Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Phiên bản Dịch · 1743 chữ

editor : gianganhtuyet

Triệu Thắng Quân thầm nghĩ không ổn , vội vàng ném cái xẻng ngồi xổm xuống , miệng cô trắng bệnh , hồng nhạt non nớt đọng lại trong tâm trí anh biến mất không còn gì nữa , toàn bộ khuôn mặt trắng nõn dịu dàng giờ đã tái nhợt .

Triệu Thắng Quân nhìn xung quanh , muốn hô người , nhưng đây là bãi đất hoang , nhìn không thấy một cái thân ảnh , cúi đầu nhìn người trước mắt , triệu Thắng Quân tâm hoảng lên , đột nhiên nghĩ đến vừa mới hai người trong đất lôi kéo cả buổi , bởi vì nằm cạnh thân cận quá , lúc đẩy cô ra thì dùng rất nhiều sức , nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô , đừng không phải là bị hắn đẩy đi..... Triệu Thắng Quân không dám nghĩ tới nữa.

Triệu Thắng Quân cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân , can đảm thò tay ra vỗ vỗ da mặt non nớt của cô , hắn chưa bao giờ chạm vào khuôn mặt của nữ nhân , trong tay không nhẹ không nặng , không nghĩ tới sức lực lại dùng hơi lớn , ở trên da mặt trắng như tuyết phát ra âm thanh Ba ‐‐‐Ba , đầu của cô bị hắn vỗ có chút lắc lư , không có nửa điểm sinh khí .

Triệu Thắng Quân lập tức luống cuống , dùng lực lớn vỗ vỗ : " Này , cô tỉnh a .....! Cô không sao chứ ! "

Nữ thanh niên trí thức còn không có phản ứng , giống như chết ngất đi .

Rốt cuộc Triệu Thắng Quân cũng đã gặp qua bộ mặt của thành phố , đưa tay ra véo vào người của Ôn Hân , không biết là do Triệu Thắng Quân ra tay quá nặng hay là da của Ôn Hân quá mềm , dù sao hắn còn không có dùng sức đâu , chỗ vị trí người nọ đã bị hắn véo đỏ lên , lông mi giống như hai miếng tiểu phến tử nhẹ nhàng run rẩy , nhưng run lên cả buổi cũng không thấy trợn mắt , cái này tựa hồ không có nửa điểm dấu hiệu tỉnh lại.

Triệu Thắng Quân triệt để hoảng sợ , đúng dậy sốt ruột dạo quanh một vòng mà , không có ai ! Triệu Thắng Quân cúi đầu xuống hìn người mềm mại này . Họa là anh gây ra , không có biện pháp , tim hắn đập dữ dội , lúc này cũng bất chấp chuyện khác , vội vàng ôm lấy tiểu nữ nhân mềm mại trước mắt này , sải bước nhanh chân chạy ra ngoài.

Triệu Thắng Quân chạy từ khu đất hoang đến con đường lớn của thị trấn bằng hai chân đầy mã lực , Dương Trạch Tử không có bất kỳ bác sĩ nào để khám bệnh , bởi vì đến thị trấn không xa . Những người trong thôn bọn họ có đau đầu nhức óc cái gì cũng là muốn đi sở vệ sinh trên thị trấn Dương Trạch Tử.

Hôm nay là thời gian làm việc , tất cả mọi người đều đã xuống đất , trên đường đi thị trấn cũng không phát hiện người nào , Triệu Thắng Quân sốt ruột tìm không thấy người nào để giúp đỡ đành phải ôm Ôn Hân giơ chân hướng thị trấn chạy như điên.

" anh Thắng Quân ‐‐‐‐anh Thắng Quân‐‐‐‐-"

Hôm nay nhiệm vụ Vương Đại Lực chính là tiếp đội trưởng Triệu , muốn đi trên thị trấn kéo hạt giống mới do công xã phân cho đại đội , Vương Đại Lực đang chạy xe nhìn thấy từ xa xa người chạy tới trước mắt giống anh Thắng Quân , nên lái con xe lừa về phía trước , vừa chạy vừa hô hào người nam nhân đầu đầy mồ hôi phía trước.

" anh Thắng Quân , anh đây là để cho con chó đuổi sao ? Chạy nhanh như vậy , tôi đây lái con xe lừa đều đuổi không kịp anh , để cho tôi truy đuổi a ..." Vương Đại Lực lái xe lừa được nửa đường thì mới đuổi kịp được người đàn ông này , siết dây cương , đem xe lửa đứng ở bên cạnh người đàn ông đang chạy như điên này .

" Nhanh , nhanh ....đi thị trấn " Triệu Thắng Quân lưu loát đặt Ôn Hân sau xe con lừa , mình cũng vội vàng nhảy lên , thúc giục Vương Đại Lực nhanh đánh xe .

" Đây là ....đây là chuyện gì xảy ra vậy ?" Vương Đại Lực vừa đuổi kịp , mới nhìn rõ Triệu Thắng Quân đang ôm một người phía trước.

" Đừng nói nhảm , nhanh lên đi ! " Triệu Thắng Quân không kiên nhẫn đoạt lấy roi của Vương Đại Lực , thuần thục quất vào mông con lừa : " Giá ! "

Vương Đại Lực nhìn Ôn Hân trên con xe lừa ba gác , ngạc nhiên hỏi : " Đây không phải là Ôn thanh niên trí thức mới tới sao , đây là dập đầu ? Thế nào lại chảy máu! "

Triệu Thắng Quân đang mãnh liệt quất vào mông con lừa để xe chạy , nghe được Vương Đại Lực nói câu đổ máu sợ hãi kêu lên một tiếng , tim thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra ! Quay đầu mạnh , răng rắc một tiếng thiếu chút nữa đem cổ vặn gãy !

Không có đổ máu ! Không có hình ảnh kinh khủng ! Khá tốt !

Chỉ là một chút tơ máu chảy ra dưới mũi của cô gái nhỏ bị hắn véo , làn da của cô rất mềm , hắn cũng không có dùng sức mà , đã bị hắn véo cho hỏng.

Triệu Thắng Quân tim đập ù ù chậm lại một phút , nhẹ nhàng thở phào một hơi , trừng mắt nhìn Vương Đại Lực bên cạnh , mắng một câu : " ngươi nói mò cái rắm gì ! " Thiếu chút nữa làm anh của ngươi sợ tới mức đái ra quần.

Vương Đại Lực nhìn Ôn thanh niên trí thức không hề tức giận : " Chính là chảy máu a ...anh Thắng Quân , đây rốt cuộc là chuyện gì vậy ?"

" Không biết " Triệu Thắng Quân thanh âm rầu rĩ , hắn cũng muốn biết rốt cuộc là làm sao đây , vừa nói hắn vừa chơi liều quất roi vào mông con lừa , con lừa bị đau , chạy nhanh hơn.

" Không phải sắp chết a ? " Vương Đại Lực miệng chó không nhả ra được ngà voi , một câu tiếp một câu.

Triệu thắng quân trừng mắt liếc mắt một cái , nhưng vẫn là nhịn không được duỗi tay ra dưới mũi của cô dò xét , xác định có hơi thở , mới khó khăn lắm yên lòng : " Đừng nói nhảm , là hôn mê ! "

Vương Đại Lực nhìn thoáng qua Ôn Hân , nhịn không được ngồi vào trong xe nói chuyện phiếm : " anh Thắng Quân , anh đừng nói , người trong thôn đều nói Ôn thanh niên trí thức mới tới này rất đẹp mắt , trước kia liền từ xa xa liếc nhìn , thấy không rõ , hiện tại vừa nhìn thật đúng là rất đẹp , so với trong thôn Lý Nhị Nữu còn xinh đẹp hơn.

Lý Nhị Nữu là một thôn hoa 18 tuổi ở Dương Trạch Tử , được bọn họ công nhận là cô gái đẹp nhất trong thôn. Chỉ là ngay khi những nữ thanh niên trí thức này đến , trong đám thanh niên bọn họ họ có vài người liền phản chiến , cho rằng các nữ thanh niên trí thức ở thành phố đẹp hơn. Vương Đại Lực trước kia từng là fan trung thành của Lý Nhị Nữu , nhưng hôm nay hắn có chút dao động .

TriệuThắng Quân trừng mắt nhìn Vương Đại Lực , ác thanh ác khí nói : " Đến ngồi phía trước , nói hươu nói vượn cẩn thận để cho người ta bắt lưu manh lại !"

Vào năm 1970 , tội lưu manh là tội rất lớn , động một chút chính là muốn phê bình , bị đấu tố cải tạo lao động , Vương Đại Lực cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Triệu Thắng Quân , không chịu ngồi yên bắt đầu nói : " Bất quá nữ nhân trong thành này vẫn là không được , làm việc trong đất khô lại không được , thân thể này cũng quá yếu đi , lúc này mới vừa tới thời gian bao lâu , liền không được ?"

Triệu Thắng Quân cũng không có lòng dạ thảnh thơi nghe Vương Đại Lực ở chỗ này nói xấu , hắn vẫn còn nhớ sự tình vừa mới trong đất , thật sự là đáng trách , trách hắn dùng lực quá lớn đẩy cô , thân thể nhỏ yếu đuối này , sao có thể chịu được chính mình cậy mạnh , vừa hối hận vừa suy nghĩ , hối hận vừa rồi lại làm gì cùng cô lôi kéo , ruột gan đều hối hận.

Triệu Thắng Quân một bên nhịn không được ngoài miệng phát ra thành âm tiếc nuối : " Sách ! "

Vương Đại Lực cho rằng Triệu Thắng Quân đang gài mình nên không nói , nhìn Triệu Thắng Quân sắc mặt tái nhợt , không rõ ràng cho lắm muốn thử cầm lấy roi của Triệu Thắng Quân: " Anh , ta tới ."

Triệu Thắng Quân cầm lấy roi quay đầu trừng hắn , Vương Đại Lực sợ tới mức rụt tay trở về.

Triệu Thắng Quân say sưa quất vào mông con lừa , vốn lộ trình mất một giờ , hôm nay con lừa nhỏ khí thế chạy đua với ngựa , nửa tiếng đã đến sở vệ sinh của thị trấn .

Tác giả có lời muốn nói : cầu cất chứa , cầu hoa hoa ‐‐‐‐cảm ơn tiểu thiên sứ của ta , moa moa moa

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.