Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẩm Mỹ Hoa suy tính (3)

Phiên bản Dịch · 1151 chữ

Thẩm Mỹ Hoa đổ thêm nước ấm vào nồi, ngâm một chút. Lúc này không có thông dụng nước rửa chén, nhà nhà đều dùng nước ấm ngâm rồi rửa lại.

Nếu có ngước rửa chén thì tốt quá, cô vừa một bên chà xát vừa một bên ảo tưởng.

Đại Lực không tin được vào mắt mình, nó vừa đi vài bước vừa quay đầu nhìn mợ rửa chén, thấy cô không giống trước kia hét to hét nhỏ, nó thu hồi tầm mắt đi ra ngoài, không ý thức móc áo khoát vào cây đinh treo trên ván cửa, kéo mạnh một cái, áo khoác xé ra một lỗ to, đồ vật bên trong rơi vươn vãi đầy đất.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy âm thanh vừa quay đầu nhìn xuống, bông trắng rơi đầy đất, đồng tử cô co rút lại, nếu cô không nhìn lầm đây là hoa lau. Nguyên chủ vậy mà dùng hoa lau làm áo bông cho bọn nhỏ?

Thẩm Mỹ Hoa hai ba bước đi tới trước mặt Đại Lực, bàn tay sờ đến lỗ hỏng trên áo khoát, sờ tới tất cả đều là hoa lau.

Cô nghĩ đến lúc mới tới, lần đầu tiên nhìn hai đứa nhỏ, là lúc chúng đang dán sát nhau bộ dáng vì lạnh mà run cầm cập, những lúc sau này cũng không khác là mấy.

Nguyên lai bọn nhỏ phát run không phải vì sợ hãi cô, thì ra nguyên nhân là bởi vì bọn họ mặc áo bông tất cả đều làm từ hoa lau.

Đại Lực vừa liếc mắt tới vết rách, nó sợ hãi nhìn mắt mợ, tay nhỏ nhanh chống che lại chổ bị rách, nó chạy nhanh về phía phòng ngủ.

Thẩm Mỹ Hoa chưa kịp hồi thần đã thấy Đại Lực phóng nhanh như bay chạy đi, cô hãi hung khiếp vía nói với theo: “Chậm một chút” Nói xong bước chân theo sau hướng phòng trong.

Đại Lực vừa đi vào nhà liền đem cửa đóng lại.

“Mở cửa ra.” Thẩm Mỹ Hoa bởi vì bất ngờ mà chậm một bước, cô bị thằng bé nhốt bên ngoài, cô vỗ vỗ trên mặt cửa một lúc cũng không có động tĩnh.

Đại Lực sẽ không mở cửa vì sợ cô đánh nó chứ? Thẩm Mỹ Hoa tiếp tục gõ cửa: “Ta không đánh con, con đem rửa mở ra, ta nhìn một chút quần áo của ngươi một chút. Ta muốn xem chút có phải trong áo nhét là hoa lau hay không?”

Thẩm Mỹ Hoa gõ một hồi cửa vẫn không mở.

Bên ngoài tuyết rơi một tầng dày, tay cô đông lạnh đến cúng đờ, chẳng còn biện pháp đành lạnh lùng mở miệng nói: “Đại Lực người không mở cửa, ra sẽ tức giận.”

Đợi cô nói xong trong phòng không có động tĩnh, lúc cô chuẩn bị từ bỏ đi về nhà bếp tiếp tục rửa chén, cửa vậy mà bị kéo ra một khe hở, Đại Lực đứng ở cửa nhìn cô.

“Con lui về sau một chút.” Cô sợ đẩy cửa sẽ đụng trúng Đại Lực, chờ nó lui vài bước mới đẩy cửa tiến vào.

Nguyên Bảo thấy mẹ đi vào phòng, sợ mẹ lại đánh anh trai, hai tay chống giường muốn leo xuống, mông vểnh lên, người còn chưa ra khỏi chăn, nó liền thấy mẹ cầm kéo đi tới bên giường nó, nắm áo nó cắt một nhát.

Hoa trắng bay đầy đất.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hoa lau trên nền nhà, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, trên quần áo Đại Lực là hoa lau, thì trên quần áo Nguyên Bảo không khác lắm củng lại là hoa lau.

Đối với Đại Lực còn hiểu được, dù sao cũng không phải con ruột, nhưng Nguyên Bảo thì khác, đây là con trai nguyên chủ mang nặng đẻ đau sinh ra mà, sao có thể tàn nhẫn như vậy.

“ mẹ.” Nguyên bảo đỏ mắt nhìn quần áo bị cắt thủng một lỗ, giương mắt nhìn mẹ nó, trong thanh âm mang theo nức nở.

“Nương.” Nguyên bảo nhìn quần áo bị cắt, đôi mắt nhỏ đỏ lên, giương mắt nhìn nương, trong thanh âm mang theo khóc nức nở.

“Không khóc, ngày mai mua bông trở về trở về sửa lại áo cho con.”

Cô thấy Nguyên Bảo đôi mắt nhỏ hàm chứa nước mắt, lúc nảy cô chỉ lo xác nhận quần áo làm bằng vật liệu gì, không có xuy xét đến cảm giác của đứa bé, trong lúc nhất thời cô không biết phải làm sao, nghĩa duỗi tay vỗ vỗ hắn lưng, tay vừa chạm, Nguyên Bảo vội lui thân thể tránh đi. Cô cũng để tay xuống không cứng rắng chạm vào.

Nguyên bảo nghe không hiểu mẹ nói bông là cái gì, đôi mắt nhỏ tràn đầy nước mắt thương tâm nhìn áo bông bị cắt ra lỗ nhỏ.

Đại Lực nhìn thấy Nguyên Bảo khó, nó đi đến bên mép giường nhỏ giọng dỗ dành thằng bé, hau đứa cuộng tròn trên giường.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai cái đáng thương ôm nhau, người nhỏ nhắn quấn cùng một chổ, thập phần tội nghiệp. Có thể tuổi cô lớn, vừa thấy đến cảnh tương như vậy trong lòng cô khó chịu nửa ngày, Thẩm Mỹ Hoa xoay đầu hướng khác không muốn nhìn nữa, cô đi đến ngăn tử mở ra tìm quần áo bọn nhỏ.

Trong tủ quấn áo được sắp xếp chỉnh tề, chưa kịp nhìn kỹ, liền ngửi thấy một cổ hương vị khó nói thoảng qua.

Quần áo hẳn là có một thời gian không dùng qua, Thẩm Mỹ Hoa đưa tay cầm lấy áo ngắn tay, lật vài món đều không nhìn thấy áo khoác nào nữa.

“Đại Lực, áo khoát của con đâu?” Cô đem ngăn tủ lật một lần vẫn không tìm thêm được áo khoát nào nữa, đành phải mở miện hỏi Đại Lực.

Nó cừa nghe hỏi, miệng khẽ nhấp nhưng không có trả lời. Bọn nó chỉ có một kiện áo khoát, mùa đông năm nay mợ mới làm cho nó cùng Nguyên Bảo áo khoát mới, quần áo cũ rách quá nhiều, lấy đi làm giẻ lau rồi.

Thẩm Mỹ Hoa không nghe nó đáp lời, quay đầu lại thấy Đại Lực mím chặt môi, chẳng lẽ bọn nhỏ chỉ một kiện áo bông mặc trên người?

Cô cố gắng nhớ lại kí ức nguyên chủ, đích xác cô đã đoán đúng, nếu không phải áo khoát trước rách nát không dùng được nữa, nguyên chủ không có biến pháp đành làm kiện quần áo mới cho hai đứa nó.

Phần rách rưới đó làm thành giẻ lau, phần bông trong làm thành chăn, áo bông mới thì lấy cỏ lau độn vào,

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.