Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

suy nghĩ

Phiên bản Dịch · 1025 chữ

Thẩm Mỹ Hoa nghiêng nhìn Nguyên Bảo, nhớ tới ánh mắt hâm mộ của nó, trong lòng cảm thấy khó chịu. Mẹ đánh nó, không thương nó nhưng lại ôm đứa trẻ khác. Trong lòng nó sao có thể dễ chịu.

"Cô cô?" Tiểu Đào thấy cô cô nhìn em trai lại không chú ý tới cô bé, ngẩng đầu liên kêu một tiếng thu hút chú ý từ Thẩm Mỹ Hoa.

Thẩm Mỹ Hoa thu hồi ánh mắt nhìn xem Tiểu Đào Đào, đối với cô bé thu hồi tươi cười.

"Đừng ôm cô cô của con, nhanh chóng vào phòng ăn cơm." Mẹ Thẩm để con gái mang theo cháu trai vào phòng, lại hướng về phía Đại Long gọi: "Đại Long, mang theo bọn em trai vào phòng ăn cơm."

Đại Long mang theo em trai đi theo bà nội, Thẩm Mỹ Hoa kéo tay Tiểu Đào Đào đi theo sau.

"Mỹ Hoa, mau tới ngồi." Trương Viễn Hà gặp cô em chồng đến, nhanh chóng mời cô ăn cơm.

Thẩm Mỹ Hoa khoát tay, chính mình tự đi tới ghê ngồi xuống. Người kêu cô là chị dâu Trương Viễn Hà, vợ của anh cả, đối xử với nguyên chủ không sai, hai người chung đụng cũng mười phần hòa hợp.

"Chị dâu." Thẩm Mỹ Hoa nhàn nhạt cười chào hỏi.

Trương Viễn Hà múc đầy chén cháo sền sệt đặc trước mặt cô: "Đầu còn đau không?"

"Tốt hơn nhiều." Thẩm Mỹ Hoa tiếp nhận cháo nói cảm ơn.

"Về sau đừng làm chuyện dai dột nữa, trong nhà đều sợ hãi." Trương Viễn Hà không yên lòng chỉ dạy vài câu.

Cô em chồng này đâm đầu vào tường, cả nhà đều hoảng sợ, gà bay chó sủa, nhất là mẹ chồng. Đã hai ngày lấy nước mắt rửa mặt. Ái Quốc cũng lo lắng buổi tối ngủ không an ổn, người một nhà vì cô mà đau hết tâm can.

Thẩm Mỹ Hoa dạ một tiếng, khẽ gật đầu đáp ứng.

Mẹ Thẩm mang bọn nhỏ vào sau, để bọn nhỏ ngồi ngay ngắn, đem thức ăn được chia sẳn phân phát từng đứa.

Đại Lực ngồi bên phải mợ, để Nguyên Bảo ngồi bên trái mình, bảo vệ nó.

Mẹ Thẩm nhìn hành động của đưa nhỏ, quay đầu liếc mắt con gái đang ăn cháo, nghĩ đến cô một năm nay làm chuyện hồ nháo, đối xử con cái không ra gì. Ngay cả khẩu vị củng không có.

"Mọi người ăn trước, mẹ đi gọi cha con ăn cơm."

Mẹ Thẩm nói xong ra ngoài, đi gọi chồng cùng nhau ăn cơm. Trương Viễn Hà thấy mẹ chồng ra ngoài cũng không ngăn cản, nàng tiếp tục ăn thức ăn trong bát mình.

Thẩm Mỹ Hoa bưng bát cháo, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Đại Lực cùng Nguyên Bảo, hai đứa trẻ cuối đầu ăn cháo, như ăn được cái gì mỹ vị, luyến tiếc nuốt xuống, ăn từng miếng nhỏ, chậm rãi. Nhìn bọn nhỏ luyến tiếc, chỉ là bát cháo thôi có thể ngon như vậy sao? Cô suy nghĩ tới chuyện lúc trước, ăn cũng không vô.

"Mỹ Hoa, ngươi ăn nhiều một chút, trong nồi còn có." Trương Viễn Hà thấy cô em chồng ăn mấy miếng liền dừng lại không động đũa, nhanh chóng khuyên nhủ.

"Em ăn no rồi, mọi người ăn đi, em đi trong viện dạo vài vòng tiêu thực." Thẩm Mỹ Hoa mỉm cười với Trương Viễn Hà, đỡ bàn đứng dậy đi ra ngoài, ngày hôm qua khi cô tỉnh lại vẫn luôn chờ ở trong phòng, cô muốn đi ra ngoài bên ngoài hít thở không khí.

Tiêu thực? Trương Viễn Hà nghe hai chữ này không khỏi sửng sốt, cái này không phải đi một chút sẽ càng thêm mau đói, có khác gì lãng phí lương thực đâu?

Nhưng mà cô chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, chứ cô nào dám nói ra, không khéo lại chọc mẹ chồng không vui.

Thẩm Mỹ Hoa vừa đi, Đại Lực cùng Nguyên Bảo ngẩng đầu mắt nhìn trong chậu cháo, ánh mắt phát sáng.

Trương Viễn Hà nhìn bọn hắn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy rộc, nghĩ đến cô em chồng đối xử với bọn họ không tốt. Chị dâu cả múc thêm muôi cháo đỗ đầy bát cho bọn nhỏ, dù sao trong chậu vẫn còn nhiều.

Hai đứa nhỏ bưng bát nói lời cảm tạ.

Thẩm Mỹ Hoa đi vài bước quanh sân, đầu còn ẩn ẩn đau, kéo chiếc ghê trúc ngồi xuống, nhìn bùn đất ẩm ướt dưới chân. Về sau nàng nên làm cái gì đây.

Quả thật không quay về được, vậy nàng muốn tính toán tốt kế hoạch cho cuộc sống sau này, còn nữa năm nữa là đến thười kì nạn đói. Kéo dài tận ba năm.

"Mỹ Hoa, ngồi phát ngốc cái gì, anh cả cùng cha con về nhà rồi, lại đây giúp một tay.” Mẹ Thẩm nhìn con gái ngồi ngẩn người không nhúc nhích, sợ nàng nghĩ quẩn, nhanh chóng gọi nàng lại gần.

"Đến." Thẩm Mỹ Hoa lên tiếng, vỗ vỗ tro bụi trên chân, đứng dậy hướng tới cửa viện, tiếp nhận rỗ trên tay Mẹ Thẩm.

Con gái bà yếu ớt, hơi thở ỉu xìu, nhìn có chút đau lòng: "Giữa trưa muốn ăn cái gì, mẹ làm cho con ăn."

"Đều được." Cô không hứng thú, chỉ cần ăn được là được.

Nhà ai lại nhiều lương thực đâu, nhà Mẹ Thẩm ăn cháo cũng chỉ bỏ một ít gạo, nhìn cũng biết thiếu thốn.

"được, giữa trưa mẹ xào ăn khoai tây xắt sợi cho con, lúc trước con thích ăn nhất món này." Mẹ Thẩm biết cô thích, khi còn nhỏ đều theo bà đòi ăn khoai tây ti, vừa lúc trong nhà còn hai cũ, tiện làm món mới cho cô đổi vị.

Thẩm Mỹ Hoa gật đầu, dạ một tiếng.

Cổng lớn đẩy mạnh, tiểu tử dáng người cao dong dỏng vác xẻng chạy vọt vào trong hô lớn.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.