đi theo vào, người trong nhà còn đợi hắn trở về báo cáo.

Con gái của chú Vương ở trong thôn thường hay quay về nhìn con gái và cháu ngoại, có thể giúp bọn họ chuyển lời.

Thẩm Mỹ Hoa gật đầu đáp ứng, mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm, anh cả về nhanh đi.”

Nhà mẹ đẻ nguyên chủ ở xa, bây giờ anh cả không đi sớm một chút, thì đến trưa về không kịp ăn cơm.

Thẩm Ái Quốc cúi đầu duỗi tay xoa đầu Nguyên Bảo cùng Đại Lực, muốn bọn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, hắn ngẩng đầu hướng về phía em gái căn dặn: “Chuyện em hứa với mẹ, em đừng quên.”

Thẩm Mỹ Hoa gật đầu, ý nói hắn yên tâm, cô sẽ không giống như lúc trước nữa. Ánh mắt cô cũng nhìn về Nguyên Bảo cùng Đại Lực.

Buổi sáng trước khi về nhà, mẹ Thẩm nhắc đi nhắc lại, cô ngàn vạn lần không được giống lúc trước, không được động một chút muốn đánh muốn mắng.

Tay nhỏ Nguyên Bảo lắc lắc lôi kéo bàn tay dày rộng của Thẩm Ái Quốc, khuôn mặt luyến tiếc không muốn buông tay.

Thẩm Ái Quốc chào tạm biệt mọi người, vội vàng lên xe trở về nhà.

Thẩm Mỹ Hoa chờ Thẩm Ái Quốc đi xa mới tiến vào, chuẩn bị hướng phòng mình liền thấy hai đứa nhỏ đứng đó nhìn theo, không có ý tứ muốn đi vào.

“Về phòng.” Thẩm Mỹ Hoa đi đến cạnh cửa gọi bọn họ.

Nhóc Nguyên Bảo nghe mẹ gọi mình, tay nhỏ xoắn xoắn gốc áo, ngầng đầu nhìn anh trai, hắn không muốn về phòng, hắn muốn ở nhà cữu cữu.

Đại Lực không nhìn đến mợ, tay nó lôi kéo tay nhỏ Nguyên Bảo, mang thằng bé vào trong phòng. Ba người một trước một sau tiến bước.

Thẩm Ái Quốc vừa đi được vài bước liền ngoái đầu nhìn về phía sau, nhìn đến khoảng cách hai đứa nhỏ cùng em gái. Càng nhìn càng lo lắng, hắn hy vọng lần này em gái hắn suy nghĩ thông suốt, bất quá chuyện này hắn củng không có cách nào can dự. Hắn thở dài vội đánh xe bò đi về phía trước.

Tiến vào phòng đặt mông ngồi xuống băng ghế, Thẩm Mỹ Hoa ngồi xe bò một đường từ thôn tới đây muốn thần hồn nát thần tính, đường đất ở nông thôn không bằng phẳng, lung lắc tới mức cô muốn nôn hết đồ trong bụng.

“Tiến vào.” Cô vẫy tay hướng tới hai đứa nhỏ lắc lắc, bọn nhỏ đứng ở cửa không dám bước tới, cả người đông lạnh, mặt nhỏ đỏ bừng, nhìn có chút tội nghiệp.

Cô vừa dứt lời, hai đứa nhỏ như nhận đến kinh hách, trực tiếp chạy về phòng minh.

Thẩm Mỹ Hoa: “….”

Cô chỉ muốn bọn họ nghĩ ngơi một chút, chẳng lẽ hai đứa nghĩ cô lại muốn đánh chúng sao? Cô đáng sợ đến vậy sao? Nhưng nếu là nguyên chủ, có thể sẽ như vậy đi.

Cứ tình hình này không ổn, bọn nhỏ cứ sợ sệt như vậy cũng không phải chuyện tốt, Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên ghế nghĩ biện pháp, ngồi trong chốc lát, gió thổi lạnh lẽo, vừa nhất đầu nhìn bên ngoài tuyết đã rơi đầy sân.

Tuyết rơi nhiều như vậy, cô nghĩ đến hai đứa trẻ chỉ có một kiện chăn bông vừa mỏng vừa đen, bẩn hề hề. Trên người bọn họ mặc quần áo mỏng manh. Cô đứng dậy về phòng, mở ngăn tủ ôm ra một kiện chăn bông dày hướng về phòng bọn họ.

Đại Lực nghe tiếng cửa vang nhẹ, cửa đẩy ra liền thấy mợ ôm chăn dày đi đến trước mặt hai đứa nó, trực tiếp xốc lên chiếc chăn đen bẩy hề hề.

Lúc Thẩm Mỹ Hoa duỗi tay xốc chăn rõ ràng chưa đụng tới bọn nó, Đại Lực phản xạ nhanh đưa tay nhỏ túm chặt chăn không bỏ, đôi mắt mở to trừng nàng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mỹ Hoa thấy nét mặt phẫn nộ trên gương mặt Đại Lực, cô đã tới thế giới này vài ngày rồi. Hắn cái gì cũng không nói, càng không biểu thị bất luận biều tình nào, động tác nhiều nhất là đem Nguyên Bảo bảo vệ mỗi khi cô tới gần.

Thời điểm nàng xem quyển sách kia, có một đoạn văn miêu tả nam chủ, hắn là người trầm lặng ít nói, phần lớn tính cách là do ảnh hưởng từ nguyên chủ. Cho đến khi nữ chủ xuất hiện hắn mới dần thay đổi.

“Chăn quá bẩn, đổi chăn mới sạch sẽ.” Thẩm Mỹ Hoa giật giật, đem chăn mới hướng tới trước mặt hắn, để hắn nhìn rõ.

Đại Lực không nhìn, tay lẳng lặng lôi kéo chăn không buông, không có chăn Nguyên Bảo sẽ lạnh. Hẳn là không tin tưởng lời Thẩm Mỹ Hoa nói.

Nói thật, cô nhìn Đại Lực có chút đau lòng, cô không trách hắn không tin mình, đối vơi sự tình lúc trước của nguyên chủ, là cô, cô cũng không tin.

Có một lần nguyên chủ hỏi bọn hắn muối đổi chăn mới không, Nguyên Bảo nói muốn, nguyên chủ vừa nghe đã lôi ra đánh một trận.

“Thời điểm trời trở lạnh, đem chăn phủ bên ngoài .” Thẩm Mỹ Hoa

Nói xong buông tay kéo chăn bẩn, trực tiếp đặt chiếc chăn mới lên trên chiếc chăn dơ bẩn, như vậy ít nhất bọn họ sẽ ấm áp một chút.

Nguyên Bảo nhìn có chút bất ngờ nhưng cũng không chạm tay vào, nó gắt gao dán lại gần người anh trai nó.

Đại Lực cũng nhìn chiếc chăn mới, tay nhỏ không buông, vẫn nắm chặt chăn cũ, nó không biết vì cái gì mà cô lại làm vậy, đột nhiên đối tốt với hai đứa nó, trong lòng nó có chút sợ hãi, không biết tiếp theo cô muốn làm cái gì.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn bộ dạng sợ hãi của hai đứa nó, trong lòng chua xót, cô muốn tiến tới ôm bọn nó vào lòng, nói với chúng đừng sợ, cô sẽ không đánh không mắng chúng nữa. Nhưng cô vẩn còn có lý trí, tụi nhỏ sợ cô, cô càng làm như vậy tụi nhỏ sẽ càng thêm sợ hãi, càng thấp thỏn lo âu.

Cô đứng ở mép giường đem chăn bông che chắn kĩ, xoay người ra ngoài chuẩn bị nấu ăn, vừa lúc tới đây đã mười một giờ, cô phải chuẩn bị cơm trưa. Còn chuyện này cứ để sau đi, dù sao thời gian còn dài, từ từ rồi cũng sẽ có biện pháp.

Vừa thấy Thẩm Mỹ Hoa ra ngoài, Nguyên Bảo chạy chậm khép lại cửa phòng, nhỏ giọng nói cùng Đại Lực: “Anh hai, mẹ vậy mà không đánh chúng ta.”

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.