Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

quay về (2)

Phiên bản Dịch · 1192 chữ

Nàng sẽ trở về thế giới của mình, không cần ăn nhiều như vậy, trước mắt tận lực nhường cho mấy đứa nhỏ ăn no đi.

Mặc dù đã múc sẳn thức ăn nhưng không nhìn thấy Nguyên Bảo cùng Đại Lực tiến vào, nghĩ một chút, hẳn là bọn nhỏ sợ nàng nên mới không đi vào, vậy thì nàng dựa theo kí ức nguyên chủ, bưng hai bát đầu đi tới cửa phòng bọn nhỏ, dùng cơ thể đẩy cửa đi vào.

Vừa mới ngẩng đầu thật sự bị dọa sợ.

Trong phòng chỉ có giường và một cái bàn, trên bàn đen đến mức không nhìn được hình dạng màu sắc ban đầu, dưới đất đồ để ngổn ngang, mặt trên tích một tầng bụi, thoang thoảng một mùi hương không dễ ngửi.

Trong góc phòng sát tường đặt một giường gỗ không lớn, góc giường củng thiếu một chút, sức mẻ chắp vá. Hai đứa nhỏ nằm trên giường, đắp cái chăn dơ tới mức không nhìn ra màu sắc, nhìn không kĩ củng không nhận ra đây là chăn đâu. Trên chăn còn để một ít quần áo, hẳn là sợ lạnh nên choàng thêm.

Thẩm Mỹ Hoa đỏ mắt, hít một hơi thật sâu để nước mắt không rơi, trong sách chỉ nói nguyên chủ không thích hai đứa nhỏ, đối với bọn chúng không đánh lại mắng. Không cho ăn cơm, nhưng cô không nghĩ lại có thể đối xử với hài tử đến mức độ này.

Thẩm Mỹ Hoa mắt đau xót, hít sâu mấy hơi thở không cho nước mắt ra tới, trong sách chỉ nói nguyên chủ đối hai đứa nhỏ không tốt, thường thường đánh chửi không cho cơm ăn, nhưng là không nghĩ tới sẽ đối hài tử làm thành như vậy.

Nguyên Bảo thấy mẹ tiến vào, có chút hoảng loạn, hướng giường nhích lại gần, nhỏ giọng kêu: “Mẹ.”

Thẩm Mỹ Hoa thấy ánh mắt bọn nhỏ đảo loạn nhưng lại không dám nhìn về phía cô, cô áp chế khó chịu trong lòng, tránh đi đồ vật đặt lung tung trên đất, đi đến cạnh bàn đặt hai bát bánh canh lên bàn.

“Ăn đi.” Cô nói xong không có tiến tới nhìn xem hai đứa nhỏ nằm trên giường, liền xoay người đi ra ngoài.

Nếu còn ở lại phòng, chắc chắc bọn nhỏ sẽ không dám xuống giường ăn cơm.

Cô trở lại phòng khách, từ tốn ngồi xuống uống từng ngụm nhỏ bánh canh, mặt dù có chút lạnh nhưng vẩn chịu được. Nhìn ngoài trời tuyết đã rơi xuống trắng xóa, nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, nghĩ lại nghĩ, ăn củng không vô.

Hai đứa nhỏ ở trong phòng đắp chăn mỏng, trời thì ngày càng lạnh, nếu không cẩn thận sẽ bị lạnh, dựa vào thới tiết hiện tại, muốn ngủ củng dễ bị đông lạnh cảm mạo.

Cô càng nghĩ càng đồng tình bọn nhỏ, không nhịn được nghĩ muốn lấy chăn của nguyên chủ đưa cho bọn nhỏ dùng, nhưng vừa nghĩ đến sau khi nàng trở về thế giới của nàng, nguyên chủ biết được chỉ sợ bọn nhỏ lại bị đánh thêm vài trận. Nghĩ một chút, thôi thì cô bưng nửa chậu bánh canh đi cho phòng bọn nhỏ.

Ít nhất bọn nhỏ củng được ăn no, bụng no thì không sợ trời lạnh

Cô vừa đẩy của bước vào đã thấy hai bát trống rỗng đặt trên bàn, hai đứ nhỏ đang dựa sát nhau ngủ thiếp đi.

Thẩm Mỹ Ho đặt bồn bánh canh lên bàn, đi tới mép giường nhìn bọn nhỏ. Thật là hai đứa trẻ lớn lên thập phần đẹp mắt, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, đắc biệt là Đại Lực lớn càng thêm xuất sắc, hẳn là di truyền gen tốt từ cha mẹ của hắn.

Cô vươn tay sờ sờ đầu Nguyên Bảo cùng Đại Lực. Bọn nhỏ khổ củng chỉ khổ thêm một năm nữa thôi. Không lâu nữa sẽ đến phần diễn của người trong lòng nguyên chủ, chờ hai người bọn họ thông đồng làm nguyên chủ mang thai, đến lúc hài tử bị phát hiện, sau đó chồng nguyên chủ và cô ta sẽ ly hôn, hai đứa củng sẽ không cần chịu đánh chịu mắng từ nguyên chủ nữa.

Thẩm Mỹ Hoa ngồi đủ, cô liền đứng dậy đi tìm đồ cô muốn tìm, trong phòng ngoài phòng tìm một vòng củng không tìm được thứ thích hợp, cô sốt ruột ngồi trên bang ghế thở dài.

Tìm không thấy đồ đập chính mình, cô trở về bằng cách nào đây ?

Dù cho cô thật sự không tìmđược thứ cô mong muốn củng không hết hy vojg, ánh mắt cô lơ đãng dừng ở trên tường đối diện, trong đồng đột nhiên lóe sáng , cô có thể đập đầu vào tường mà, đập cùng đụng một cái là bị động một cái là chủ động, đồng dạng hiểu quả củng không khác gì nhau.

Cô kích động đứng lên nhìn khắp phòng, tì một khối tường rỗng, nhìn xem nên đụng như thế nào thì tốt, chỉ cần đụng một cái liền có thể trở về, nghĩ thôi tim đã đập bang bang. Cô hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, mắt nhắm chặt, toàn lực vọt về phía trước.

Phịch. Tiếng động phát ra thật lớn, nàng té ngã xuống đất, trong đầu không còn ý thức. Một giây cuối cùng trước khi ngất đi, cô chỉ có cảm giác đau, thật sự đau. Đầu óc như muốn nứt hết ra.

“Mẹ, mỹ hoa còn chưa có tỉnh?” Thẩm ái quốc đẩy cửa tiến về bên mép giường mẹ.

“Chưa tỉnh.” Mẹ Thẩm lắc lắc đầu, con gái đã hôn mê hai ngày, một chút động tĩnh cũng không, trong lòng càng thêm gấp.

“Ái quốc, nếu không lại mang ngươi em gái ngươi đi bệnh viện.”

Thẩm ái quốc thấy vẻ mặt mẹ lo lắng, mắt nhìn về phía Mỹ Hoa. Nghĩ tới bác sĩ nói hai ngày này liền tỉnh, nhưng Mỹ Hoa đến bây giờ vẩn chưa có tĩnh lại, trong lòng càng thêm lo lắng.

“ mẹ, người đỡ Mỹ hoa dậy đi, ta đi nhà Căn thúc mượn xe tới.” Thẩm ái quốc dứt lời lời, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, liền thấy Mỹ Hoa nằm trên giường nhẹ giật giật mí mắt, mở mắt ra nhìn bọn họ.

“Mỹ hoa, đầu có còn đau không.” Mẹ Thẩm thấy con gái tỉnh, cuống quít đứng lên, muốn đỡ con gái ngồi dậy sợ cô ngồi dậy đầu không thoải mái.

Thẩm Mỹ Hoa hôn mê, bên tai nghe tiếng người nói chuyện nhưng giọng không rõ rang, vừa mở mắt liền thấy một nam một nữ đứng bên cạnh giường, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

Cô nhìn hai người, ánh mắt nhìn có chút xa lạ, tâm bắt đầu thấy lo lắng, xong rồi, nàng không có trở về hiện đại. Vẫn là ở niên đại này sao?

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.