Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh Dậy (2)

Phiên bản Dịch · 1176 chữ

Mẹ Thẩm có chút không yên tâm, mặc dù con gái khẳng định như vậy. Nhưng lúc con gái kết hôn tâm tư vẩn còn nhớ tên Lý Đại Ngưu, miệng con bé nói không nhớ, nhưng tâm vẩn còn lưu luyến, bà làm mẹ sao lại không biết.

Thẩm Mỹ Hoa thấy Mẹ Thẩm không tin cô, nghĩ nghĩ liền mở miệng: “Mẹ, lúc con đi qua quỷ môn quan, thật sự đã nghĩ kĩ rồi, dù sao củng một lần chết, có cái gì không thấu đâu.”

Mẹ Thẩm nghe con gái nói như vậy, tâm tư cuối cùng đã được thả lỏng. Tay bà nắm chặt hai tay con gái, vỗ vỗ, bà nói: “Được rồi, con ngủ một chút đi.” Nói xong bà đỡ cô nằm xuống rồi ra ngoài.

Cô vừa thấy Mẹ Thẩm ra ngoài, tâm thả lỏng một chút. Cô ngước mắt nhìn xà nhà, suy nghĩ đến nguyên chủ. Nếu như cô xuyên tới đây vậy nguyên chủ đi đâu? Cô ở đây, có phải thuyết minh nguyên chủ đã chết, vậy còn cô ở thế giới kia thì sao, có phải củng chết rồi không?

Bây giờ nhà cũng không về được, cô nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ sau này sống dưới thân phận nguyên chủ, tiếp tục sống cuộc sống giống như trong sách sao?

Càng nghĩ càng thêm bực bội, càng nghĩ càng không có lời giải, đầu lại đau. Cô hít một hơi sâu, không nghĩ nữa, thuyền tới đầu cầu tư nhiên thẳng. Khi cô quyết định mặc kệ hết đi ngủ thì ngoài cửa truyền tới âm thanh nho nhỏ.

“ anh trai, mẹ có phải chết rồi không?” Nguyên Bảo đung đưa tay nhỏ, lắc lắc tay anh trai, nhỏ giọng hỏi hắn.

Mẹ đã hai ngày chưa tỉnh, nó nghe chú Ngưu nói qua, người chết mới không tỉnh dậy nha.

Đại Lực nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, mắt dắn ở khe cửa nhìn vào người nằm trên giường, nhìn thấy ngực cô phập phồng liền quay đầu nói với Nguyên Bảo: “Không có, chỉ là đang ngủ thôi.”

Nguyên bảo nghe thấy mẹ đang ngủ, không phải đã chết, cuống quít mở miệng nói: “Anh trai, chúng ta đi mau.”

Mẹ tỉnh dậy thấy bọn họ trộm nhìn mẹ, sẽ đánh bọn họ.

Đại Lực liếc mắt về phía giường, nhẹ nhàng khép cửa lại, dỗ Nguyên Bảo đừng sợ, sau đó lôi kéo thằng bé về phòng.

Thẩm Mỹ Hoa lắng nghe đối thoại của bọn nhỏ, trong lòng có cảm giác cảm khái không nói nên lời.

Nguyên chủ trước kia đối với bọn nhỏ không tốt, cũng không xấu, ở chung cũng coi như hòa hợp. Nhưng đầu năm nay bắt đầu thay đổi, cậu của nam chủ vì công việc ở quân đội bận rộn không trở về, thêm nguyên chủ biết được người trong lòng muốn lý hôn. Trong lòng oán hận chồng chất đến đỉnh điểm, chỉ cần một chút không vừa ý là muốn đánh muốn mắng bọn nhỏ, hai đứa bé đối với nguyên chủ sỡ hãi càng thêm sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy nguyên chủ sẽ tránh thật xa.

Nguyên chủ lưu lại cục diện rối rắm không dễ thu thập, Thẩm Mỹ Hoa thở dài, đầu càng thêm đau lợi hại. Cô nhấc tay che mắt, có lẽ ngủ một giấc sẽ xuyên về hiện đại, lúc tới đây cô cũng nằm trên giường. Nghĩ như vậy cô tự ép mình nhắm mắt, cưỡng chế đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mỹ Hoa mở mắt ra, cô nằm ở trên giường nhìn xà nhà quen thuộc, cười khổ, cô không có trở về còn ở nơi này.

“Mỹ hoa, dậy ăn cơm.” Mẹ Thẩm đẩy cửa ra gọi con gái dậy ăn cơm.

“Con không đói bụng, mọi người ăn đi.” Cô một chút cũng không muốn ăn, trong lòng trống rỗng, xong rồi, xong rồi. Mọi hy vọng tan thành mây khối, cô chỉ muốn nằm thôi, không muốn động đậy chút nào.

Mẹ Thẩm thấy con gái nằm ở trên giường, bộ dạng sống không còn gì lưu luyến, trong lòng cả kinh chạy nhanh đem con gái kéo dậy, nhất quyết kéo cô ra ngoài.

“Mẹ, con thật sự không muốn ăn.” Thẩm Mỹ Hoa bị Mẹ Thẩm lôi sền sệt ra ngoài, muốn tự đi nhưng người không có khí lực.

“Không muốn ăn cũng phải ăn một chút.” Mẹ Thẩm thái độ cường ngạnh đem cô một hai phải kéo ra ngoài cho bằng được.

Cửa phòng vừa được mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu rọi, có chút không thích ứng được, Thẩm Mỹ Hoa híp mắt nhìn xem xung quanh.

Thẩm Đại Long nhìn thấy Thẩm Mỹ Hoa đứng ở cạnh cửa, cậu dừng bước thở hổn hển, lên tiếng gọi: “ cô cô.”

Một tiếng gọi cô cô vừa phát ra, mọi người đều hướng về phía cửa nhìn một chút.

Nguyên Bảo cùng Đại Lực thấy cô, nụ cười trên môi trong nháy mắt biến mất, cô cũng không nhìn hai đưa bọn họ, quay đầu nhìn hai đứa trẻ khác đứng cạnh.

Hai đứa là con trai của anh cả nguyên chủ, đứa trẻ kêu cô là đứa lớn tên gọi Thẩm Đại Long, năm nay vừa tròn tám tuổi, đứa nhỏ còn lại là con gái, tên Thẩm Hương Đào năm nay lên sáu.

“Cô cô, người tỉnh.” Tiểu Đào Đào bỏ mặt các ca ca, cười hướng tới cô cô chạy tới.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn cô gái nhỏ chạy về phía mình, nguyên chủ quả thực thích con gái của anh cả, đối xử với cô bé củng tốt, mỗi lần gặp đều cho không ít đồ, cô gái nhỏ thích nhất cô cô là chuyện bình thường.

Thẩm Mỹ Hoa cười một chút, hướng tới cô bé gật gật đầu xem như đáp lời.

“Tránh xa một chút, đừng đến quá gần, cô cô của con không chịu nổi con bổ nhào vào người đâu.” Mẹ Thẩm thấy cháu gái ngốc nghếch lao tới người cô, vội vàng ngăn cản.

Tiểu Đào Đào nghe bà nội không cho nó tới gần cô cô, miệng chu chu không vui đứng một bên nhìn, nó không thích bà nội chút nào.

Thẩm Mỹ Hoa thấy cháu gái nhỏ không vui, cô hướng mẹ Thẩm nhàn nhạt mở miệng nói: “Mẹ, không có việc gì.”

Tiểu Đào Đào nghe cô cô nói không có việc gì, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra tươi cười, chạy tới ôm cô cô chân.

Thẩm Mỹ Hoa thấy cô bé đột nhiên tới ôm chân mình, cơ thể cứng đờ có chút không tự nhiên. Co khẽ cúi đầu, dư quang trong mắt liết về hướng Nguyên Bảo.Thằng bé đang kéo tay Đại Lực, mắt chớp chớp nhìn nàng, hai người tầm mắt đối diện nhau, hay lập tức quay đầu không nhìn nàng.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.