Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẩm Mỹ Hoa suy tính (2)

Phiên bản Dịch · 1157 chữ

Đại Lực nghe Nguyên Bảo nói, nó không đáp lời, chỉ nhìn chăn mới sạch sẽ trên giường. Hắn củng không biết mợ vì cái gì không giống trước kia, nhìn một lúc, thấy ngoài cửa không có thêm động tĩnh nào nữa. Đại Lực duỗi tay đem chăn dơ bẩn lấy ra, lại lấy chăn bông sạch sẽ quấn quanh người Nguyên Bảo.

“anh trai, chăn ấm lắm.” Nguyên Bảo được quấn chăn dày vui vẻ liền quên mọi thứ, nó cười cười cũng muốn anh trai tiến vào quấn cùng nó.

Đại Lực thấy Nguyên Bảo cười vui vẻ, hắn nhấp nhấp nâng khóe miệng, nhấc chăn bò vào trong, hai an hem gắt gao kề cận nhau.

Trong phòng bếp, Thẩm Mỹ Hoa ngẩn người, không phải vì chuyện vừa rồi, mà là vì trong nhà chỉ còn một chút đồ ăn, nhìn đi, mấy thứ này chỉ đủ ăn một ngày, tới ngày mai thì không còn gì. Lương thực cạn kiệt đến mức không nở nhìn.

Nghĩ tới lương thực cạn kiệt, cô có chút hoảng hốt, cô chạy về phòng nơi nguyên chủ giấu tiền, bước tới chân giường, lôi kéo chiếc hộp gỗ giấu dưới góc giường ra. Mặt trên có ổ khóa, tìm một hồi cũng tìm được chìa khóa, cô mở hộp, bên trong đặt hai cuộn tiền.

Cô khiếp sợ nhìn hai cuộn tiền to, vội vàng mở ra đếm đếm, 108 tờ mười đồng, tổng cộng 1080 mươi đồng. Cô có chút không tin vào mắt mình, đếm lại lần nữa, thật sự không nhầm là. Ở đây đúng 1080 đồng.

Năm hai mươi tuổi Nguyên chủ gả cho cậu nam chủ, kết hôn đã được năm năm. Hai năm đầu kết hôn, chồng Thẩm Mỹ Hoa chưa đạt được chức vị phó đoàn, mỗi tháng tiền lương chỉ được cấp hơn bốn mươi đồng, nguyên chủ được chia một nữa, về sau mới tốt hơn chút, mỗi tháng phân 30,5 đồng, tiết kiệm tới bây giờ được 1080 đồng.

Nguyên chủ đúng là lợi hại, còn thêm tàn nhẫn, chẳng trách bọn nhỏ luôn đói, trong nhà nội thất cũng không ra bộ dạng, không sức gọng gãy chân cũng là lắc lư bập bênh, nguyên lai tiền đều bị cô ta cất giấu.

Cô chợt nghĩ tới đoạn văn trong sách miêu tả, nguyên chủ sau khi ly hôn trực tiếp đi tiềm Lý Vĩ Ngưu, đi thật lâu sau mới chịu trở về. Nếu cô nhớ không lầm, lúc đó tên đàn ông kia vừa nghèo vừa trắng tay, chẳng lẽ cô ta đem tiền này đi nuôi cái tên mặt trắng đó?

Dùng tiền nuôi con trai đem đi nuôi đàn ông khác? Cô vừa tưởng tưởng tới cảnh đó, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm, muốn nôn khan a.

Một lúc lâu sau mới bình phục lại, Thẩm Mỹ Hoa cầm tiền trong tay, cô quyết định, tiền này nên dùng vào đúng chổ, đúng mục đích ban đầu. Cô hít sâu một hơi, cầm chắc hai cuốn tiền, cái khác thả lại tại chổ, đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

Trong nhà chỉ có bánh canh, vậy thì làm bánh canh thôi, giống lần trước ăn cũng ngon.

Cô múc một chén nữa đi đặt trên bếp lò, bưng bồn bánh canh đi đến phòng bọn nhỏ, vừa đẩy cửa, hai ánh mắt đều hướng về phía cô.

“Ăn cơm.” Thẩm Mỹ Hoa đem bồn đặt lên bàn, kêu bọn nhỏ ngồi xuống.

Nguyên Bảo nhìn đồ ăn trong bồn đang tỏa hương nghi ngút, nó nuốt nước miếng đánh ực, nhưng không dám ngồi xuống.

“Mau tới, một hồi đồ ăn sẽ lạnh.” Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn họ không có động tĩnh, cô đi đến bên giường nhìn hai đứa nhỏ quấn chăn bông sạch sẽ, khóe miệng cô nhẹ nhãng mĩm cười. Cánh tay đưa ra chạm vào tay Đại Lực, cả người nó liền lui về sau. Cô chỉ muốn nhìn một chút vết nứt da trên tay nó, mấy ngày nay bởi vì bị đụng đầu, cô cũng không chú ý đến quá nhiều.

“Nhanh đứng dậy ăn cơm, không đứng dậy ta liền đứng đây.” Thẩm Mỹ Hoa không chạm được tay nó cũng không cưỡng cầu, cô lui sang một bên chờ. Ba người đối mắt nhìn nhau, một lát sau Đại Lực chậm rãi rời giường, Nguyên Bảo thấy anh trai đứng lên, nó cũng bò dậy.

Thẩm Mỹ Hoa múc bánh canh nóng hôi hổi phân tới bát trước mặt hai đứa nhỏ, khoảnh khắc bọn nhỏ duỗi tay cầm đũa. Ánh mắt cô khẽ liếc nhìn lòng bàn tay chúng.

Có thể lúc ở nhà mẹ Thẩm bọn họ không làm việc, cũng không động đến nước, tay mới không bị sưng như mấy hôm trước. Nhưng chổ mưng mũ vẩn còn phồng lợi hại. Ngày mai cô đi trong huyện mua thuốc cho bọn nhỏ thoa.

Thẩm Mỹ Hoa xem xong vết thương liền lên tiếng: “Ăn xong cầm chét để trong nồi, không cần rửa.” Dù sao tay còn mưng mũ, động nước cũng không nên, không khéo vết thương thêm nghiêm trọng.

Nói xong cô không đợi Nguyên Bảo và Đại Lực phản ứng, đứng dậy đi vào phòng bếp, lưu lại bồn bánh canh trên bàn, nhường bọn nhỏ thêm khẩu phần ăn.

Thẩm Mỹ Hoa vừa bưng bánh canh ăn vừa đánh giá phòng bếp, đông lật lật tây lật lật xem còn thiếu những gì, ngày mai đi trong huyện mua một lần luôn.

Cô hiện tại là người có tiền, còn là có 1080 đồng nha, cô tin tưởng mình đủ khả năng muốn mua liền mua.

Đi dạo từ tiền viện đến dậu viện, trong trong ngoài ngoài liệt kê một loạt đồ vật còn thiếu, cô ghi nhớ kĩ sau đó bưng chén hướng bếp đi, mới vừa thấy Đại Lực đang đứng trên ghế khom lưng rửa chén..

Thẩm Mỹ Hoa cả kinh, không phải đã dặn không cần rửa sao, không nghĩ tới hắn sẽ đi rửa, nước trong nồi là nước lạnh, dính vào tay vết thương sẽ thêm lợi hại, cô bước nhanh tới bếp lò, thò tay đem người từ trên ghế ôm xuống.

Đại Lực bất ngờ bị ôm lấy, thân mình run lên, quay đầu nhìn lại là mợ, nó xoay người đứng lên không cho cô ôm.

“Không cần ngươi tẩy, về phòng nhìn Nguyên Bảo.” Nó xoay người dùng lực có chút lớn, cô ôm không được nên đem người thả xuống đất.

Đại Lực nghe lời cô nói liền giật mình nhìn lại, tay chân cũng quên cữ động, đứng im lặng ngốc ngốc mà nhìn.

“Đi thôi.” Thẩm Mỹ Hoa thấy nó giật mình ngây người, bộ dáng buồn cười liền cười đẩy nhẹ hắn ra ngoài.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.