Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

quay về ( 3)

Phiên bản Dịch · 1232 chữ

“Mỹ hoa.” Mẹ Thẩm thấy con gái nhìn nàng, vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt không tiêu cự.Sẽ không đâm ngốc đi, nghĩ đến đây, lòng bà nhấc lên sợ hãi.

Thẩm Mỹ Hoa chịu đựng đau đầu quay đầu nhìn người phụ nữ lớn tuổi cùng một chàng trai trẻ tuổi.

Người phụ nữ lớn tuổi kì thật nhìn kĩ, tuổi củng ko lớn, bộ dạng tầm bốn mươi, khuôn mặt hòa nhã, làn da có chút đen, vừa nhìn liền biết là trường kì làm nông, người đàn ông bên cạnh củng có điểm giống, vừa nhìn liền biết là người đôn hậu thành thật.

Cô vừa đưa tay vuốt đầu, đầu thật sự đau, đau đến mức muốn kêu ra một tiếng a. Từ trong trí nhớ nguyên chủ, cô biết được nguyên lại vị phụ nhân này là mẹ của nguyên chủ, kế bên là đại ca gọi là Thẩm Ái Quốc.

“Mỹ hoa, có phải hay không đầu còn đau?” Mẹ Thẩm thấy nữ nhi che đầu, sốt ruột hỏi.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn mẹ nguyên chủ, lại nhìn đại ca nguyên chủ, nàng thật sự không có trở về, còn ở trong quyển sách này, lòng nàng muốn chìm xuống đáy cóc, không nói gì, không muốn nói gì a.

“Ái quốc, mau đỡ em gái ngươi lên.” Mẹ Thẩm thấy Mỹ Hoa không nói lời nào, tay vịn đầu, vẻ mặt thống khổ, vội vàng con trai tới hỗ trợ.

Thẩm Ái Quốc vừa định tiến tới đỡ cô dậy, tây vẫn chưa động đến Thẩm Mỹ Hoa thì cô liền tránh một bên.

“Mẹ, ta không có việc gì, đầu không phải rất đau, ta muốn ngủ thêm chút nữa.” Lòng cô bây giờ loạn như cào cào, không muốn nói chuyện, chỉ muốn an tĩnh một mình.

Mẹ Thẩm thấy con gái như vậy, càng không yên tâm, vừa định mở miệng nói chuyện liền bị con trai kéo đi.

“Qua vài ngày ta sẽ cùng mẹ tới xem em.” Thẩm Ái Quốc nói xong liền lôi kéo mẹ mình đi ra ngoài. Hắn nhìn một chút củng hiểu rõ em gái hắn là muốn yên tĩnh một mình, bọn họ còn ở đây cô càng thêm phiền não.

“Ái quốc, mẹ…” Mẹ Thẩm chưa nói xong đã bị con trai kéo đi.

“Mẹ, Mỹ Hoa trong lòng không dễ chịu, để cho nàng một người ngủ một lát, ngủ ngon liền nghĩ thông suốt.” Thẩm ái quốc thấy mẹ còn muốn đi vào, liền mở miệng khuyên ngăn.

Thẩm Mỹ Hoa là vì tên nam nhân kia mà thương tâm muốn tìm cái chết, bọn họ không hề nghĩ tới.

Mẹ Thẩm nghe con trai giải thích, bà liền thở dài, mắt nhìn về phía phòng con gái, con gái bà đang nằm đó. Mà thôi, chuyện gì củng từ từ nói, cũng không thể quá ép buộc.

Mẹ con hai người đóng cửa lại hướng nhà chính đi.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy tiếng đóng cửa, nước mắt nháy mắt chảy ra, tay bụm mặt, không tiếng động khóc lên.

Cô không có thành công trở về, điều này đại biểu cho cô không thể trở về hiện tại. Muốn cô lưu ở địa phương này, sẽ không được gặp lại cha mẹ của mình, nghĩ đến thôi đã làm tâm nàng đau nhói, giống như bị ai nhéo, khó thở chịu không được.

Không biết khóc bao lâu, đầu càng đau lợi hại, cô mê mang ngủ thiếp đi. Vừa mở mắt, sắc trời đã tối, trong phòng có chút tối tâm, cô lại khát nước, cô dậy trên giường, vừa muốn xuống giường thì cửa bị đẩy từ ngoài vào, thân ảnh liền tiến vào.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn kĩ lại thì ra là Mẹ Thẩm, trong tay bưng đồ đi về phía nàng.

“Đầu còn đau không?” Mẹ Thẩm đưa đồ ăn đã nấu kĩ đặt lên bàn, bà đi đến mép giường ngồi xuống, cầm tay con gái lo lắng hỏi cô.

Thẩm Mỹ Hoa lắc lắc đầu, đầu cô không còn quá đau, chỉ là có chút buồn nôn, hẳn là lúc va chạm làm não bị chấn động.

“Mẹ” Thẩm Mỹ Hoa muốn mở miệng đi lấy nước uống, còn chưa kịp nói đã bị Mẹ Thẩm đánh gãy.

“Mẹ không đồng ý con cùng con rể ly hôn.” Mẹ Thẩm nhìn con gái mắt sung hồng, bộ dạng khóc thương tâm, trong lòng không dễ chịu, tuy là vậy nhưng bà vẫn quyết tâm, không cần đợi con gái nói ra miệng, bà đi trước nói rõ ý nghĩ của mình.

Thẩm Mỹ Hoa: “…”

Cô chỉ là muốn uống chén nước? Như thế nào đột nhiên lại nói đến ly hôn?

Mẹ Thẩm nói xong nhìn con gái sửng sốt một chút, giống như nàng không nghĩ tới mình sẽ có phản ứng vậy. Trước đó mỗi khi con gái nhắc đến chuyện ly hôn, bà và con gái sẽ cãi nhau ầm ĩ.

“Con khát nước, con muốn uống nước.” Thẩm Mỹ Hoa thật sự khát lắm rồi, cô muốn đứng dậy rót nước cho mình uống.

“Con ngồi, mẹ đi lấy.” Mẹ Thẩm để con gái ngồi trên giường, cô hiện tại đầu còn đau, vẩn chưa tốt đâu. Vẩn là yên tĩnh đừng có lộn xộn, bác sĩ nói cô phải tĩnh dưỡng một thời gian.

Mẹ Thẩm thấy con gái ngoan ngoãn ngồi trên giường, bà liện vội vội vàng vàng đi ra ngoài rót nước cho cô.

Thẩm Mỹ Hoa ngồi ở trên giường ngước nhìn căn phòng xa lại, nơi này hẳn là nhà mẹ của nguyên chủ đi.

Cô cố gắng nhớ lại, ít nhất trí nhớ của nguyên chủ cũng còn có thông tin về gia đình mình.

Mẹ nguyên chủ sinh tổng công ba đứa con: hai trai, một cô con gái, nguyên chủ xếp ở giữa, trên có một anh trai, là người anh trai mà cô vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy. Tên gọi là Thẩm Ái Quốc, đã kết hôn. Dưới cô là em trai tên Thẩm Ái Vệ còn chưa có đối tượng kết hôn.

Anh em ba người bọn họ có quan hệ rất tốt, đặc biệt là anh trai nguyên chủ, từ nhỏ đã là một tay anh cả nuôi lớn nguyên chủ, quan hệ hai người là tốt nhất.

Từ trong trí nhớ xem, bầu không khí trong gia đình nguyên chủ rất không tồi, đều hòa thuận yêu thương nhau. Nhưng từ khi cô gả cho cậu của nam chủ, sau đó mọi thứ đều thay đổi, mới bắt đầu nguyên chủ oán hận cha mẹ. Mỗi lần về nhà đều ồn ào ầm ĩ, trước đó không lâu lại muốn lý hôn. Người nhà không đồng ý khiến cho quan hệ của nguyên chủ cùng người nhà càng nháo càng lớn. Tâm củng lạnh.

Thẩm Mỹ Hoa cưỡi ngựa xem hoa, cô nhìn ký ức của nguyên chủ từ nhỏ cho tới thời điểm hiện tại, lại nghĩ đến mình khi còn nhỏ. BA cô rất thương cô, mang cô cùng em trai ra ngoài chơi đùa, mặc dù biết mẹ sẽ cằn nhằn, sau đó cô và em trai sẽ ngồi một bên cười cười nhìn ba mẹ giảng đạo lý lẽ cùng nhau.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.