Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

quay về

Phiên bản Dịch · 1254 chữ

Cô men theo kí ức nguyên chủ tìm được chìa khóa mở tủ, bên trong chỉ còn non nửa túi bột mì, dùng tay ước lượng một chút củng được nhiều hơn một cân đi.

Dầu sao củng còn một bình đế, nữa lọ trà, hai cái trứng gà, còn có một bắp cải trắng bị hư hết một nữa, ngoài ra không còn gì nữa.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn một chút đồ trong tủ bát mà há hốc mồm, chồng của nguyên chủ ở trong bộ đội giữ chức vụ phó đoàn đội, một tháng tiền lương nhiều hơn 60 đồng, mỗi tháng đúng hạn đều gửi về một nữa. Mà giai đoạn này một cân gạo củng chỉ có một góc của hai phân tiền. Mỗi tháng có 30 đồng là số tiền rất lớn.

Nhiều tiền như vậy mà trong nhà chỉ có một chút thức ăn như vậy? cô không tin, vội mở ngăn tủ ra nhìn xem, ngoại trừ chén đũa củng chỉ có chén đũa.

Cô có chút bất đắc dĩ cầm chén sứ nhỏ kiểu củ thập niên 60 -70, nhợt nhạt múc một bát bột mì, trong đó đổ thêm nước cùng một ít muối, trộn đều chuẩn bị làm mình trứng bánh canh.

Bánh canh làm thập phần đơn giản, đem bột nhào kĩ sắt sợt bỏ vào nước đun sôi, dùng đỏ đảo đều sau đó đập hai trứng gà chậm rãi đảo đều trong nồi, một chút lại đảo một lần, tiếp dó cho thêm cải trắng cắt nhỏ vào, mì trứng bánh canh làm tốt liền có thể lấy ra nồi.

Thẩm Mỹ Hoa nghe mùi hương tỏa ra liền vui vẻ, trên mặt lộ ra ý cười, làm thành công nha. Nhanh chóng vớt ra vào chậu, đặt ở trên chiếc bàn gần cửa phòng bếp.

Nguyên bảo nhìn đồ ăn mẹ làm nuốt nuốt nước miếng, xoay đầu về phía anh trai: “ anh trai, em đói.”

Đại lực ôm em trai vào lòng, thấp giọng nói: “ Chúng ta đợi một lát ăn khoai lang đỏ.” Hắn bảo Nguyên Bảo nhìn xem đáy nồi có khoai lang đỏ, lúc nảy hắn thừa dịp mợ không chú ý trộm bỏ một ít vào nướng, đợi thêm một chút là có thể ăn.

Khoai lang đỏ là Vương nãi nãi cho bọn hắn, hôm nay chỉ còn một cái cuối cùng.

Thẩm Mỹ Hoa lấy chén đũa rửa sạch một lần, đem chậu bánh canh đi nhà chính trước sau đó lại quay về mang thêm chén đũa đõ rửa sạch tới.

Đại Lực thấy mợ bưng ăn đi rồi, cầm cặp gắp than đem khoai lang đỏ khều ra.

Nguyên Bảo đứng ở một bên, hai mắt phát ra ánh sáng nhìn khoai lang trong tay ca ca, không ngừng nuốt nước miếng.

Đại lực bẻ đôi khoai lang, hơn phân nữa hắn đưa cho em trai, hai đứa trẻ kề lại gần cùng nhau thổi thổi khoai lang, vừa thổi vừa ăn từng ngụm nhỏ, gấp gắp căn đến phỏng cả miệng, đang muốn hà hơi thổi thì cửa bếp bị đẩy ra, hai đứa nhỏ giật mình, còn có chút khoai lang nóng trực tiếp nuốt xuống.

Thời điểm Thẩm Mỹ Hoa đẩy cửa phòng bếp liền nhìn thấy Nguyên Bảo cùng Đại Lực giật mình, ngay sau đó cả hay đang đánh ngực, khom lưng ho khan, trên mặt nhăn nhó thống khổ.

Ánh mắt cô dừng lại trên tay bọn họ, nhìn thấy khoai lang còn nóng bốc khối, nháy mắt phản ứng lại, lập tức đi đến chổ chậu nước múc một gáo nước lạnh để bọn nhỏ uống.

Cô vừa đi gần, Nguyên Bảo cùng Thôi Lực vội lui về phía sau hai bước.

“Mau uống!” Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn lui lại liền nóng nảy, bước tới phía trước hai bước đem nước tới bên miệng bọn họ, nhường bọn họ uống nhiều mấy ngụm tránh nghẹn.

Từ nhỏ cô ăn cái gì củng nhanh, người khác ăn được một nữa thì cô đã ăn xong rồi. Mọi người trong nhà nói rất nhiều lần nhưng cô không để vào tai. Mãi tận đến cao trung có một lần nấu bánh trôi, mới vừa nấu tốt xong, cô liền gấp không chờ được ăn vội vàng, nhai vài hớp liền nuốt xuống, không cẩn thận bị nóng đến mức cô phải nhảy cẩn lên. Cảm giác lúc đó không dùng ngôn ngữ nào để hình dung được, chỉ có thể uống nhiều nước mong dịu lại cơn bỏng rát trong miệng.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo uống vài ngụm lớn, bụng mới không đau.

Vành mắt Nguyên bảo đã đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn về phía anh trai. Đại Lực thì mím chặt môi, thần sắc bình thường vương tay lau nước mắt trên mặt Nguyên Bảo.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn một màn này, không khỏi vải nhìn lại Đại Lực vài lần, chính hắn bị bỏng thành như vậy nhưng vì sợ em trai lo lắng mà cứng rắn không biểu lộ cảm xúc.

“Về sau ăn cái gì củng phải ăn từ từ, đặc biệt là đồ nóng.” Thẩm Mỹ Hoa rốt cuộc vẫn không nhịn được nói vài câu.

Củng bởi vì thời gian lâu dài, thường xuyên chịu đói, ăn cái gì củng không khống chế được luôn cố gắng ăn nhanh một chút, đồ nguội thì còn tốt, nếu là thức ăn nóng rất dễ bị hư, bọn họ sẽ cấp tốc ăn thật nhanh. Bị phỏng củng ráng mà nhịn.

Cô vừa nói dứt lời, trong phòng lập tức an tĩnh, Nguyên Bảo và Đại Lực không đáp lại nàng càng không nhìn về phía nàng.

Thẩm Mỹ Hoa có chút xấu hổ, yên lặng vài giây cô mới nói tiếp: “Trong nồi có nước ấm, rửa tay sạch sẽ rồi vào phòng phòng ăn cơm.” Nói xong cầm chén đũa xoay người đi ra ngoài, không đi muốn để ý đến hai người bọn họ nữa.

“Anh trai.” Nguyên Bảo nghe thấy mẹ cho bọn họ đi vào, hắn không muốn đi, nhưng là lại sợ không đi mẹ lại đây đánh bọn họ.

“Đi thôi.” Đại Lực nhìn quanh phòng mợ, không biết cô đang tính làm gì, lôi kéo em trai đi ra phòng bếp hướng về phòng mợ đi.

Thẩm Mỹ Hoa đem bồn đựng bánh canh để lên bàn, mặt bàn có chút lắc lư, cúi đầu nhìn xuống chân bàn mới thấy thiếu đi một gốc, chỉ cần động nhẹ chiếc bàn có xu hướng chao đảo.

Cô tìm lại kí ức của nguyên chủ, hình như không có nội dung nào liên quan đến đồ nội thất trong nhà, cả căn nhà đều trống rỗng thiếu rất nhiều đồ, phòng khách củng chỉ có một cái bàn cùng hai băng ghế gỗ củ kĩ, băng ghế ngồi củng không vững, đung đưa không biết còn chịu được sức nặng của mình không nữa.

Chồng của nguyên chủ gửi tiền mỗi tháng nhiều thật là nhiều, vì sao nhà lại không có cái gì, ngoại trừ gia cụ đơn giản thì không còn cái gì khác đáng giá.

Thẩm Mỹ Hoa cảm khái vài giây, cơ thể chống đỡ phần thiếu hụt trên bàn, phần ổn định nhường cho bọn nhỏ ngồi, cầm tới ba cái bát, múc đầy hai bát, tới bát của nàng thì chỉ còn non nữa.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.