Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

xuyên qua ( 2)

Phiên bản Dịch · 1219 chữ

Lúc nàng xem quyển sách, điều làm nàng khó chịu nhất là bọn nhỏ thường xuyên ăn không đủ no, còn thường bị nguyên chủ đánh chửi, đặc biệt là tương lai càng đánh nam chủ lợi hại hơn. Còn về đứa nhỏ con mình còn nhẹ tay một chút, bất quá củng không tốt hơn bao nhiêu.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai đứa nhỏ run rẩy nhưng vẩn sợ sệt không dám tiến vào, nhịn xuống xúc động muốn mang hai đứa nhỏ vào phòng.

Trong trí nhớ nguyên chủ, cô biết nguyên chủ không thường xuyên nói chuyện cùng bọn nhỏ, toàn là mặc kệ không hỏi đến. Nếu như bây giờ cô đột nhiên thay đổi thì củng quá kì cục đi. Vì vậy cô không nói gì chỉ xoay người hướng về bếp đi, ở trong bếp tìm kiếm một vòng củng không tìm được món đồ thích hợp đập chính mình.

“Anh trai, mẹ đi rồi, chúng ta đi thôi.” Nguyên bảo vẩn luôn chờ mẹ đi vào bếp mới dám mở miệng nói, nó lôi kéo anh trai cùng nhau đi về hướng đó, bọn họ phải cất củi bỏ vào bếp.

Nam chủ nhìn mợ đi về hướng phòng bếp liền chần chờ vài giây, cuối cùng củng quyết đinh mang theo em trai đi về hướng bếp.

“Anh trai, ta đi đằng trước.” Nguyên bảo bước nhanh đi lên phía trước, dẫn đầu trước anh trai.

Mẹ nếu như muốn đánh anh trai, hắn sẽ che ở phía trước anh trai, có đánh liền đánh không đến, Nguyên Bảo thở hổn hển ôm củi, Đại Lực đi vài bước đã bước song song cùng Nguyên Bảo, củi ôm trong ngực có chút nặng, đi tới cửa bếp có chút mất sức.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai lần cùng không nhìn ra được thứ mình muốn, cô củng có chút khả nước, đang chuẩn bị đi ra liền nhìn thấy hau đứa nhỏ ở cửa, ôm chặt củi trong lòng, đứng nhìn cô không nói lời nào.

Ánh mắt cô lơ đãng dừng ở trên tay hai đứa trẻ, có chút xót xa.

Tay của hai đứa trẻ sung đỏ nứt da bong tróc hết ra, ngón út cùng các ngón còn lại có chút phồng mủ, đầu gỗ cọ cọ trên tay làm ra vết sướt muốn chảy máu.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai đứa nhỏ bị đông lạnh tay chân cứng đờ, trong lòng khó chịu nói không nên lời, tâm củng ẩn ẩn đau. Quay đầu chớp chớp đôi mắt ửng đỏ, đợi một lúc củng không chờ được bọ nhỏ tiến vào, cô áp chế cổ họng, nhàn nhạt lê tiếng: “Còn không mau đi vào ?”

Nguyên Bảo cùng Đại Lực có chú giật mình, cô vậy mà gọi bọn họ tiến vào. Tuy nhiên hai đứa nhỏ vẩn cảnh giác đứng bên cửa không nhúc nhích, đợi nàng bận làm việc của mình mới dám đi tới. Một trước một sau vòng qua nàng đặt củi vào mặt sau bếp lò.

Thẩm Mỹ Hoa liếc mắt nhìn bốn phía, lại xốc lên nắp nồi củng không tìm nước nóng, cô là muốn cho đứa nhỏ ngâm tay nước ấm, không rửa sạch sẽ vết nứt trên tay sợ là sẽ nhiễm trùng.

Cô bước về phía thùng nước, vén nắp thùng chuẩn bị lấy một ít nước nấu nước nóng.

Nguyên Bảo một bên dọn dẹp củi lửa, một bên dùng dư quang liếc nhìn về phía mẹ mình, nhìn nhất cử nhất động xem nàng muốn làm gì. Thấy nàng đi về phía bếp lò liền sợ hãi, nghĩ đến hôm nay hai đứa bọn nó đi về trể, cho rằng mẹ sẽ đánh bọn nó, thân thể nhỏ nhắn run lên xoay người về phía sau. Hai tay ôm chặt anh trai, cơ thể dán lên ý đồ không cho mẹ đánh anh trai nó.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo bảo vệ anh trai mà ngẩn ngươi, một lát liền phản ứng kịp, đứa nhỏ này hẳn là nghĩ cô đi qua đánh bọn nó, nhìn cơ thể nhỏ nhỏ phản xạ có điều kiện chắn cho anh trai, trong lòng cô có chút khó chịu, cũng có chút hụt hẫng

“Hai người các ngươi đưa củi cho ta.” Thẩm Mỹ Hoa đi đến bếp lò ngồi xổm xuống, cầm lấy diêm đốt rơm bỏ vào bếp lò, nhường hai đứa nhỏ đứng cạnh đưa củi, một lát lửa cháy lên có thể làm ấm cơ thể, ít nhất sưởi ấm hai tay. Dù sao thì hai đứa nhỏ củng ở bên ngoài cả buổi sáng đông lạnh hết người.

Lửa cháy, hơi nóng dâng lên khiến cho cơ thể ấm áp, Thẩm Mỹ Hoa chuẩn bị hơ tay trước lửa cho bớt lạnh, tay mới vừa vươn lên liền phát hiện hai đứa nhỏ vẩn đứng ở bệ bếp trong một góc vắng vẻ, gắt gao đứng cùng một chổ không dám động.

Góc tường hẻo lánh thì làm sao có hơi ấm, hai đứa nhỏ sợ nàng, không dám lại gần bếp.

“Hai đứa ngồi nhìn lửa, mẹ nấu cơm.” Thẩm Mỹ Hoa đứng lên từ bang ghế nhỏ, để bọn nhỏ ngồi giữ lửa, ngữ khí bình tixnhrxm nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài sân.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo không lên tiếng, nhìn nhau một chút, củng không dám tiến lên ngồi trên bang ghế nhỏ, chỉ yên lặng đi về phía trước, đứng ngay ngắn trước bếp lò, thỉnh thoảng bỏ thêm củi vào bếp.

Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn nhỏ không ngồi, vừa muốn kêu bọ nhỏ ngồi xuống, nhưng chợt nhớ tới kí ức của nguyên chủ. Thời điểm lúc trước bọn họ có từng ngồi qua bang ghế, củng chính lần đó bọn họ mặt quần áo có chút dơ bẩn cọ lên băng ghế đầy bùn. Nguyên chủ biết được sau lại ghét bỏ bang ghế dơ bẩn đánh bọn họ một trận, kể từ đó về sau dù có nhóm lửa bọn nhỏ củng không dám ngồi thêm lần nào.

Thẩm Mỹ Hoa thở dài trong lòng, có lòng tốt củng không giúp được. Dù sao thì củng đứng gần bệ bếp, lửa ấm áp củng dễ chịu một chút. Thôi thì cô củng không mở miệng gọi bọn nhỏ ngồi ghế nữa, xoay người đi tới tủ bát xem một chút còn có gì ăn hay không.

Hai đứa nhỏ chụm củi một lát củng đói bụng, mà nàng nằm trên giường cả buổi sáng củng có chút chịu không nổi.

Phòng bếp tuy lớn nhưng đồ vật lại không nhiều, cở bản chỉ có dụng cụ làm bếp và một ý gia cụ, phía trước tủ bát trống trơn, thời gian dài không ai sử dụng đã tích một tầng bụi dầy.

Trên tủ bát có ống khóa phòng hờ có kẻ lén trộm thức ăn, thật ra củng không có tác dụng gì, vì trên cơ bản ở thập niên này mọi người vẩn còn thật thà chất phát, dù có từ trong nhà đi ra bên ngoài, thậm chí không khóa cửa đi chăng nữa thì hàng xóm láng giềng cũng giúp đỡ hỗ trợ chăm sóc.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.